Đường Chuyên - Chương 47: Hoan yến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Đường Chuyên


Chương 47: Hoan yến


Vân Diệp ngâm mình bên trong thùng gỗ, lá cây bách pha trong nước tỏa ra mùi dầu thông, rất khó chịu, chỉ dây cu roa máy kéo vì tăng lực ma sát mới thêm dầu thông, lẽ nào ta sớm không còn sức sống rồi? Không thể cự tuyệt, chỉ cần vừa nói không, lão thái thái liền nước mắt lưng tròng, mấy tiểu nha đầu theo bên cạnh cũng làm bộ muốn khóc lớn. Thân quyến còn lại trong phủ cũng thấp thỏm sợ trêu chọc Vân Diệp mất hứng, đây không phải bầu không khí của gia đình bình thường. Vì không khiến họ câu thúc, Vân Diệp buông trôi bỏ mặc, ai bảo làm gì thì làm cái đó, đừng nói biến thành dầu thông, cho dù ngươi biến ta thành dầu bôi trơn cũng tùy ngươi.

Bỏ lá bách vào nước tắm, còn có quả khô coi ta như cháo bát bảo nấu còn chưa tính, sao lại cả nhà 40 người xem ta tắm? Lão thái thái cầm phân tro gội đầu cho ta, tiểu cô nương đun nước nóng từng chậu từng chậu. Vân Diệp cảm thấy phải nói không được, bằng không thực sự sẽ bị bỏng chín. May mà lão thái thái ngăn hành vi mưu sát của các tiểu nha đầu.

– Diệp nhi, mấy năm nay cháu sống thế nào? Thấy trên người cháu cũng không có vết thương, tay chân cũng không có vết chai, cảm tạ trời đất cuối cùng cháu cũng không phải chịu người khổ cực.

Lão thái thái lại bắt đầu rớt nước mắt. Vân Diệp không rõ, một lão nhân gia nuôi được hai tiểu nha đầu bất mãn tám tuổi hẳn là một người rất kiên cường, sao hơi một tí là rơi nước mắt rồi?

– Tổ mẫu, thật ra hài nhi không nói là chịu khổ được, nghe ngài nói mẫu thân liều mạng ôm hài nhi chạy khỏi gia môn, chính là muốn cho hài nhi một cơ hội sống, cũng không biết mẫu thân sống hay chết, hài nhi lại được ân sư cứu, ân sư là thế ngoại cao nhân sao lại để hài nhi chịu khổ, tuy nói không có cha mẹ, nhưng ân sư coi mình như con, rất thương yêu, đừng nói chịu khổ, ngay cả đói bụng cũng chưa từng chịu, ngài biết không, Trình công gia đều nói hài nhi được ân sư nuông chiều quen, không ăn thứ không thể ăn, không mặc cái khó chịu, không dùng cái không thuận tay, còn khó hầu hạ hơn cả thế gia công tử.

Lúc này không thể nhắc tới việc khổ sở, nói mấy chuyện thoải mái để cho bầu không khí sôi nổi hơn, dù sao thì cũng là lời nói thật, lão sư chính là cách gọi chung của giáo dục, công tác, sinh hoạt hậu thế.

– Cháu là người có phúc, trong nhà gặp khó khăn lớn như vậy, toàn gia chỉ có cháu sống vô ưu vô lự, còn trắng trẻo mập mạp, đây là phúc phận lớn thế nào chứ. Ta sẽ đi thắp cho ông bà mấy nén hương, dập đầu cảm tạ đã chăm sóc cháu ta tốt như vậy.

Nói xong muốn đi, Vân Diệp khẩn trương.

