Đại Hiệp Hồn - Chương 1: Mẫu tử ân ái mây mưa (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
547


Đại Hiệp Hồn


Chương 1: Mẫu tử ân ái mây mưa (1)


Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên.

Dịch: Lúa.

Biên: Lạc.


Ở Lạc Hà Sơn Trang, vùng Sơn Tây ở Vân Trung Sơn đã từng tồn tại một vị đại hiệp nổi danh khắp thiên hạ. Vị này họ Hoa, tên gọi là Thiên Hồng, người trong võ lâm đặt cho vị Hoa đại hiệp này một ngoại hiệu là Thiên Tử Kiếm. Hai mươi năm về trước, trên giang hồ tà ma hoành hành ngang ngược tối tăm không ánh mặt trời, Hoa Thiên Hồng một mình xoay chuyển tình thế, bằng vào lực lượng chính nghĩa đã trải qua vô số lần vào sinh ra tử, khổ chiến đẫm máu, rốt cuộc quét sạch yêu ma tà khí, mang lại thế gian trong sạch và khai sáng ra một mảnh cục diện mới cho võ lâm.

Hoa Thiên Hồng võ công cái thế, danh tiếng đại thịnh tựa như mặt trời ban trưa, trong chốn võ lâm chính phái được mọi người coi như ngôi sao sáng. Dù là người buôn bán nhỏ hay dân thường tỉnh lẻ không ai là không biết Hoa Thiên Hồng. Suốt hai mươi năm qua, chốn giang hồ bình yên thịnh thế có thể nói hoàn toàn là nhờ công Hoa Thiên Hồng. Nhưng tiếc là đại hiệp tráng niên mất sớm, vào mười năm trước đột nhiên trọng bệnh bạo phát rồi qua đời sau đó, thật sự khiến người ta thương tiếc thở dài. Bởi vì Lạc Hà Sơn Trang đã không còn quản chuyện trong chốn võ lâm từ hai mươi năm trước, cũng như đã không còn liên lạc qua lại với người trong võ lâm nên trên giang hồ cũng không ai biết được tin tức Thiên Tử Kiếm Hoa Thiên Hồng đã qua đời.

Hoa Vân Long là con trai duy nhất của Thiên Tử Kiếm Hoa Thiên Hồng, xuất thân là Võ Lâm thế gia, thuở nhỏ đã trải qua cuộc sống thiếu gia hưởng thụ cơm ngon áo đẹp. Tần Uyển Phương, một vị thần y nổi danh chốn giang hồ chính là đại nương, cũng là dì của Hoa Vân Long. Nhị nương Bạch Quân Nghi cũng chính là mẫu thân của Hoa Vân Long, vốn là một mỹ nhân danh tiếng lan khắp giang hồ. Tần Uyển Pượng sinh ra ba người con gái, đại tỷ Hoa Mỹ Quyên, nhị tỷ Hoa Mỹ Ngọc và tiểu muội Hoa Mỹ Linh. Ngoài ra, bà nội của Hoa Vân Long chính là Văn Tuệ Vân, dòng dõi của Văn thị phồn hoa một thời. Lại nói trong nhà đều là một ít vú già, nha hoàn và những tỳ nữ, vốn là cũng có hàng ngũ tráng đinh nhưng từ khi Hoa Thiên Hồng qua đời, Văn Tuệ Vân liền cho tất cả tráng đinh nghỉ việc, vì vậy bây giờ bên trong Lạc Hà Sơn Trang, Hoa Vân Long là nam tử duy nhất, đúng là ví dụ điển hình cho câu “âm thịnh dương suy”.

Hoa Thiên Hồng qua đời lúc Hoa Vân Long vừa tròn sáu tuổi, đến năm nay Hoa Vân Long cũng đã lên mười sáu rồi, bởi vì Hoa Vân Long là hậu duệ duy nhất trong nhà cho nên tất cả mọi người đều hết sức quý trọng. Từ lúc mới ra đời, Bạch Quân Nghi cùng Tần Uyển Phượng liền vô cùng thương yêu Hoa Vân Long và chăm sóc tỉ mỉ chu đáo cho hắn, ngậm vào trong miệng thì sợ tan, bưng ở trong tay thì sợ bay đi mất, mọi việc cũng đều thuận theo ý Hoa Vân Long. Đặc biệt là Tần Uyển Phượng, tuy rằng nàng không phải mẹ ruột của Hoa Vân Long nhưng sự sủng ái của nàng dành cho hắn không thua kém chút nào với mẹ ruột Hoa Vân Long là Bạch Quân Nghi.

