Cơ Dị - Chương 12: Dùng Bể Cá Nuôi Nó
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Cơ Dị


Chương 12: Dùng Bể Cá Nuôi Nó


Phổ Sầm Tư búng râu của 337 xong thì đến phòng tắm ở lầu một để rửa tay.

Hắn phát hiện cái thứ 337 này đúng là dọn phòng tắm sạch bong kin kít, ngay cả trần nhà cũng lau.

Có thể trực tiếp dùng 337 như người máy quét dọn.

Hắn từ phòng tắm ra ngoài, 337 đã ngoan ngoãn ở trong bể cá.

Có lẽ là vì nhìn mấy ngày nên đã quen với bộ dáng xấu xí của nó, sự phản cảm trong lòng Phổ Sầm Tư giảm đi rất nhiều.

Khi 337 không há miệng, bộ dáng trông vẫn tạm được, cơ thể nó đen nhánh, hai cái râu dài ngắn không đồng đều, và hai cái xúc tu thì đang đung đưa trên thành bể cá.

Cảm xúc của 337 cực kỳ phấn khích, nó không ngừng lắc lư râu, còn ngâm nga một giai điệu.

Phổ Sầm Tư nhận ra chút quen thuộc trong giai điệu nó ngâm nga.

Loading…

Hắn ngồi vào ghế sô pha, nhìn 337 chằm chằm: “Nhạc khởi động người máy quét dọn?”

Phổ Sầm Tư chỉ khởi động Số Một có một lần, không ngờ 337 lại có thể hoàn chỉnh ngâm nga cả một đoạn giai điệu như vậy.

Năng lực học hỏi của 337 có khi còn mạnh hơn con người gấp trăm lần.

Phổ Sầm Tư có một cái suy đoán.

337 ở trong phòng thí nghiệm lâu như vậy, có lẽ nó đã học ngôn ngữ loài người trong lúc đó, có điều khi đó 337 suy yếu đến mức dấu hiệu sinh mệnh cũng sắp lụi tàn, đương nhiên không thể giao lưu với nhân viên nghiên cứu.

“Đúng vậy, âm nhạc của con người nghe hay quá.”

Phổ Sầm Tư do dự mãi, dùng lý do cần phải nghiên cứu 337 để thuyết phục chính mình, sau đó mang 337 lên tầng hai.

Trên ban công tầng hai có giá để đồ, Phổ Sầm Tư dứt khoát đặt nó ở đó, 337 ngốc nghếch cười lộ những hàm răng, giống như đứa trẻ được cho kẹo.

“Người phụ trách, người phụ trách, chỗ này ấm ghê, sáng sáng.”

337 vẫn chưa biết dùng nhiều cách diễn đạt.

“Người phụ trách, người phụ trách, những thứ biết bay kia, cái có cánh kia, gọi là gì? Xinh đẹp, mỹ lệ, giống như…”

337 nghèo từ.

“Còn không ngậm miệng tao sẽ nhốt mày trong phòng thí nghiệm.”

Phổ Sầm Tư cầm bình nước tưới cho hoa cỏ trên ban công, bởi vì 337 nói quá nhiều, hắn bèn rót hết đống nước còn thừa vào trong bể cá.

Ánh nắng chiếu vào trong nước, trong suốt lấp lánh, còn có tia sáng xuyên qua làn nước trong veo và bể cá, khúc xạ xuống mặt đất.

Phổ Sầm Tư đi lấy máy tính bảng, tìm một bộ phim hoạt hình cũ kỹ, thể loại phù hợp cho trẻ nhỏ 0-6 tuổi, cho 337 xem trước, sau đó buổi tối sẽ tổng kết lại coi nó đã học được những gì.

337 là sinh vật ngoài hành tinh, Phổ Sầm Tư cũng không biết nên nuôi nó như thế nào, thôi thì cho nước tắm nắng, cứ nuôi như thực vật Trái Đất mấy ngày xem sao.

Phổ Sầm Tư cũng không muốn nuôi 337 như nuôi thú cưng.

337 núp ở trong hồ cá, ngâm mình trong làn nước lạnh lẽo, hấp thụ sự ấm áp thuộc về Trái Đất, nó nhấc một nửa cơ thể ra khỏi mặt nước, quan sát phim hoạt hình trên màn hình.

Đến tối, Phổ Sầm Tư lấy đi máy tính bảng, 337 bất mãn y a hai tiếng, nó rất thích mấy câu chuyện kể trên đó.

Phổ Sầm Tư cầm cái ghế ngồi trên ban công, sổ ghi chép mở ra đặt trên chân: “Đã xem những gì rồi?”

Ngón tay to lớn xoay bút, hai cái chân gác lên nhau, bên người hắn là một gốc cây cao nửa người, dưới chân có mấy chậu hoa đã nở những đóa hoa màu lam. Ban đêm lạnh hơn ban ngày một chút, hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu xám, khoác một chiếc áo khoác dáng dài.

“337 xem nhiều lắm, lúc đầu trên màn hình xuất hiện hai cái thứ vuông vuông, sau đó bọn họ hát lên, giai điệu của bài nhạc kia là…”

337 hoàn chỉnh kể lại những gì đã nghe và thấy.

Phổ Sầm Tư ngồi nghe nửa tiếng, đợi 337 dừng lại, sau đó thấy nó trầm mình xuống nước, ừng ực uống một hớp.

Phổ Sầm Tư có hơi không nhìn nổi: “Mày uống nước đã ngâm mình, không thấy bẩn à?”

337 nghi hoặc chớp mắt: “Cái này không thể uống sao?”

“Không thể.” Phổ Sầm Tư dứt khoát bác bỏ: “Trước kia hình như mày không cần ăn.”

“Đúng thế, trước kia vốn dĩ không cần, cứ trôi theo thiên thạch một thời gian thật dài, hình như ngay cả hô hấp cũng không cần, nhưng giờ…” Râu của 337 hơi rũ xuống: “Nếu như tôi uống một ngụm nước, có vẻ như sau này sẽ ỷ lại vào nước, một thời gian dài không tiếp xúc nước sẽ cảm thấy không thoải mái.”

Phổ Sầm Tư đặt bút xuống, rút từ trong túi ra một đôi găng màu trắng, đeo lên, nắm râu của 337, nhấc nó ra khỏi bể cá.

“Đau đau đau đau đau đau!!”

Khi xúc tu của 337 sắp chạm vào hắn, Phổ Sầm Tư lại thả tay ra, 337 ngã vào trong bể cá.

Trọng lượng của 337 gần như nặng gấp rưỡi so với lần đầu tiên.

Những khả năng vốn dĩ không có bỗng đột ngột xuất hiện ở trên sinh vật này… Như vậy chẳng phải gọi là tiến hóa sao?

Mà tốc độ tiến hóa của 337 còn nhanh hơn sinh vật trên Trái Đất cả chục tỷ lần.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN