Cơ Dị
Chương 30: Nó Chỉ Tin Phổ Sầm Tư
“Vật nhỏ như cậu.” Phổ Sầm Tư dùng khóe mắt liếc lên vai mình: “Còn biết yêu?”
337 dựng thẳng râu: “Trước kia 337 không biết, nhưng giờ đã học được rồi.”
“Vậy thì sao?” Phổ Sầm Tư rẽ vào một tiệm kem ly, nhìn menu, nói với nhân viên thu ngân: “Cho một phần vị bơ sữa, cảm ơn.”
“Có phải người phụ trách lại ghét bỏ 337 rồi không? Dù có là sinh vật nào thì cũng đều có tình yêu thương mà.”
Phổ Sầm Tư thanh toán, đưa cốc kem cho 337: “Rất tiếc, thời đại này hầu hết con người đã không còn thứ đó.”
Loading…
337 không cầm được cốc kem, bèn trực tiếp dùng răng gặm: “Lành lạnh, ngọt ngào, ngon quá ~.”
Bởi vì 337 không thể xuất hiện trước mắt mọi người, nó chỉ có thể núp trong miếng vài tàng hình, từng miếng nhỏ ăn kem.
Kem bơ sữa tan chảy cực kỳ giống mây trắng tung bay trên bầu trời xanh thẳm, từng giọt kem chảy xuống, rơi trên ngón tay Phổ Sầm Tư. Răng của 337 rất sắc nhọn, nhưng nó chưa từng làm tổn thương bất cứ ai, kem chảy ra được nó dùng râu quấn vào trong miệng.
Kem ăn được gần một nửa thì Phổ Sầm Tư ném vào trong thùng rác.
Hắn lo 337 ăn nhiều quá sẽ bị tiêu chảy, hoặc là bị ốm.
Dù đã dùng khăn giấy lau qua, chỗ bị dính kem vẫn sẽ có cảm giác dinh dính, Phổ Sầm Tư bèn tìm một nơi để rửa tay, hỏi 337 có chỗ nào muốn ghé thăm không.
337 được cho ăn kem nên đã hơi no, nó lười biếng nằm trên vai Phổ Sầm Tư, hai chiếc râu đung đưa qua lại như quả lắc trong đồng hồ treo tường.
“Đi đâu cũng được, chỉ cần được ở bên người phụ trách thôi.” 337 bỗng nhìn về phía Phổ Sầm Tư, khe miệng nứt ra cười đến là vui sướng: “Có người phụ trách ở bên 337 mới là chuyện quan trọng nhất.”
Vì nó bị che kín bởi vải tàng hình nên Phổ Sầm Tư không nhìn thấy bộ dáng hiện tại của 337, chỉ có thể cảm nhận được trọng lượng của nó trên vai.
“Ừm.” Phổ Sầm Tư khẽ vỗ lên thân thể 337: “Vật nhỏ dễ dàng thỏa mãn như vậy?”
“337 bé xíu như vậy, đương nhiên chỉ có thể ăn chút xíu đó, yêu cầu vài chuyện nho nhỏ thôi.” 337 cọ lên cổ Phổ Sầm Tư: “Anh xem 337 dễ nuôi như vậy, một ngày tám quả cà chua bi là no, thỉnh thoảng cho vài viên sữa là 337 sẽ được nuôi mũm mĩm, người phụ trách có muốn cân nhắc nuôi 337 mãi không?”
“Không cân nhắc, vật nhỏ còn không thông minh bằng Bill.”
“Có mà, hôm nay về nhà, 337 sẽ học cách nấu bữa sáng bữa trưa bữa tối cho người phụ trách. Chỉ vài ngày là 337 sẽ học được, Bill ấy hả, có khi mấy tháng cũng chưa học được đâu.”
337 hừ một tiếng: “Người phụ trách cứ không chịu tin, 337 là thiên tài nhỏ cái gì cũng học được đó.”
“Vậy sao cậu lại bị bắt hả? Sức mạnh lớn như vậy, sao không chạy trốn?”
“Cái đó là do… 337 tưởng rằng bọn họ sẽ thả 337 đi.”
“Không, họ vĩnh viễn sẽ không.” Ý cười thấp thoáng hiện lên trong đôi mắt Phổ Sầm Tư, che đi chút ảm đạm kia, hắn đẩy kính, ánh mắt lia sang một cửa hàng nhỏ ven đường: “Đừng tin tưởng bất cứ ai hết.”
“Thế nên, 337 chỉ tin Phổ Sầm Tư thôi.”
“Thật sự không biết là cậu ngốc, hay là không có não nữa.”
“Dù 337 ngốc, không có não thì cũng đều sẽ ăn vạ người phụ trách. Nếu có một ngày người phụ trách không cần 337 nữa, 337 sẽ dính chặt vào người phụ trách, buộc chung người phụ trách với 337, để người phụ trách có muốn vứt cũng không vứt được.”
“Nhưng, cậu có thể sẽ phải trở về sở nghiên cứu, bọn họ sẽ đổi người phụ trách cho cậu, lại để cho những kẻ kia đến nhổ răng cậu, cắt đi cái râu còn lại của cậu.” Phổ Sầm Tư đã từng chứng kiến ký ức của 337, hắn biết 337 sợ những chuyện đó đến mức nào: “Vẫn chưa hiểu à? Xác suất cậu có thể tiếp tục ở trong tay tôi—
Không đến 30%.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!