Hoa Vân Long cùng Bạch Quân Nghi ở tại Doanh Viên, bên trong Doanh Viên này có hoa cỏ đủ các sắc màu rực rỡ, có ong bướm vờn quanh, có hòn non bộ vô cùng khéo léo, có hồ nước nhỏ sóng biếc nhộn nhạo, hành lang theo địa thế mà lượn quanh, từng viên đá cuội lát thành con đường mòn nối liền các nơi trong vườn hoặc thúy trúc bao quanh, hoặc tiểu viện thiết kế độc đáo và thấp thoáng những khóm hoa tinh nhã, ở trong Doanh Viên mỗi người đều có tiểu viện của mình, mọi người trong nhà đều hết mực yêu thương, săn sóc và sủng ái gấp nhiều lần đối với Hoa Vân Long.

Từ nhỏ Hoa Vân Long đã cùng ngủ chung với mẫu thân Bạch Quân Nghi, nhưng mà từ lúc Hoa Vân Long tròn tám tuổi, không biết vì sao mà cứ mỗi buổi tối sau khi lên giường, Bạch Quân Nghi cứ mãi ngẩn ngơ nhìn Hoa Vân Long, sau một lúc thì ôm hôn, lại còn thường xuyên vuốt ve trên dưới cả người Hoa Vân Long, có lúc ngay cả bảo bối dưới quần nàng cũng không bỏ qua, mỗi ngày đều phải bỏ ra một đoạn thời gian dài để sờ bóp, xoa nắn một phen. Bạch Quân Nghi còn thường nói thân thể cảm thấy không được thoải mái và nhờ Hoa Vân Long thay nàng xoa bóp, ở trên người nàng vuốt ve, ấn bấm, an ủi, săn sóc. Dáng người của nàng đầy đặn, đường cong ưu mỹ, da thịt mềm mại bóng loáng mà tràn đầy co dãn, khi vuốt ve có cảm giác thoải mái khác thường.

Vào mùa hè năm Hoa Vân Long tám tuổi đã xảy ra một sự việc có ảnh hưởng rất lớn với cuộc sống của hắn, khiến cho Hoa Vân Long suốt cả đời đều khó mà quên được. Đêm hôm đó, sau khi Hoa Vân Long cùng Bạch Quân Nghi lên giường đi ngủ, nàng vẫn như mọi ngày không thể thiếu được phải nhờ Hoa Vân Long tiến hành hôn, vuốt ve, đấm bóp. Được một lúc thì Bạch Quân Nghi nói bụng của nàng không được thoải mái, để cho Hoa Vân Long xoa xoa trên vùng bụng. Kết quả là Hoa Vân Long nhẹ nhàng vuốt ve trên bụng Bạch Quân Nghi, cảm thấy bụng nhỏ của nàng tròn trịa, mềm mại bóng loáng, co dãn mười phần, vuốt ve vô cùng thoải mái và Bạch Quân Nghi cũng lộ ra bộ dạng vô cùng thư sướng.

Bàn tay Hoa Vân Long vuốt ve lên xuống, bất tri bất giác đã trượt xuống dưới hông Bạch Quân Nghi, cách tiểu khố chạm đến một vật có nhiều lông mao rối bù, thứ đó mềm nhũn như một cục thịt và ấm áp như một chiếc bánh bao hấp, không giống với bảo bối của Hoa Vân Long. Bạch Quân Nghi không hề phòng bị việc Hoa Vân Long sờ đến nơi đó, “A” một tiếng duyên dáng kêu to, gương mặt xuân sắc phớt hồng, ánh mắt thoáng hiện một tia quyến rũ, hai chân cũng thoáng cái căng cứng duỗi thẳng ra.

Hoa Vân Long ngây ngốc hỏi: “Mẫu thân, người sao lại không giống với Long nhi?”

Bạch Quân Nghi vừa nghe thì “Phốc xuy” cười khúc khích: “Long nhi, ngươi đúng là tiểu tử ngốc, hỏi gì không hỏi lại đi hỏi cái này đây? Thôi cũng được, mẫu thân liền giải thích cho ngươi, tránh cho ngươi sau này trưởng thành cái gì cũng không hiểu, ra ngoài lại làm trò cười cho thiên hạ. Bảo bối của ngươi là bảo vật chỉ riêng đàn ông mới có, nữ nhân chúng ta là không thể có cái thứ kia.”

“Vậy nữ nhân các ngươi có cái gì?” Hoa Vân Long tiếp tục hỏi.

“Ngươi quản chúng ta có cái gì làm chi? Đó hình như không phải là chuyện của ngươi a?” Bạch Quân Nghi cố ý trêu chọc Hoa Vân Long.

“Mẫu thân, hay là người để cho Long nhi xem một chút đi.” Hoa Vân Long đưa ra một cái thỉnh cầu làm Bạch Quân Nghi không thể tin được.

“Xì, đi chết đi, tiểu tử thúi, ngươi dám cả gan đánh chủ ý lên người mẫu thân à.” Bạch Quân Nghi gương mặt phiếm hồng có phần xấu hổ ngượng ngùng.

“Cái gì là ‘đánh chủ ý lên người mẫu thân?’ Long nhi không hiểu, mẫu thân để cho Long nhi nhìn một chút đi mà, van cầu người a… Không phải người nói là sợ Long nhi trưởng thành cái gì cũng không hiểu, đi ra ngoài sẽ làm trò cười cho thiên hạ sao? Người không để cho Long nhi nhìn, vậy thì chẳng phải là không để cho Long nhi hiểu sao? Van cầu người, Mẫu thân a, để cho Long nhi nhìn một chút đi.” Hoa Vân Long lòng hiếu kỳ nổi lên, liên tục đưa ra lời cầu khẩn.

Bạch Quân Nghi lúc đầu còn chưa đồng ý cho Hoa Vân Long nhìn, nhưng gặp Hoa Vân Long kiên nhẫn cầu khẩn không chịu bỏ, nàng bị hắn dây dưa hết mức, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đáp ứng hắn, nhưng nàng vẫn phải dặn dò: “Nhìn thì được phép, nhưng ngươi ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, tuyệt đối không thể để cho người khác biết được chuyện này.”

“Được, mẫu thân, Long nhi bảo đảm sẽ không nói với bất kỳ ai.” Bạch Quân Nghi đứng dậy cởi áo lót ra rồi nằm xuống giường, lại đưa Hoa Vân Long đến giữa hai chân rồi nàng mới đỏ mặt nói: “Xem đi, ngươi hãy nhìn cho vừa ý, dù sao năm đó ngươi cũng chính từ nơi đó mà đi ra ngoài, khi đó cũng đã thấy qua, chỉ có điều ngươi tuyệt đối không nhớ rõ thôi. Ngươi tên tiểu tử thúi này, thật là đem mẫu thân quấy cho đến chết, mẫu thân làm thế nào mà lại đụng phải ngươi tên tiểu oan gia này, vừa thấy ngươi mẫu thân liền không thể nghĩ được gì nữa.”

Khi đó Hoa Vân Long chỉ mới tám tuổi, còn chưa biết thưởng thức ngọc thể dụ hoặc mê người của Bạch Quân Nghi, chỉ nhìn một chút ở giữa hai chân nàng, có gò mu âm hộ đầy đặn nhô lên trông giống như nửa chiếc bánh bao lớn mềm mại vừa mới ra lò, âm mao không dài nhưng lại rất nhiều, rậm rạp, rối tung mà bao lấy toàn bộ âm hộ múp míp nhô lên cao vút, ở giữa có một khe thịt nho nhỏ như ẩn như hiện, đỏ hồng trông rất là mê người, khe thịt nho nhỏ đã có một chút ươn ướt, còn phảng phất như bốc lên hơi nóng hầm hập.

“Mẫu thân, thứ vật của nữ nhân các ngươi gọi là cái gì? Sao trông đẹp mắt như vậy?”

“A, hảo tiểu tử, ngươi còn nhỏ như vậy mà đã biết thưởng thức vật kia của nữ nhân rồi? Vật này của nữ nhân chúng ta được gọi là âm hộ, dân gian còn gọi là tiểu huyệt.” Bạch Quân Nghi giải thích cho Hoa Vân Long mà gương mặt đỏ rực lên giống như hoa đào nở rộ.

Có lẽ nàng sợ Hoa Vân Long không hiểu nên đã ngồi dậy, lấy tay lật tới lật lui âm hộ xem như hiện vật để giảng giải cho Hoa Vân Long:

“Này một đám lông, cùng đàn ông các ngươi giống nhau đều gọi là âm mao, phía dưới vùng bụng nhô ra một khối này gọi là mu âm hộ, phía dưới mu âm hộ này có hai mảnh thịt non tách ra được gọi là mép ngoài. Lại tách ra hai mảnh mép ngoài này thì thấy bên trong có hai mảnh thịt càng non, càng kiều diễm gọi là mép trong. Tách ra mép trong, nơi này có hai cái lỗ nhỏ, cái đó gọi là cửa hang là bởi vì bên trong đều có nhục động, phía trên cái hang động gọi là niệu đạo, bên trong động là đường nước tiểu thoát ra, là con đường mà nữ nhân đi tiểu. Phía dưới cửa hang lớn hơn một chút gọi là miệng âm đạo, bên trong chính là âm đạo, âm đạo cũng dùng khi sinh ra những tiểu hài nhi. Chỗ hội hợp của hai cánh mép trong có một viên thịt kiểu diễm, tươi đẹp gọi là âm vật, nó là địa phương mẫn cảm nhất trên người nữ nhân chúng ta.”

Vừa nói, Bạch Quân Nghi còn dùng ngón tay khều nhẹ phía dưới âm vật, ấy vậy mà âm vật đã có chút phát hồng cương phồng lên rồi.

“Mẫu thân, tại sao nam nữ lại có cơ thể không giống nhau chứ?” Hoa Vân Long không hiểu hỏi.

“Long nhi ngoan, đó là kiệt tác sáng tạo của trời cao, cũng là nguồn vui sướng lớn nhất trong cuộc sống. Nữ nhân chúng ta sinh ra có một cái nhục động, đàn ông các ngươi lại có một cây nhục côn cứng rắn, chính là để cho đàn ông các ngươi tới cắm vào bên trong nữ nhân chúng ta, cái này gọi là giao hoan. Đây là chuyện vui vẻ nhất trong cuộc sống, có như vậy thì nhân loại mới có thể trường tồn, chúng ta mới có thể duy trì dòng dõi, tiểu hài nhi mới có thể từ trong nhục động này mà sinh ra.”

“Long nhi chính là từ bên trong nhục động của mẫu thân mà sinh ra sao?”

“Dĩ nhiên rồi, ta là mẫu thân của ngươi, ngươi không từ trên người của ta sinh ra thì là từ trên người ai của sinh ra được? Thời điểm sinh ngươi ra cũng làm mẫu thân đau muốn chết rồi.”

“Tại sao hả, Mẫu thân?”

“Tại sao? Ngươi còn có mặt mũi mà hỏi à, ngươi nghĩ thử xem, thời điểm ngươi sinh ra, mặc dù còn rất nhỏ nhưng cũng là một khối to và cứng rắn, từ bên trong âm đạo gió thổi không lọt của mẫu thân mà cứng rắn rặn đi ra thì sao có thể dễ chịu được?” Bạch Quân Nghi cố ý nghiêm mặt.

“Mẫu thân, người chịu khổ, tạ ơn người, Long nhi nên báo đáp người như thế nào đây?” Dù mới tám tuổi nhưng Hoa Vân Long đã hiểu được hiếu kính mẫu thân Bạch Quân Nghi rồi.

“Nhi tử ngốc, lúc hạ sinh ngươi mẫu thân nào có cái đạo lý để cho ngươi báo đáp? Ta không cần ngươi báo đáp gì cả, chỉ cần ngươi yêu thương và hiếu kính mẫu thân là được.” Bạch Quân Nghi ôn nhu cười, thật sự là hiền hậu và hòa ái như vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN