Cơ Dị
Chương 26: Bọn Họ Đều Không Quên
Phổ Sầm Tư đi vào phòng khách bưng bể cá theo, bỏ chút nước lạnh vào, nhẹ nhàng vớt 337 lên, đặt vào bể.
Hắn vốn định đặt 337 ở phòng khách, nhưng luôn cảm thấy có chút không yên tâm.
Dù sao thì 337 cũng đang ốm.
Phổ Sầm Tư đặt 337 lên tủ đầu giường trong phòng ngủ, đeo tai nghe cách âm lên, tắt đèn.
Một giờ sau, Phổ Sầm Tư bị kéo vào trong thế giới tinh thần của 337.
Hắn nhìn thấy sự khác thường từ bộ dáng con người của 337, gương mặt em ửng hồng, bên mắt trái còn rải rác chút mơ màng.
337 đang cuộn mình trong thế giới tinh thần, Phổ Sầm Tư ngồi xổm xuống, dùng tay chạm lên mặt em.
Quả nhiên nóng bỏng.
Loading…
Mà không chỉ khuôn mặt, ngay cả thể tinh thần* cũng nóng hổi.
*Hiện 2 người đang ở thế giới tinh thần, cơ thể ở trong này thật ra chỉ là ý thức, không phải cơ thể thật, nên gọi là thể tinh thần
Hắn định rút tay về, lại bị 337 nắm lấy, 337 dán mặt lên lòng bàn tay hắn, cọ qua cọ lại đến mấy lần.
Thể tinh thần là thứ nhạy cảm nhất.
Ngón tay Phổ Sầm Tư vuốt ve hàm dưới 337, 337 ngoan ngoãn mềm mềm như một chú thỏ con.
Hắn nghiêng mặt 337 về phía mình, càng thấy rõ hơn khuôn mặt thanh tú này.
Hình dạng con người của 337 không khác lắm với thiếu niên mười tám tuổi bình thường, ngay cả đôi hàng mi thật dài đang run run và chiếc áo thun màu trắng em mặc trên người đều trộn lẫn hơi thở của con người.
Mới chỉ ngần ấy ngày, 337 đã rất ra dáng một con người.
Thậm chí còn giống con người hơn Phổ Sầm Tư.
“Vật nhỏ đang động dục?” Phổ Sầm Tư rũ mắt, lòng bàn tay vẫn đang vuốt ve khuôn mặt 337: “Có phải là chưa từng trải qua chuyện này không?”
337 không hiểu Phổ Sầm Tư đang nói cái gì, mơ màng lắc đầu: “… Chưa.”
“Thì ra là vậy.” Phổ Sầm Tư xoa nắn vành tai 337, khẳng định suy nghĩ trong đầu: “Chúc mừng cậu, trưởng thành rồi.”
Giao phối là bản năng của động vật.
Về một mặt nào đó, động dục có nghĩa là cơ thể đã trưởng thành.
Chẳng trách thể tích của 337 lại nhỏ hơn 958 nhiều như vậy, bởi vì nó còn chưa hoàn toàn trưởng thành.
“Chẳng lẽ lại phải ném cậu cho đồng loại?”
Phổ Sầm Tư còn chưa nói hết, 337 đã nắm chặt lấy cổ tay hắn, em sốt ruột, hơi thở cũng trở nên bất ổn: “… Người phụ trách không được vứt bỏ tôi, người phụ trách không thể vứt bỏ 337.”
Thể tinh thần đang trong trạng thái phát tình của 337 nóng đến đòi mạng, nhưng không có cách nào làm dịu, chỉ có thể dán sát vào Phổ Sầm Tư hòng tìm kiếm chút an ủi.
“Chỉ một lát thôi 337 sẽ khá hơn, đừng ném 337 cho người khác.”
Giọng nói của 337 yếu ớt vang lên.
“Qua đây.”
Phổ Sầm Tư đỡ tay sau gáy 337, cảm xúc lành lạnh dán sát trong nháy mắt giúp 337 dễ chịu hơn nhiều.
Bọn họ càng thêm thân mật, dây thần kinh trong đầu Phổ Sầm Tư như đang bị thứ gì đó mơn trớn.
Vẻn vẹn không đến một giây đồng hồ, Phổ Sầm Tư đã cảm nhận được cảm giác của 337 ở thời khắc này.
Sao hắn lại quên khi vật nhỏ ý thức mơ hồ sẽ không thể khống chế được sức mạnh của mình nhỉ.
Phổ Sầm Tư hít một hơi thật sâu, đuổi đi những ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, một lòng chăm sóc cho 337 đang gối đầu lên đùi hắn.
337 thật sự nhịn rất giỏi, dù cơ thể có run rẩy đến mức nào đi chăng nữa, em cũng không chủ động yêu cầu thứ gì từ hắn.
Ánh mắt Phổ Sầm Tư lướt trên mặt 337, trượt xuống bờ eo xinh đẹp kia, 337 nằm nghiêng nắm chặt lấy tay Phổ Sầm Tư, hai chân cũng khép chặt, cố gắng áp thân dưới xuống, sợ Phổ Sầm Tư phát hiện ra sự khác thường của em.
Thật ra bọn họ đều không quên.
337 cũng đã coi như là một con người từ lâu.
337 có thể cảm nhận được đau đớn, có thể hiểu được ngôn ngữ của loài người, làm ra các loại động tác.
Thậm chí ở một số phương diện, khả năng của 337 còn cao hơn con người rất nhiều.
Bọn họ có thể ân ái trong thế giới tinh thần.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!