Xuyên Về Làm Điền Chủ
Chương 22: Mùa Gặt
Một cái tết qua đi, trời đã bắt đầu ấm lên, mọi người cũng bắt đầu cho mùa gặt vụ đông sắp tới.
Hạ Thần quyết định đợi mùa gặt xong mới bắt đầu quy hoạch xây nhà.
“Thần ca, ngươi định làm gì?” Nhìn Hạ Thần cả ngày vẽ vẽ trên giấy, Triêu Tiểu Mộc cũng thấy tò mò
“Ta đang thiết kế nhà của chúng ta, lại quy hoạch một chút mảnh đất này nên xây dựng như thế nào, ngươi xem xem, ngươi thích thế nào”
“Ở đây chúng ta đào một cái ao lớn được không, nếu không thể trồng trọt thì chúng ta nuôi cá đi, trồng sen nữa. Bên cạnh này sẽ dựng chuồng gà, ân, ngươi có muốn nuôi thêm dê không? Lúc đó cũng phải mua một con trâu để cày ruộng.” Triệu Tiểu Mộc chỉ tay vào một khoảnh đất, nói thao thao bất tuyệt “nhà chúng ta xây ở phía này đi, phía sau ta sẽ trồng ít rau dưa, phía trước sân ta muốn trồng ít hoa”
“Được, theo ý ngươi. Nhưng nhà ta sẽ thiết kế” Hạ Thần nói
Hắn muốn xây lầu, qua mùa đông này thì một thời gian nữa sẽ đến hè, chắc chắn sẽ rất nóng, nếu xây lầu để cửa sổ lớn, tới đó mở cửa sổ sẽ mát hơn.
Nghĩ tới đây, hắn lại có ý tưởng kiếm tiềm.
Chế tạo băng
Chính xác, hắn biết cách chế tạo băng, mùa hè bán ra chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền, vừa nghĩ hắn vừa viết xuống giấy phương pháp kiếm tiền cho mùa hè này.
“Thần ca, ngươi biết chữ sao?” Nếu y không lầm thì Hạ Thần không được đi học, mỗi ngày đều phải làm việc, đến ăn còn không đủ no thì lấy tiền đâu để đến lớp
“Ân, ta học lén được một ít” có thể nói với y mình không phải là Hạ Thư An sao? Đợi sau này có cơ hội thì nói sau đi.
Hắn còn muốn xây thêm một dãy phòng cho người làm sau này, đợi mua nhiều ruộng hơn, lại trồng thêm vườn cây ăn quả, chắc chắn hắn sẽ không làm xuể, để tức phụ đi làm thì lại đau lòng.
Liền dứt khoát tới đó lên huyện thành hoặc phủ thành mua một ít người về làm việc, bên cạnh nhà chính của hắn sẽ xây phòng cho khách nhân, không thể để khách tới lại không có phòng ở.
Lại nghĩ phải làm sao nhà của hắn phải hè mát đông ấm. Liền quyết định sẽ xây toàn bộ giường ấm lại lót địa long, tới mùa đông chỉ cần đốt lò cả nhà liền ấm áp.
Được rồi!
Kế hoạch xong giờ phải đi kiếm thêm tiền, gần ba trăm lượng cơ bản không đủ cho hắn thực hiện quy hoạch.
Đợi gặt xong chắc cũng phải một tháng, hắn quyết định đi huyện thành xem có gì kinh doanh hay không.
Mà vừa đến huyện thành, hắn lại phát hiện một sinh ý vô cùng to lớn từ huyện lệnh đại nhân.
Hôm nay đến huyện thành, hắn chỉ đi một mình, dặn dò Triệu Tiểu Mộc đến nhà cha nương chơi.
Dạo một vòng, muốn tìm hiểu xem có sinh ý nào có thể làm hay không, liền nhìn thấy phía trước huyện nha có rất đông người chen chúc trước bản thông báo.
Hắn cũng chen lên phía trước một chút, nhìn thấy bản cáo thị chỉ thông báo muốn tuyển người diệt trừ thổ phỉ, tiền thưởng là hai ngàn lượng.
Hắn có thể đọc được chữ, nhưng tình huống cụ thể thế nào thì lại không rõ.
“Vị đại ca, đây là làm sao vậy?”
“Huyện lệnh đại nhân lại thông báo tuyển người diệt thổ phỉ, tiền thưởng hai ngàn lượng” người đàn ông trung niên có chút mũm mỉm trả lời
Hắn rất nhanh bắt được điểm mấu chốt “lại”, vậy chứng minh trước đó đã từng tuyển.
Mời người kia đến quán trà nhỏ ven đường tìm hiểu tình huống, mối làm ăn này hắn sẽ không bỏ qua
“Thổ phỉ này ở đâu? Sao lại phải tuyển người dân, không phải chỉ cần quan sai đi diệt là được rồi sao?” Hắn lại hỏi
“Ngươi mới tới đây phải không, từ đây đến phủ thành mất nửa ngày đi đường, từ phủ thành đi nửa ngày sẽ giáp với phủ thành Quảng Nam, ở giáp ranh có một nhóm thổ phỉ rất hung tợn.
Mà bọn chúng lại đóng trên phủ thành Quảng Bình của chúng ta, vì vậy mà các đại nhân ở phủ thành cùng huyện thành chúng ta liền phải chịu trách nhiệm diệt trừ.
Hiện tại, bọn chúng đóng đã gần một năm rồi, nghe nói rất hung tợn, giết người không chớp mắt, huyện lệnh trước đã phái đi rất nhiều quan binh đều không có trở về.
Vị huyện lệnh trước vì không diệt trừ được đã bị cắt chức, hiện tại vị huyện lệnh mới này còn rất trẻ vừa đến được một tháng một. Tháng trước có một đợt người vì tiền tham gia, ta nghĩ giờ đã đi báo tên với diêm vương rồi” người kia nhỏ giọng nói
“Một năm rồi? Vậy chắc phải cướp được rất nhiều rồi đi? Sao không báo cho triều đình để điều binh đến diệt trừ?” Hạ Thần vuốt vuốt cằm hỏi
“Tất nhiên rồi là cướp được rất nhiều rồi, các thương nhân từ phủ thành Quảng Nam đến đây hoặc là từ đây đi Quảng Nam đều phải đi ngang đó, có một số người mang đồ giá trị từ kinh thành về đa phần đều bị đánh cướp, ngươi biết số phận của những thương nhân kia thế nào không? Đều bị giết hết, một người bọn chúng cũng không tha, mấy tháng nay những thương nhân muốn đi buôn đã từ bỏ ý định. Nếu thổ phỉ không được diệt trừ, thời gian tới sẽ không có đồ dùng tới chỗ chúng ta. Còn báo cho triều đình thì chứng tỏ quan viên tại thành Quảng Bình vô năng, một đám thổ phỉ cũng không diệt trừ được, cái mũ ô sa trên đầu họ sợ là không giữ được a” Người kia nói tới giết liền lấy tay kéo ngang cổ, nói xong liền nhấp một ngụm trà nói tiếp “Ta thấy vị huyện lệnh mới đến này thật xui xẻo đi. Huyện lệnh trước đã phối hợp với phủ thành cũng không cách nào diệt trừ, bọn thổ phỉ này vô cùng quỷ quyệt, ngươi cũng đừng có vì hai ngàn lượng kia mà đi tìm chết, bọn chúng không dễ đối phó đâu, đã có không biết bao nhiêu người chết dưới tay bọn chúng rồi”
Người này thấy hắn hỏi nhiều như thế liền hảo tâm nhắc nhở. Hắn liền cười nói
“Ta chỉ là nông dân bình thường làm sao dám chứ, chỉ là mới tới không biết nên muốn tìm hiểu một chút”
Hắn đúng là không vì hai ngàn lượng tiền thưởng kia, cái hắn nhắm đến là của cải bọn thổ phỉ cướp được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!