Khế Ước Ngày Xuân - Chương 13: Dịu Dàng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Khế Ước Ngày Xuân


Chương 13: Dịu Dàng


“Ban nãy vừa bảo không đủ người đã gặp hai cậu rồi.” Lâm Dương chạy ở chỗ khung rổ sang: “Vừa đủ sáu người, làm một trận nhé?”

Lục Sâm không đồng ý ngay mà lập tức nhìn Trác Dật Nhiên, có thể thấy đang hỏi ý kiến cậu.

Chưa kịp chờ Trác Dật Nhiên tỏ thái độ, Tần Vĩ đã đi đến tiện tay choàng qua vai cậu: “Không thành vấn đề, chị dâu của chúng ta là ai? Alpha trong các Beta mà…”

Chưa nói xong thì bị Trác Dật Nhiên bắt lấy cánh tay, cậu xoay người lùi ra sau, nhướng mày nói: “Cậu cmn lại bắt đầu nữa?”

Dù động tác này của cậu chỉ đang đùa chứ không ra sức gì, nhưng lực tay của cậu khá mạnh khiến Tần Vĩ đau đến mức câm miệng ngay tắp lự.

Đến khi Trác Dật Nhiên buông tay rồi, Tần Vĩ xoay hai cánh tay của mình, sau đó lại nhướng mày với cả bọn: “Nhìn thấy chưa, Alpha hẳn hoi đấy.”

“Đi thôi chị dâu!” Chung Hàn nở nụ cười chất phác, tay cũng chẳng rảnh rỗi, ném mạnh quả bóng về phía Trác Dật Nhiên.

Động tác này của cậu ta rất đột ngột, mọi người chưa kịp phản ứng thì Trác Dật Nhiên đã nhanh như cắt giơ tay lên đón lấy một cách vững vàng, sau đó lại lập tức ném xuống đập vài lần trên mặt đất.

Hoàn toàn là động tác phản xạ, vừa nhanh nhẹn lại quen thuộc, tay già đời đấy.

Chung Hàn cười càng chất phác hơn: “Chị dâu phản xạ khá đó.”

Trác Dật Nhiên chưa miễn dịch hẳn với xưng hô này, lại không thể mở miệng phản bác, bấy giờ thấy Lục Sâm bên cạnh không có ý ngăn cản mà còn giữ dáng vẻ xem kịch hay, tức thì cơn giận xộc lên, cậu vươn tay ném bóng cho anh: “Chơi thì chơi.”

Vẻ mặt Lục Sâm thoáng ý cười, nhận rồi dẫn bóng đi, không nói lời nào.

Trác Dật Nhiên cảm thấy cậu ta đang xem mình là trò cười, nhưng cũng chịu thôi, ai bảo cậu ta là ‘anh Lục’, còn mình là ‘chị dâu’ chứ.

Sáu người chia 3vs3, tất nhiên mọi người sẽ chia Trác Dật Nhiên và Lục Sâm vào cùng một nhóm, nhưng Tần Vĩ lại cản: “Không được, các cậu không biết đó thôi, chị… e hèm, Trác Dật Nhiên của chúng ta là tay ném thần đó, thêm anh Lục nữa thì nhóm kia khỏi chơi luôn.”

“Tay ném thần?” Lục Sâm nhìn Trác Dật Nhiên với ánh mắt đầy hứng thú.

“Không khoa trương đến vậy.” Bất ngờ thay, Trác Dật Nhiên lại khiêm tốn, chủ yếu do Lục Sâm người ta là đội trưởng đội bóng rổ, Tần Vĩ chỉ biết khoác lác về cậu, bản thân cậu thì chưa đủ mặt dày để múa rìu qua mắt thợ.

“Vừa hay đội trưởng chúng ta là hậu vệ dẫn bóng[1] toàn năng đấy.” Hướng Gia nói: “Đôi tình nhân các cậu battle chút nhé?”

[1] Hậu vệ dẫn bóng (PG): còn được biết đến là vị trí số 1, dẫn dắt các đợt tấn công của toàn đội. Nhiệm vụ của họ là sắp xếp đội hình tấn công, quan sát đối thủ và đồng đội, từ đó đưa ra những đường chuyền có thể đặt đồng đội vào thế ghi điểm hoặc tự mình ghi điểm. Đây thường là người có kỹ thuật và tốc độ tốt, được coi là “nhạc trưởng” của đội bóng.

Lục Sâm vẫn nhìn Trác Dật Nhiên đầu tiên, thế là Trác Dật Nhiên nhoẻn miệng cười với anh: “Đừng khách sáo.”

