Vô Thượng Niết Bàn - Chương 174: Cao Kiến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
53


Vô Thượng Niết Bàn


Chương 174: Cao Kiến


Phía Dã tước cũng là âm trầm như vậy, Dã tứơc cũng giống như Chu thường Tuân, hắn cũng thừa sức qua lại đầm lầy này, thế nhưng tay chân của hắn cũng không thể, hắn cũng không thể diệt sát hết hắc oa trong đầm lầy này được, chẳng may xúc phạm những con Hắc Oa có cảnh giới cao thâm thì được không bằng mất, trong lúc hai vị dẫn đội đang đau khổ tìm cách thì một tên thuộc hạ phía bên nhận tộc chợt nói:

“Các vị đại nhân, có lẽ chúng ta có thể đi qua được nơi này”

“Có cách gì mau nói”

Chu Thường Tuân mặt mày chợt trở nên vui vẻ. Tên thuộc hạ kia lập tức cung kính nói:

“Bẩm đại nhân, khi thuộc hạ chưa tu hành, gia đình chính là làm nghề thợ săn, có một lần ta theo gia phụ vào núi săn Tam Vĩ Thử, loại chuột này có ba đuôi, thường bán cho thành trấn làm đồ ăn, ngày hôm đó trong lúc truy đuổi một đàn tam vĩ thử đến một con suối nhỏ, ở đó hai chan con ta gặp một đàn sói, trong lúc nguy hiểm phụ thân đã lột da con hổ khoác lên người nhờ thế mà có thể tránh thoát được đàn sói, cho nên…”

“Ý ngươi là lột da Hắc Oa đội lên người”

Chu Thường Tuân cướp lời thuộc hạ, rồi lại nhanh chóng lắc đầu:

“Hắc Oa không lớn lắm, muốn trùm kín hết đám người ở đây không có khả năng”

Một tên trong bọn lại nói;

“Đại nhân, nếu chúng la làm bè gỗ, xong phủ da Hắc Oa lên, thiết tưởng không tốn mấy”

“Làm bè”

Dã tước nói rồi gật gật cái mũi nhọn của mình

“Chu lão đầu, ta thấy có thể được đó”

Chu Thường Tuân suy nghĩ một lát rồi gật đầu, hiện giờ bọn họ cũng không có cách nào khác, hơn nữa thời gian cấp bách, còn dây dưa sẽ bị Giải tộc bỏ xa.

“- Dã Tước, chúng ta ra tay, những người khác chuẩn bị làm bè.”

Chu Thường Tuân trực tiếp hạ lệnh điều động mọi người.

“- Vâng!”

Tuy mọi người đều hoài nghi nhưng một khi Chu Thường Tuân hạ lệnh, không ai dám không tuân theo, bắt đầu phân tán chặt cây để lấy gỗ.

Chu Thường Tuân và Dã Tước cùng tiến lên, linh lực hùng hồn trong cơ thể được điều động trào ra. Chu Thường Tuân thoáng động thân hình đã xuất hiện giữa không trung đầm hắc độc, linh lực rực lửa sau lưng bùng ra, hóa thành một lưỡi đao khổng lồ.

Dã tước cũng không chịu kém, sau lưng hắn một hư ảnh khổng tước hiện ra, Trên thân thể chim lửa bọc kín vảy bò sát đỏ hồng, hai cánh như cánh rồng, sức mạnh sung mãn, uy áp cường đại tỏa ra chung quanh, khiến những sinh vật dưới đầm hắc độc trở nên hoảng loạn, đầm lầy khuấy động, một con Hắc Oa trồi ra khỏi bùn, hoảng sợ đề phòng nhìn bóng chim lửa trên không.

“Chết”

Phàm là cường giả siêu cấp của thú tộc là con lai của loài nào sẽ có đặc tính và sức mạnh của loài linh thú đó. Ví như lúc này Dã Tước chính là con lai của khổng tước và loài người,

Linh anh dù là nhân tộc hay thú tộc quả là cường đại, Dã Tước nắm bàn tay lại thành quyền, khẽ quát lên tung ra một nắm đấm, linh lực vàng sẫm như cột sáng từ tay lão phóng ra gào thét ầm ầm như đá núi lăn xuống, hung hăng nện xuống đầm lầy.

“Uỳnh!”

Mọi thứ rung chuyển, đầm lầy bị đào ra một cái lỗ cực sâu, xung lực khiến cho mười mấy con Hắc Oa bị đánh bay lên khỏi mặt nước.

Chu Thường Tuân ngay lập tức phối hợp, thanh đao của hắn vung ra

Mười mấy con Hắc Oa thực lực Linh Đan nháy mắt bị đánh chết. Chu Thường Tuân khống chế linh lực điêu luyện hất những cái xác lên bờ, ngay chỗ những thủ hạ đang đứng chờ sẵn.

Khi Chu Thường Tuân và Dã Tước ra tay, cách đầm hắc độc không xa, nơi con đường ven vách đá, một nhóm người đang di chuyển chợt dừng lại, chính là những tên Giải tộc mà Chu Thường Tuân và Dã Tước nhắc đến.

“- Cổ linh lực dao động này…”

Hải Đại Phú dừng bước, nhìn về hướng dao động linh lực toát ra:

“- Là Chu Thường Tuân và Dã Tước… xem ra chúng gặp phiền toái a.”

“- Chúng hẳn là đang mắc kẹt ở đầm hắc độc rồi. Ha ha, thực lực Chu Thường Tuân và Dã Tước muốn mạnh mẽ xông qua cũng không khó, bất quá tiêu hao cực lớn, còn muốn hỗ trợ đám thủ hạ đi theo, e rằng không có khả năng.”

Mấy tên giải tộc hào hứng bình luận Hải Đại Phú đi đầu đoàn người quay mặt lại, cười nhạt:

“- Nếu vậy thì lần tới chúng ta chạm trán bọn hắn ở sâu trong kia, chỉ có thể gặp tàn binh thôi sao, thật là mất hứng thú tranh giành a.”

“- May có Đại nhân suy nghĩ chu đáo, lúc đó nếu có cơ hội, đừng cho tên nào chạy thoát. “?

Một tên trong bọn cười cười nham hiểm. Hải Đại Phú cười nhẹ gật đầu, đôi mắt ẩn chứa sát khí nhàn nhạt. Nếu quả thật có cơ hội, dĩ nhiên lão sẽ không buông tha. Bây giờ chỉ cần đến chỗ kia trước, mai phục chờ đợi bọn tàn binh bại tốt bỏ hết tinh lực vượt qua đầm hắc độc, lúc đó mọi chuyện đã được định đoạt.

“- Chu Thường Tuân, Dã Tước, đòi tranh đoạt Địa Hỏa với Giải tộc chúng ta, vậy cũng không trách ta được…”

Mấy tên thủ hạ khi thấy Hắc Oa bị ném lên bờ dùng đao khéo léo lột bộ da, bên kia cũng đã chặt cây làm xong vài con thuyền nhỏ đơn giản, mới đem da Hắc oa bọc lấy những con thuyền con con đó.

Nếu những con thuyền gỗ sơ sài này trực tiếp đi xuyên qua đầm, e rằng chưa được bao xa sẽ bị bùn lầy nhấn chìm. Nhưng khi bọc lấy da cá sấu còn sót lại một chút linh lực dao động, cũng vừa đủ để con thuyền có thể nổi trên mặt nước đầm.

Mọi người đều đã hoàn thành đâu đó, không hẹn mà cùng nhìn về tên khi nãy đề ra chủ ý, trong đầu ai cũng đang thắc mắc, liệu biện pháp này có thể giúp mọi người cùng vượt qua đầm hắc độc hay không?

“Chu Thường Tuân liếc nhìn mấy chiếc bè, rồi không ngừng lắc đầu”

“Thế này không qua được đâu”

“Dã Tước nói: Đúng vậy, cái bè này không thể đi qua nổi, mắc dù đã có một chút khí tức nhưng vẫn không đủ”

Ngừng một lát gã lại nói:

“Nhưng đám Hắc oa này luôn luôn sinh sống trong đầm lầy, nên tầm nhìn bị hạn chế. Chỉ cần có biện pháp khiến cho chúng nó bị loạn thị giác, kết hợp với khí tức từ da Hắc oa này, dư đủ để chúng ta xuyên qua.”

– Làm cách nào khiến chúng hoa mắt được?

Chu Thường Tuân nhíu mày dò hỏi.

“- Cái này “

Dã Tước nhăn tít mặt, cái này lão cũng chịu nếu như có ai đó biết bày trận thì có phải tốt không

“Bày trận”

Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ, Dã Tước chợt quay đầu lại,

“Tên nào trong các ngươi là Chu Doãn đến từ Càn Nguyên Yêu Thành”

Lần này tham gia tầm bảo, vì Càn Nguyên Thành gần đây nhất, cho nên phải cử ra nhiều người đi theo nhất, Chu Doãn sư huynh của Bạch Hàn Phong cũng là một trong số đó.

Nghe gọi đến tên Chu Doãn bước ra

“Thuộc hạ Chu Doãn tham kiến đại trưởng lão”

Dã tước phất tay,

“Được rồi miễn lễ, ta nghe Viên Thuật nói nhà ngươi có tài nghệ chế phù. “

Nghe được đại trưởng lão của Yêu Tướng hỏi đến, Chu Doãn vội đáp:

“Thuộc hạ có thể chế được phù lục”

“Vậy có thể nào có loại phù lục tạo ra ảo giác hay không”

Chu Doãn gật đầu vẫn cung kính đáp,:

“Bẩm Đại nhân, thuộc hạ cho rằng, ảo ảnh phù có thể làm được việc đó”

Dã Tước gật gù:

“Vậy ngươi hãy mau chế cho bản trưởng lão vài chục tấm, chỉ cần qua được nơi này, sau này ta nhất định bẩm lên yêu tướng khen thưởng ngươi trọng hậu’”

Chu Doãn cúi người vẻ mặt hơi nhăn nhó:

“Hồi bẩm đại trưởng lão, chế bùa thì không khó, nhưng quan trọng là trên người thuộc hạ không có nhiều tài liệu như vậy, nếu chỉ là chế hai, ba tấm thuộc hạ có thể làm ngay, thế nhưng nhiều như vậy, ngài xem,,,,”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN