17 Again - Trở Lại Tuổi 17
Chương 12
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Vương Tĩnh Nghiêu ý thức được mình không thể tiếp tục điên khùng với con nhóc mười mấy tuổi Hàn Trác Trác này tiếp được. Cuối cùng anh cũng bắt đầu nhìn nhận vị trí của cả hai, bắt đầu tiến hành “Lớp bổ túc độc nhất vô nhị về chân tướng”.
“Giấy phép kinh doanh của Trác Duyệt em cũng thấy rồi đấy, trên phương diện pháp luật, em thực sự là ông chủ của anh.”
Hàn Trác Trác: “Anh bảo trên phương diện pháp luật là sao?”
Vương Tĩnh Nghiêu: “Em không thừa nhận Trác Duyệt, sau khi công ty thành lập, em rất ít qua bên ấy. Ở trong mắt em, Trác Duyệt chẳng liên quan chút nào đến em, công ty thực sự thuộc về em chỉ có Bác Nghiêu thôi.”
“Em điên rồi sao?” Công ty to như thế mà mình lại coi là món đồ chơi ư? Bảo không cần thì không cần luôn?
“Việc này là lỗi của anh, chuyện chúng mình dài lắm, em có sẵn lòng nghe anh kể không?”
Hàn Trác Trác – khán giả hàng đầu – đã chuyển qua ngồi ghế dài cắn hạt dưa.
“Mười năm trước, có một thanh niên có chí, kết phường với bạn bè sáng lập ra một công ty. Họ mất bao công cố gắng, kết hợp hoàn hảo được thể dục thể thao với marketing thương mại.”
“Ai thế?”
“Anh và em.”
Hàn Trác Trác đầy cõi lòng khát khao: “Oa.”
Mỗi khi nhớ tới đoạn quá khứ này, sếp Vương lại chua xót. Năm đấy tốt xấu gì anh cũng từng là đại ca của trường THPT số I, ai nghe danh cũng phải sợ vỡ mật. Vốn anh định cứ giữ mình như vậy, nhưng chẳng hiểu làm sao lại đụng độ Hàn Trác Trác, anh còn bị cô kéo chung vào hố, thế là hoàn lương.
Tất cả cũng chỉ tại lương tâm anh cắn rứt.
Năng lực của Hàn Trác Trác trên phương diện thể thao vốn đã đủ để cô vào được trường đại học lý tưởng mà không trì hoãn gì, nhưng bị thương rồi thì lại thành ra khó nói. Hơn nữa, thành tích của cô trong các môn văn hóa chỉ có thể giúp cô miễn cưỡng qua được chính quy. Vả lại, theo như anh biết, bố cô cũng không có năng lực kinh tế để đưa cô đi học đại học.
Vì thế anh đi tìm cô, lo là cô sẽ từ chối anh, anh còn đưa ra điều kiện.
Anh có thể cung cấp tiền cho cô đi học, nhưng sau khi tốt nghiệp cô phải đến làm 10 năm trong công ty anh.
Cô đồng ý.
Thật ra anh căn bản không định để cô thực hiện lời hứa này.
Nhưng sau khi tốt nghiệp, cô vẫn tới tìm anh.
Đến đây thì anh đau đầu thật, công ty của anh ở đâu đây? Hồi đại học anh chỉ lo lêu lổng ở nước ngoài, nào định mở công ty công tiếc gì!
Ai dè cô ngốc này còn liên tục gọi điện hỏi anh bao giờ thì bắt đầu đi làm?
Aizz.
Để thực hiện lời hứa, đường đường là anh trùm trong giới ăn chơi trác táng, thế mà anh phải lưu lạc đến độ về nước mở công ty ——
Anh biết cô vẫn luôn một lòng đam mê với thể dục thể thao, lúc học đại học anh theo chuyên ngành kế hoạch marketing, thế là họ mở một công ty: Công ty tổ chức sự kiện thể dục thể thao.
Nhìn bức tường vinh danh công ty ở đằng sau Sếp Hàn, những năm tháng vẻ vang ấy, là thời thanh xuân đầy hối hận của anh!
……
“Chỉ dùng ba năm đã chế tạo ra một được một nền tảng tích hợp tổ chức các sự kiện thi đấu, truyền thông mùa giải, đào tạo thể thao và thương mại điện tử phát triển nhất toàn ngành, còn có chiêu bài vàng của chính mình 《 Cuộc chạy đêm Ánh sáng Đom đóm 》, một giải đấu IP rất có giá trị. Tuổi còn trẻ mà đã đầy triển vọng.” Vương Tĩnh Nghiêu nói rất nhẹ nhàng.
(IP: Intellectual Property: Sản phẩm sở hữu trí tuệ. Ý chỉ các sản phẩm có tính mới, sáng tạo, chưa ai làm bao giờ.)
Hàn Trác Trác vờ như đã hiểu: “Anh Nghiêu trâu bò quá!”
Vương Tĩnh Nghiêu: “Người anh nói là em đấy.”
Hàn Trác Trác: “……” Cô ôm mặt u mê bản thân một giây đồng hồ.
Nhớ lại quá khứ, ánh mắt Vương Tĩnh Nghiêu trở nên dịu dàng hơn, “Lúc mới khởi nghiệp, anh cực kỳ cục súc khi nói chuyện với phía đối tác. Anh gây hấn lúc làm việc, tạo phiền toái xong thì buông tay mặc kệ, đi luôn, hồi đấy anh đúng là thằng khốn nạn. Nhưng em đã thu vén tất cả, yên lặng xử lý bình yên tất cả thay anh, không một câu oán hận.”
Hàn Trác Trác thương bản thân mình của năm ấy: “Vì gì chứ?”
Vương Tĩnh Nghiêu: “Vì anh đẹp trai.”
“Cút.”
“Đúng lời em nói luôn đấy.”
Hàn Trác Trác đỡ trán: “…… Háo sắc là thói quen xấu, phải sửa thôi.”
Trước kia cô cũng từng nói vậy, nhưng nhìn trăm hoa đua nở trong phòng làm việc này, Vương Tĩnh Nghiêu biết, thói quen xấu của Sếp Hàn, mãi mà vẫn không sửa được.
“Mấy năm sau, tích lũy được chút vốn liếng, anh bắt đầu bất mãn với việc phải tổ chức thi đấu suốt ngày mà chỉ kiếm được xíu xiu đồng lời.” Vương Tĩnh Nghiêu nói nhạt phèo: “Em hài lòng với hiện trạng, nhưng dã tâm của anh lại bừng bừng, vì thế mà chúng ta từng cãi cọ vô số lần.”
Hàn Trác Trác cuốn theo câu chuyện: “Sau đó, chúng ta tan vỡ?”
“Anh không muốn tan vỡ với em, cho nên anh đã đưa ra một ý tưởng rất bậy,” Vương Tĩnh Nghiêu dừng một chút: “Anh đã gạt em.”
“Anh gạt em thế nào kia?”
“Anh khuyên em đăng ký thêm một công ty nữa để cân đối lại tài chính, vẫn để em làm ông chủ, ngoài đổi tên ra thì công ty vẫn y như trước không thay đổi gì.”
“Thật ra là sao?”
“Không chỉ cái tên thôi đâu, tất cả đều đã khác rồi.”
Hàn Trác Trác cái hiểu cái không, “Ồ” một tiếng.
Nhưng chẳng mấy Hàn Trác Trác đã thất vọng phát hiện ra: “Nói cách khác, người có giá trị bản thân hơn 100 triệu phải là anh, chứ không phải em.”
“Nếu em sẵn lòng, thì anh có thể từ từ dạy em làm sao để trở thành tỷ phú.”
“Có lớp cấp tốc không?” Hàn Trác Trác xoa tay hầm hè: “Kiểu phất nhanh chỉ sau một đêm ấy.”
Vương Tĩnh Nghiêu: “Có đấy.”
“Mau dạy cho em đi.”
“Gả cho anh.”
“……”
“Chẳng có cách nào nhanh hơn cách này đâu.”
Hàn Trác Trác ngồi nghiêm chỉnh, “Phiền thầy Vương giảng giải tình hình công ty cho em nhé cảm ơn!”
Vương Tĩnh Nghiêu chỉ mới nói được một góc nhỏ của tảng băng, Hàn Trác Trác đã bắt đầu ngáp, “Công việc của em nghe có vẻ vừa phiền toái vừa vất vả, sao em không đổi sang cái gì thú vị hơn nhỉ?”
“Vấn đề này, anh đã từng kiến nghị nhiều lần với em, nhưng thái độ của em cực kỳ tiêu cực.” Vương Tĩnh Nghiêu xấu bụng nói: “Có lẽ em của tuổi 30 cảm thấy hài lòng với hiện trạng, dù không thích công việc này nhưng cũng không muốn đột phá và thay đổi, em cảm thấy bản thân mình chẳng biết gì khác ngoài việc này.”
Hàn Trác Trác quả nhiên bị lừa: “Anh nói thử đề nghị của anh đi.”
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, mới đấy mà đã tới giờ ăn trưa.
Cậu đô con có trái tim thiếu nữ thò đầu ra nói: “Sếp Hàn, trưa chị ở lại ăn không ạ?”
“Cái gì?”
“Nhà ăn ở công ty ấy,” Đô con chỉ chỉ lên lầu trên, “Chị toàn bảo một ngày không ăn cơm em nấu thì đói sảng cả người, nhưng hơn mười hôm không ăn rồi mà em thấy khí sắc của chị vẫn tốt lắm, hình như còn được nuôi béo lên.”
Vương Tĩnh Nghiêu nở nụ cười tự phụ: Đương nhiên, anh nuôi mà lị.
Hàn Trác Trác nuốt nuốt nước miếng: “Trưa nay có món gì?”
Cậu đô con có trái tim thiếu nữ: “Để chúc mừng Sếp Hàn trở về, bữa trưa nay có thêm đùi gà, ngoài ra còn có những món chị thích nữa, súp lơ xào, khoai tây xắt sợi nhúng dấm, cá quế chua ngọt, sườn kho, gà hầm nấm……”
Hàn Trác Trác: “Được được được chị ăn chị ăn chị ăn!”
Cậu đô con có trái tim thiếu nữ vui mừng nói: “Vậy để em xới cơm cho chị!”
Hàn Trác Trác sốt sắng lên lầu xem xét, Vương Tĩnh Nghiêu cũng đi theo cô.
Chuyện này khiến cậu đô con có trái tim thiếu nữ vừa xới cơm vừa lẩm bẩm: “Trưa nay chỉ nấu phần của 10 người thôi, thêm người nữa sợ không đủ cơm.”
Ý tứ rất rõ ràng.
Vốn Hàn Trác Trác không hiểu lắm, nhưng sau khi nghe Vương Tĩnh Nghiêu giảng giải ban nãy, bây giờ cô đã thấu hiểu rồi —— nhân viên tất nhiên là đứng về phe ông chủ, mọi người có cùng chung kẻ địch ấy mà.
Mỗi tội cô không hiểu nổi, tại sao hai người từng là đối tác, rồi cạch xít, đến giờ còn chẳng làm bạn được với nhau nhỉ? Đối xử hẹp hòi với người khác như thế không giống phong cách của cô.
“Người ta đã tới đây thì là khách nhà mình,” Sếp Hàn cố gắng khoác cái mác lãnh đạo lên: “Mỗi đứa ăn bớt đi một miếng là đủ một bát cơm cho sếp Vương thôi.”
Mỗi đứa, ăn ít đi một miếng.
Vương Tĩnh Nghiêu thì lại ghét bỏ —— nói là một bát, thì đúng là chỉ được một bát thật.
Một bàn người, mười tám món ăn. Hàn Trác Trác ngồi xuống, các ban ngành chuẩn bị sẵn sàng, chén cơm.
Đầu nhím “tử tế” nói với Vương Tĩnh Nghiêu: “Sếp Vương này, anh là khách, đạo tiếp khách của công ty em chính là, nhường anh 10 giây.”
Vì thế tất cả mọi người buông đũa lẳng lặng nhìn Vương Tĩnh Nghiêu.
Hàn Trác Trác không rõ nguyên do, đành nhịn đói chờ theo.
Họ quan sát anh đầu gấu mười giây.
Cái tướng ăn lịch thiệp gớm.
Một, hai, ba, anh gắp một miếng súp lơ bỏ vào miệng; bốn, năm, sáu, nhai nhai; bảy, tám, chín, lại gắp một miếng sườn; mười ——
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đôi đũa của cậu nhuộm tóc khói lao tới, “không cẩn thận” chọc cho miếng sườn rơi lại vào đĩa.
Còn những người khác thì cùng hạ đũa trong nháy mắt, một trận gió cuốn mây tan! Chỉ trong khoảnh khắc, 18 món ăn trên bàn chỉ còn dư lại hành thái.
Đôi đũa của anh đầu gấu còn treo giữa không trung, nhưng sườn đã rơi vào bụng kẻ khác lâu rồi.
Bát của mỗi nhân viên đều chất đầy đồ ăn, họ còn “săn sóc” chất đầy hộ Hàn Trác Trác luôn, chỉ có bát của Vương Tĩnh Nghiêu là chất đầy cơm.
Sau đó mọi người vùi đầu bới đồ ăn, Vương Tĩnh Nghiêu cúi đầu, anh chả có gì để bới, tất cả đều là cơm tẻ.
Hàn Trác Trác nhìn không nổi, san một ít đồ ăn cho anh, “Cho anh miếng cá này.”
Cậu Uông tài vụ nghi hoặc nói: “Sếp Hàn, không phải chị thích nhất là món cá quế chua ngọt này ư?”
Hàn Trác Trác: “Phụ nữ có thai sẽ đổi khẩu vị mà……”
Nhưng Vương Tĩnh Nghiêu lại được voi đòi tiên: “Anh muốn ăn sườn.”
Hàn Trác Trác không nghĩ nhiều, lập tức gắp sườn cho anh.
Vương Tĩnh Nghiêu nhìn bát của cô, bĩu môi: “Nấm.”
Hàn Trác Trác nhanh tay gắp ngay, có thể nói là vô cùng nịnh nọt.
Mọi người há hốc mồm.
Sau khi kết thúc bữa cơm này, Vương Tĩnh Nghiêu không nói một lời, nhưng lại khiến tất cả mọi người hiểu rõ —— Vương này nay khác Vương xưa.
Đây cũng coi như chứng minh được câu nói kia: Không có chuyện không bò được lên long sàng, chỉ có cung phi bị ghẻ lạnh không biết phấn đấu.
Ăn được nửa bữa, Hàn Trác Trác vẫn không quên ôn tập trong đầu, ghi tạc lời dạy dỗ của Vương Tĩnh Nghiêu: Làm ông chủ và đầu gấu, đôi khi cũng có chỗ tương đồng. Đệ mình làm tốt, thì ắt phải thưởng cho chúng nó. Ấy mà đệ mình làm không tốt, thì phải trừng trị tàn nhẫn, thưởng phạt phải rành rọt công bằng.
Vì thế khi cô phát hiện cậu đô con có trái tim thiếu nữ đang dẩu đít cướp thịt trong bát đồng nghiệp ngồi đối diện, cô cảm nhận được một nỗi niềm thôi thúc muốn học đi đôi với hành. Cô lập tức đập bàn đánh bốp, lạnh giọng uy nghiêm nói —— “Cướp cái gì mà cướp? Ăn uống tử tế đi!”
Cậu đô con có trái tim thiếu nữ ngớ ra tại trận.
Hàn Trác Trác cũng choáng váng.
Mấy giây sau, chỉ thấy cậu đô con 2m bỏ bát xuống, bụm mặt: “Hức hức hức hức hức hức hức……” Khóc lóc ngúng nguẩy chạy đi.
Hàn Trác Trác: “Nó làm sao đấy?”
Cậu tóc khói có vẻ phỏm này quá quen: “Không sao, chắc là trốn vào WC khóc rồi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!