“Đến đây nào anh Lục.” Tần Vĩ cười: “Đừng vì cậu ấy là Beta mà thương xót nương tay đấy.”

“…” Trác Dật Nhiên đã từ bỏ giãy giụa trước những lời lẽ ghê gớm này.

Cuối cùng quyết định Lục Sâm, Hướng Gia, Tần Vĩ một nhóm, nhóm kia là Trác Dật Nhiên, Lâm Dương, Chung Hàn.

Có thể nói sân bóng là nơi giúp các nam sinh làm quen với nhau một cách nhanh nhất, vừa mở màn đã nhiệt liệt lắm rồi.

Dù trong thời đại tự do về giới, tuyên truyền rộng rãi và gạt bỏ những thành kiến, trong những trận đấu bóng rổ dù quy mô nhỏ hay lớn cũng không còn hạn chế về giới tính nữa, nhưng điều kiện sinh lý vẫn quyết định ưu thế trời sinh của Alpha trong những môn thể thao mang tính đối kháng, thế nên họ luôn là thành viên nòng cốt trong sân.

Tất nhiên hai giới tính kia cũng không thiếu những người đam mê bóng rổ cuồng nhiệt, nhưng Omega ít đến mức gần như có thể bỏ qua, còn các Beta thì thỉnh thoảng sẽ xuất hiện người có kỹ thuật khá tốt, Trác Dật Nhiên cũng xem như một trong số đó.

Song, ngày thường cậu đều chỉ chơi bóng với các Beta thôi, dù trình độ đứng hàng đầu, nhưng bây giờ đối mặt với mấy Alpha, cậu vẫn không mấy tự tin mình sẽ thắng.

Nhưng cũng không thể mắc lỗi được, ngày thường cậu chơi vị trí tiền phong phụ[2], phong cách mở đầu là nhanh, chuẩn, mạnh, bấy giờ bóng vừa đến tay, cậu chẳng chút do dự xông thẳng lên phát động tiến công.

[2] Tiền phong phụ (SF): còn được biết đến là vị trí số 3, thường là những cầu thủ đa năng, luôn là những người nhanh nhẹn hơn, nhiệm vụ chủ yếu là ghi điểm. Phạm vi hoạt động của tiền phong phụ tương đối tự do.

Một Beta cao khoảng một mét tám chơi vị trí tiền phong, so với đám Alpha cao to ngày thường thì đúng là có hơi tốn sức, Hướng Gia cách cậu gần nhất không hề đánh giá cao cách tấn công quá đỗi huênh hoang này của cậu, thế là xông ngay đến ngăn cản.

Nào ngờ Beta trước mặt không đơn giản như cậu ta đã nghĩ…

Dù vóc người không cường tráng, nhưng Trác Dật Nhiên vẫn có thể nhẹ nhàng hóa khuyết điểm của mình thành ưu thế nhờ vào động tác linh hoạt, phản ứng của cậu cũng nhanh đến bất ngờ, Hướng Gia chỉ khinh địch vài giây thôi, lúc tập trung trở lại thì đã bị cậu vượt qua người rồi.

Tần Vĩ thấy thế vội đến chi viện, nhưng cậu ta là một Beta, ngày thường đã không phải đối thủ của Trác Dật Nhiên, sau vài động tác giả, Trác Dật Nhiên đã xoay người dẫn bóng đến vạch ba điểm[3].

[3] Vạch ba điểm: là một đường hình tròn vòng cung gần với các rổ bóng, những cú ném thành công khi đứng từ vị trí này sẽ được tính 3 điểm.

Trước đây Tần Vĩ đã chơi bóng với Trác Dật Nhiên nhiều lần, vừa thấy cậu đến vị trí đó thì tim co thắt lại…

Biệt hiệu “tay ném thần” của Trác Dật Nhiên thật sự không ngoa chút nào, từ xưa đến nay vạch ba điểm chính là thế giới của cậu, chỉ cần cậu có cơ hội ném rổ ở đó thì chưa từng trượt ra ngoài bao giờ.

Nhưng hôm nay thì khác, lần này còn một đối thủ thực lực cực mạnh ở đây, tất nhiên sẽ không để cậu ghi điểm dễ dàng như thế rồi.

Trác Dật Nhiên vừa dẫn bóng đến gần vạch ba điểm, vừa ngước lên đã bất ngờ chạm mắt ngay với Lục Sâm bấy giờ đang ở phía trước ngăn cản cậu.

Trác Dật Nhiên thích chơi bóng rổ, tất nhiên trước đây cũng đã nhiều lần nghe kể về tiếng tăm lừng lẫy của đội trưởng bóng rổ Học viện Quản Trị Kinh Doanh, nhưng cũng chỉ ở mức nghe nói thôi, đây là lần đầu tiên họ chạm trán nhau trong sân.

Chàng nam thần từ trên cao đặt chân xuống sân bóng, vẫn mang dáng vẻ đầy kiêu ngạo như trước, nhưng lại có đôi chút khác biệt với ngày thường, như có thêm một ít sự sắc bén không nói rõ được.

Không phải Trác Dật Nhiên cố ý quan sát Lục Sâm, chỉ là khoảng cách giữa hai người họ gần quá, và ngay giây phút ấy cậu đã có hơi thảng thốt trước vẻ lạnh lùng nơi đáy mắt Lục Sâm.

Chỉ một nhoáng thế thôi, Lục Sâm đã khom người ngăn cản, Trác Dật Nhiên cảm thấy tay mình trống rỗng, khi phản ứng lại thì bóng đã bị chuyển vào tay đối phương lúc nào không hay.

Một trong những ưu thế nổi bật nhất trong việc chơi bóng của Trác Dật Nhiên đó là linh hoạt, phản ứng nhanh, chỉ cần cậu tập trung thì gần như không ai cản được cậu cả, nào ngờ Lục Sâm đã lợi dụng được 0.1 giây mà cậu ngây người ban nãy, thế là “tay ném thần” cậu đây còn chưa kịp phô bày kỹ thuật ném rổ đã bị người ta cướp bóng mất rồi.

Vào giây phút ấy, Trác Dật Nhiên hơi nghi ngờ có phải Lục Sâm cố tình sử dụng chiêu “mỹ nam kế” với cậu hay không.

Bên kia, Lục Sâm dẫn bóng ra ngoài một vòng rồi trở lại khung rổ, đối đầu với Lâm Dương và Chung Hàn vài lần thì nhảy ba bước lên rổ một cách nhẹ nhàng.

Khi quả bóng lọt thỏm vào lưới, xung quanh cũng òa lên những tiếng hoan hô khen ngợi.

Bấy giờ Trác Dật Nhiên mới nhận ra, chẳng biết từ lúc nào hai bên sân bóng trống trải ban nãy đã có đầy khán giả, đa số là nữ sinh, bấy giờ họ đều đang vỗ tay vì cú ném rổ đẹp không đỡ nổi kia.

Lục Sâm lại không lộ ra chút đắc ý nào, cứ như đã quen lắm rồi, anh chỉ quay đầu nhìn Trác Dật Nhiên, bấy giờ Trác Dật Nhiên đang không phục, thấy thế thì nhướng mày tỏ ý khiêu khích, nào ngờ còn khiến khán giả đang vây xem cảnh nhìn nhau tuyệt vời này phải hô áu áu vài tiếng.

Có Lục Sâm dẫn đầu, sau cú ném vào rổ ấy, gần như bóng đều ở trong tay đội kia, cho đến khi Hướng Gia ném vào thêm một quả, Chung Hàn mới bắt được cơ hội tranh bóng bật bảng[4], cướp bóng về truyền cho Trác Dật Nhiên.

[4] Tranh bóng bật bảng: hay bắt bóng bật bảng, là tình huống xảy ra khi cầu thủ bắt bóng bật từ trên bảng rổ xuống, có 2 loại, loại 1 là đội tấn công ném bóng đập bảng rổ rơi xuống và tiếp tục bắt bóng để tấn công tiếp, loại 2 là đội phòng thủ bắt được bóng và giành quyền phản công ghi điểm.

Có kinh nghiệm lần trước, lần này Trác Dật Nhiên cảnh giác vô cùng, sự thật chứng minh rõ thưc lực của cậu, khi cậu tập trung tinh thần, Lục Sâm không thể cướp bóng của cậu một cách dễ dàng được.

Suốt quá trình Trác Dật Nhiên luôn quan sát khắp xung quanh, sau vài lần lừa bóng, cậu làm giả tư thế ném rổ, bóng rời tay nhưng lại bất ngờ chuyền cho Lâm Dương đang ở phía sau.

Song, bóng chưa đến tay Lâm Dương đã lần nữa bị Lục Sâm cản lại…

Rõ ràng ban nãy cậu làm động tác giả rất nhanh, không ngờ vẫn bị anh nhìn ra.

Nhất thời Trác Dật Nhiên không biết nên cảm thán phản ứng của đội trưởng bóng rổ quá nhanh hay nên cảm thán cậu và chàng Alpha Lâm Dương không đủ ăn ý.

Tuy nhóm kia có một Beta là Tần Vĩ, nhưng Lục Sâm chấp hết mọi người như thế, phối hợp với Hướng Gia cũng chơi hay thì đúng là thế như chẻ tre, bóng vào rổ liên tục; nhìn sang đội bên Trác Dật Nhiên, khó khăn lắm mới được vài cơ hội ném rổ mà toàn bị cắt giữa chừng thôi.

Tiếng hò reo ngoài sân gần như chưa từng dừng lại, không bao lâu sau, có một người to giọng hô: “Sắp đến giờ rồi!”

Vì tám giờ sẽ có lớp tập luyện nên thường thì sân bóng rổ chỉ mở cho mọi người đến bảy giờ năm mươi thôi, song, bấy giờ trong sân đang chiến đấu quyết liệt như thế, vốn không ai để tâm chuyện này; lời vừa dứt, Trác Dật Nhiên đã cướp được bóng trong tay Hướng Gia, cậu vẫn chưa hết hy vọng, muốn nhân mấy mươi giây còn lại để thử lần cuối cùng.

w๖ebtruy๖enonlin๖e

Quả nhiên, người phòng thủ lại là Lục Sâm.

Qua biết bao nhiêu lần, Trác Dật Nhiên có chậm hiểu đến mấy cũng biết họ đang cố ý…

Lần nào cũng để lại cậu cho Lục Sâm giải quyết, chắc muốn xem xem giữa chị dâu và anh trai, ai giỏi hơn đây mà.

Chẳng phải đang làm điều thừa sao, cậu mà thắng được Lục Sâm thì có đến mức trở thành chị dâu không hả?

Trác Dật Nhiên cắn răng, đập bóng dẫn bóng rồi đột nhiên chuyển hướng vài lần, thử bỏ lại đối phương nhưng đều thất bại.

Lục Sâm phòng thủ quá kín kẽ, trông cứ như tấm lưới đan khít khổng lồ khiến cậu không tài nào thoát nổi.

Thêm vài lần thăm dò, Trác Dật Nhiên quyết định liều lĩnh một lần, câu tung đòn sát thủ…

Nâng tay phải cầm bóng lên cao, ra vẻ muốn ném rổ, nhưng ngay sau đó lại chuyển bóng qua tay trái của mình.

Đây là động tác giả trăm lần đều chuẩn của cậu, mục đích là để đánh lừa đối thủ, khiến đối phương phòng thủ ở cánh phải, còn bản thân thì nhân cơ hội ném rổ phía bên trái.

Động tác này trông thì đơn giản, nhưng khi làm thật thì không có nhiều tỷ lệ thành công, vì không phải ai cũng có thể dễ dàng dùng một bàn tay trái để ném rổ cả, nhưng Trác Dật Nhiên lại có tự tin như thế, cậu chưa từng thất bại khi sử dụng chiêu này trên sân.

Song, ngay khi Lục Sâm nâng tay lên, Trác Dật Nhiên chợt nảy ra một dự cảm – cậu sắp gặp phải khắc tinh đầu tiên trong cuộc đời chơi bóng của mình.

Quả nhiên, Lục Sâm không hề phòng thủ bên phải như cậu tưởng, sự chú ý của anh vẫn còn ở bên trái, chứng minh anh đã nhìn thấu ý đồ của Trác Dật Nhiên.

Bây giờ mà đổi kế hoạch thì không kịp nữa, Trác Dật Nhiên ném bóng đi theo bản năng, trong lòng đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ ê chề mặt mũi rồi.

Nào ngờ Lục Sâm lại sẩy tay, không biết vì sao quả bóng lại bay vút qua hàng phòng thủ của anh, tiến thẳng đến bảng rổ…

Một cú ném vào tuyệt đẹp.

Ngoài sân vỡ òa bởi một chuỗi tiếng hoan hô, chắc do bên nhóm cậu ném bóng vào khó khăn quá nên tiếng reo hò lần này còn nhiệt liệt hơn những lần tước.

Thế nhưng Trác Dật Nhiên hiểu rất rõ chuyện này.

Với tình huống ban nãy, cú ném của cậu chắc chắn sẽ bị chặn lại, nhưng cuối cùng vẫn vào không phải vì Lục Sâm sơ ý, mà là đối phương cố ý nhường chứ không nghiêm túc cản bóng.

Khán giả ngoài sân nhìn không ra, nhưng người trong sân không ngốc, mấy người họ đã quây lại, Lâm Dương khẽ giọng cười nói với Lục Sâm: “Có người nhà khác hẳn nhỉ, lần đầu thấy cậu dịu dàng với người ta vậy đó.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN