Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?
Chương 113: Tìm Hiểu
Mặc Ôn Khanh lần đầu tiên cảm thấy bị sỉ nhục, rất muốn xem xem lão thần y này có gì mà lời lẽ hùng hổ như thế.
Nhưng đối phương lại khinh thường nói y không xứng để ông ta ra tay thể hiện, nghĩ xem có tức không chứ.
Y dẫu gì cũng có danh tiếng, đâu thể xem thường là xem thường ngay được!
“Được rồi, y thuật huynh như nào, bản thân huynh và ta, cùng dân chúng Kinh Thành đều biết, không nhất thiết tức giận vì một câu nói đâu.” Huyền Uyên Thành nhẹ giọng trả lời, đôi bàn tay theo sau rót ly trà hạ hỏa cho Mặc Ôn Khanh uống.
Mặc Ôn Khanh nghe, thở dài một hơi rồi nhấc ly trà lên uống, chờ khi y uống xong, lửa giận nguôi ngoai, chàng mới cất giọng tiếp tục nói: “Thế ông lão ấy chẩn bệnh cho Tân tiểu thư là làm sao?”
Câu hỏi phát ra, Mặc Ôn Khanh tức thì liếc mắt qua, ánh mắt chứa đựng quan sát kiếm tìm tại chàng, mãi đến hồi sau y chậm chạp đáp trả: “Ta không rõ, nhưng dường như là do chậm trễ uống thuốc nên phát bệnh, đã hôn mê hai ngày chẳng tỉnh, mà loại thuốc chữa trị vẫn đang điều chế.”
Nghe Mặc Ôn Khanh nói tới đây, Huyền Uyên Thành khẽ nhíu mày, bên trong lòng nổi trôi sự nghi ngờ không rõ ràng.
Không phải trúng độc, là phát bệnh? Dựa vào lời Ôn Khanh nói, có thể biết ông lão này là vị thần y nổi danh trong Giang Hồ, cũng như người được Thừa Tướng gửi gắm Phương Phương, nhờ cậy chữa bệnh cho nàng hơn mười mấy năm.
Người hiểu bệnh tình của nàng, ắt hơn hẳn người vừa biết, có điều y thuật bao năm của Ôn Khanh nói sai cũng chẳng đúng.
Hơn nữa về độc dược, Ôn Khanh càng tinh thông một phần.
Vậy nên chàng muốn làm rõ hẳn sự việc này, không chỉ vì do độc hay không, còn bởi chính thần y kia bao năm không thể chữa khỏi bệnh cho nàng rồi.
Huyền Uyên Thành rơi vào trầm tư giữa lựa chọn quyết định, lòng chàng ẩn hiện lo lắng cho nàng.
Mặc Ôn Khanh bên này thu hết biểu hiện Huyền Uyên Thành vào mắt mình, khóe môi y câu lên nụ cười, đầy ý vị nói tiếp: “Còn một việc nữa, lão thần y kia mang một tên nam nhân vào Tân phủ, nói cùng ông ta chữa trị Tân Phương Phương.”
Huyền Uyên Thành nghe xong chớp mắt, nét mặt chưa mấy sáng tỏ về điều này, Mặc Ôn Khanh trông thấy thế chẹp miệng, lại từ tốn giải thích: “Ta nghe lén, Thừa Tướng sợ có chuyện nên chối bỏ tên nam nhân kia, nhưng lão thần y khăng khăng muốn kẻ do tới, đảm bảo thêm chỉ có hắn ta gọi thì Tân Phương Phương mới sớm ngày tỉnh lại. Uyên Thành huynh chả phải hiểu rõ?”
Giọng điệu chắc chắn hệt lúc chê bai y, cái quan trọng để mà nói, y biết phương pháp gọi bệnh nhân tỉnh dậy rất công phu, cách hiệu quả nhất là người thân thiết dùng những thanh âm quen thuộc thức tỉnh bệnh nhân trong cơn mê man.
Nhìn chung nam nhân kia khả năng cao là người thân mật nhất của Tân Phương Phương, đối phương trước đó hứa hẹn Thừa Tướng sẽ không đi quá giới hạn nha!
Nói như vậy rồi quan hệ khẳng định chẳng đơn giản.
Mặc Ôn Khanh sau bao lâu tốn nước miếng, cuối cùng Huyền Uyên Thành thấu rõ, gật đầu trả lời: “Hiểu, nhưng có can hệ gì đến ta đâu.”
“Không can hệ? Huynh đừng ngụy biện, dấu vết trên cổ huynh từ đâu mà có, đừng tưởng Mặc Ôn Khanh này không biết.” Mặc Ôn Khanh chỉ tay qua, chẳng chút kiêng dè vạch trần huynh đệ mình, “Đối phương có thể càn quẫy làm bậy, nhưng có người lại nguyện ý thuận theo nha, lòng không gì thật ắt né tránh đi thôi.”
“Ừ đúng, ta mềm lòng trước Tân tiểu thư.” Huyền Uyên Thành mỉm cười đáp, bộ dạng nửa thật nửa đùa, chàng đương nhiên hiểu Ôn Khanh nói gì, không chỉ lòng chàng sớm bị y nhìn thấu, e rằng tương lai về sau của mình, y cũng định sẵn.
Thật tình thì dù lòng có hay không nếu chưa xác định cũng sẽ né tránh, chỉ lúc xác định rõ rồi trực tiếp thừa nhận.
Mặc Ôn Khanh tự vỗ trán, bất đắc dĩ hạ giọng: “Vậy còn không lo lắng sao? Nam nhân kia cùng Tân Phương Phương quan hệ không tầm thường.”
“Ôn Khanh đừng gấp gáp, với ta mà nói, lần này là cơ hội để thăm dò lòng Tân tiểu thư có ai không.” Ánh mắt Huyền Uyên Thành chứa đựng bình tĩnh, phút chốc làm Mặc Ôn Khanh nhận ra mình lo vô ích.
Cơ mà y không ngượng ngùng gì, ngược lại chuyển chủ đề hỏi Huyền Uyên Thành: “Chuyện về miếng ngọc bội và Tân Phương Phương đã xong, Uyên Thành huynh có còn giấu giếm bí mật gì nữa không hả?”
Lời nói rơi xuống, lót qua tai Huyền Uyên Thành, tay nâng ly trà bỗng nhiên khựng lại, hai mắt chàng nhìn Mặc Ôn Khanh, vẻ mặt y bảy phần nghiêm túc, ba phần trông chờ.
Huyền Uyên Thành thở dài một hơi, đành buông xuống ly trà vừa cầm, hé miệng: “Trước khi mẫu phi mất, bà ấy không phải chỉ gửi gắm chuyện ngọc bội trả ơn, còn giao phó một Nhân Tộc, mẫu phi mong ta thay bà ấy gánh vác nhiệm vụ mà người trong Nhân Tộc muốn mẫu phi hoàn thành.”
Mặc Ôn Khanh mở to mắt, kinh ngạc thốt lên: “Nhân Tộc?”
Nhân Tộc chàng nhắc đến là một dị tộc bí ẩn ít ai biết ở Tiên Quốc, hiện tại trú ẩn tại Hà Dương, mẫu phi của chàng tất nhiên là người bên trong, nói cách khác Nhân Tộc và chàng có một phần thân nhân.
Phần mẫu phi chàng mang thân phận Thánh Nữ, người quan trọng nhất ở Nhân Tộc, sau đó là các trưởng lão, trông coi, quản lý mọi thứ trong tộc.
Nhân Tộc rất kì dị, có những việc đi quá lẽ thường mà chàng không thể ngờ đến.
[Như đã tiết lộ ở phần ngoại truyện ngày tết, nam chính gánh vác trên vai là nhiệm vụ của một tộc, là di nguyện của mẫu phi mình, đọc đến đây chắc các bạn cùng suy nghĩ với Pi sẽ hiểu tình tiết sau, thu thực cái này cũng dễ đoán lắm, vì những chi tiết nhỏ đã hiện ở các chương trước rồi.]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!