– Tổ mẫu, quần áo cháu ở đâu? Ngài không thể bắt cháu ngâm trong nước mãi chứ. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m

Lời này khiến nữ nhân cả nhà đều bật cười. Thím vừa mới quen đi tới cầm lấy tóc mới được lão thái thái gội được nửa mà chà chà, miệng còn cằn nhằn:

– Lúc ngươi mới sinh ra cái gì thím không thấy qua, lúc này còn xấu hổ, cả nhà sau này dựa hết vào ngươi rồi, cô cô, tỷ tỷ ngươi, phu gia tới đều không trở lại, chỉ còn ngươi chăm sóc chúng ta khi về già thôi.

– Chăm sóc khi về già? Đây là việc cơ bản nhất, sau này tiểu điệt còn muốn cho mọi người sống vui vẻ, ai cướp của ta sẽ trả lại cho ta, ăn của ta phải nhổ ra cho ta, lúc trước họ đuổi cô cô, tỷ tỷ ra khỏi nhà, đâu có thèm nhớ đền tỉnh cảm phu thê, ngay cả mấy biểu muội cũng chịu liên lụy, quả thật là việc làm của cầm thú, nếu như không bắt họ phải trả giá, lẽ nào tưởng Vân gia ta dễ khi dễ hay sao?

Sự uy nghiêm dưỡng thành trong quân nhiều ngày bất giác hiển lộ ra, chúng thân quyến lúc này mới nhớ tới vị trong thùng gỗ còn là huyện hầu Lam Điền.

Tắm, thay y phục, tế tổ, làm hết việc đã đến nửa đêm, Vân phủ vẫn đèn đuốc sáng trưng, hôm nay là lần đầu tiên gia chủ và gia nhân gặp mặt, nam phó, nha hoàn trong phủ người nào cũng cúi đầu đứng trang nghiêm phía trước đường. Vân Diệp khảng khái ngồi ở cửa đại đường, Trang Tam Đình, Lưu Kim Bảo thay thanh y, eo dắt Hoành đao đứng bên người, sát khí rét căm căm làm cho tôi tớ trước đường nơm nớp lo sợ. Không thể giảng nhân quyền với họ được, nhu nhược trái lại sẽ dẫn tới bất kính. Vân Diệp từ lâu đã vứt bỏ bộ dáng của hậu thế, lão Trình nói rất đúng, nếu vào đời, nhất định phải tòng chúng, tòng chúng tốt nhất.

– Nhìn rõ, ta chính là gia chủ, huyện hầu Lam Điền Vân Diệp, cái nhà này ta định đoạt, ta không ở đây, lão phu nhân định đoạt, hiện giờ Vân gia ta tính cũng 44 người, trên dưới tôn ti phải phân rõ, 44 người này chính là chủ nhân của cái nhà này, đừng để cho ta nghe được có người thất lễ, một khi phát hiện, tuyệt không nương tay, ta không quản người từ trong hoàng cung đi ra, hay là Trình phủ đưa qua đây, nếu đã đến Vân gia, ngươi chính là người của Vân gia, ta sẽ đối xử bình đẳng. Người có công được thưởng, người có lỗi chịu phạt, đây là gia quy Vân gia. Chúng nhân Vân gia đều là người từng chịu khổ, chắc hẳn cũng sẽ không vô cớ khi nhục hạ nhân, các ngươi chỉ cần nghiêm túc chấp hành, Vân gia cũng sẽ không bạc đãi. Cứ ba năm, Vân gia sẽ giải trừ nô tịch cho năm người, nếu như nguyện ý ở lại có thể làm việc tại Vân gia. Đây cũng là gia quy, chuyện trong nhà ta bình thường sẽ không quản, có chuyện gì tìm lão phu nhân làm chủ là được. Các ngươi tự giải quyết cho tốt.

Rất tốt, rất uy nghiêm, Vân Diệp rất thoả mãn, mặc dù trong thanh âm chen lẫn một số tiếng gà gáy đến tuổi vỡ giọng, nhưng vẫn rất hoàn mỹ. Ngươi không thấy tôi tớ người nào cũng tỏ ra vui mừng sao? Lão phu nhân lại tuyên bố gia chủ trở về, thưởng mỗi người 300 đồng tiền, càng được mọi người hoan hô.

Yến hội, đại yến hội, toàn gia cuồng hoan, ngoại trừ Trang Tam Đình và 4 người ở trong phủ tuần tra, mọi người còn lại mở 20 bàn tiệc, trù nương, nha hoàn bưng gà vịt, dê lên như nước chảy, cùng chúc mừng gia chủ trở về.

Vân Diệp trong lòng ôm Đại Nha Tiểu Nha, lưng cõng Tiểu Nam, Tiểu Đông Tiểu Bắc ôm chân, Tiểu Tây chu miệng khóc, hai đứa Nhất Nương, Nhuận Nương lớn hơn thì ở bên cạnh an ủi Tiểu Tây, mấy tỷ tỷ xuất giá bị từ hôn vừa uống rượu vừa rơi lệ, trưởng bối đã sớm nhận mệnh đang lải nhải với lão thái thái, không biết đang nói cái gì.

Tiệc rượu uống chưa đủ đô thì Vân Diệp móc ra một cái túi từ trong người, ngoại trừ lão thái thái, mỗi người hai viên, quả nhiên không hổ là người Vân gia, bộ dáng như hai tỷ tỷ hậu thế của mình khi thấy hột xoàn, người rơi lệ đã quên rơi lệ, người lải nhải cũng quên lải nhải. Đại Nha Tiểu Nha đã cầm bảo thạch khoe với lão thái thái. Tiểu Tây thừa cơ chui vào lòng Vân Diệp làm nũng. Cũng không biết lão Trình cho bao nhiêu, mỗi người hai viên còn thừa lại không ít, đang định cho thêm một vòng nữa để họ vui hơn nữa thì lại bị lão thái thái đoạt lấy, còn mắng bại gia tử.

Không biết uống bao nhiêu rượu, rượu chát của Đường triều lúc này rất hợp khẩu vị, chỉ nhớ rõ mình nằm trên tháp chơi với mấy muội muội, sau đó không có ấn tượng nữa.

Thói quen là rất mạnh, thói quen trong quân doanh bị lão Ngưu thao luyện mỗi ngày thức dậy lúc 6h lại có tác dụng, miệng khát khô, định thức dậy uống nước lập tức có ngay nha hoàn rót một ly nước ấm đưa qua. Vân Diệp hưởng thụ tính ưu việt của chủ nghĩa phong kiến không có nửa điểm do dự, ực ực uống hết lại chui vào chăn ngủ.

Chuyện trong nhà bình thường ta sẽ không quản, có chuyện gì tìm lão phu nhân làm chủ là được. Nghe Trình Xử Mặc nói, nam nhân gia là không quản mấy việc lặt vặt trong nhà, chỉ khi trong nhà giao tiếp cùng quan gia thì gia chủ mới đứng ra.

Giấy dán cửa sổ rất dày, tia sáng không len vào được, gà đã kêu ba lần, Vân Diệp lật qua lật lại ngủ không được, lại không muốn thức dậy. Đang lúc khó xử thì Tiểu Nha mặc áo da cừu dày cùng món đồ chơi giống chỉ thêu chạy vào phòng, thò đôi bàn tay lạnh toát vào chăn của Vân Diệp, nhưng không phòng bị bị Vân Diệp kéo vào chăn, bịt chặt lấy. Huynh muội vui đùa ầm ĩ một lúc mãi đến khi bị lão phu nhân đuổi ra khỏi phòng để dọng phòng, lúc này mới thôi.

Lão phu nhân muốn đến Đại Từ Ân Tự thắp hương hoàn nguyện, nói là bà đã cầu Phật tổ hết 10 năm, mới có kỳ tích Vân gia khởi tử hồi sinh, nguyện này phải hoàn, công lao của Phật tổ chính là công lao của Vân Diệp mà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN