Xuyên Về Làm Điền Chủ
Chương 24: Bàn Điều Kiện
Trịnh Tân An trở về phòng, bên trong không có đốt đèn, y thường không cho người khác vào phòng y, vì vậy thường là tự tay y làm, đã thành thói quen.
Hôm nay trở lại phòng cũng là một màu tối đen như mực, nhưng vừa đầy cửa phòng hắn lại có cảm giác như có hơi lạnh từ trong phòng tràn ra, đánh một cái rùng mình.
Y lấy đèn thắp lên.
Ánh sáng vừa chớm, y bị dọa cho giật mình, lui về sau hai bước, lắp bắp hỏi “Ngươi… ngươi là ai? Sao lại ở trong phòng ta?”
Tay y chỉ về phía người một thân đồ đen, bên ngoài khoác một cái áo choàng trùm mũ đen tuyền trên đầu, tay cũng đeo một cái bao tay đen, không hề lộ ra một chút da thịt nào, trên mặt còn đeo một cái mặt nạ bạc trắng lóa, chỉ lộ ra ánh mắt mang theo tia âm lãnh.
Áo choàng, bao tay cùng mặt nạ là hắn lôi ra từ trong không gian, mặt nạ của hắn được tổ chức chế tạo, mặt nạ chống được độc cùng súng đạn, lại còn hay ở một chỗ chính là biến âm, sẽ không lộ ra giọng nói thật của mình.
Đã lâu rồi không được sử dụng, nhưng bởi vì để trong không gian nên bảo quản rất tốt, biến âm cũng không hề bị hư hại.
Người kia ngồi trên ghế, chân phải bắt chéo lên chân trái, tay chóng cầm, nghiên đầu nhìn chằm chằm y, nhìn đến nỗi da đầu y căng như muốn nứt ra.
Trên người lại toát ra một khí thế ngạo nghễ, âm lãnh. Người bình thường nhìn vào chân như nhũn ra muốn quỳ xuống trước người này.
Nhưng y là quan phụ mẫu, người dân nhìn thấy y cũng phải quỳ, cho nên y phải đứng vững mới được, tuy rằng chân cũng có chút run.
Đang lo sợ người này đến có phải muốn giết mình hay không thì nghe được một giọng nói ồm ồm lại trầm vang lên
“Ngươi đừng sợ, ta đến có chuyện muốn bàn bạc với ngươi”
“Ta không sợ, ngươi có chuyện gì muốn bàn bạc” biết được người này không muốn giết mình, y lấy lại được bình tĩnh, y đến bàn ngồi xuống.
Rót hai chung trà, tự mình uống một chung. Y cần phải nhuận lại giọng của mình, vẫn còn chút run.
“Ta đến vì chuyện thổ phỉ” Hạ Thần nói
Vừa nghe thấy đến chuyện thổ phỉ, Trịnh Tân An ngước mắt nhìn người đối diện.
Người này muốn đi diệt thổ phỉ sao? Đến báo danh sao lại không đi vào ban ngày? Ban đêm lẻn vào phòng y còn ngồi chễm trệ không quỳ, còn tạo khí tức bức bách như vậy?
Dọa sắp chết y rồi.
“Ngươi muốn đi diệt thổ phỉ?” Y hỏi lại
“Đúng vậy. Ta sẽ giúp ngươi diệt thổ phỉ, nhưng ta cũng có điều kiện” Hạ Thần không khách khí nói
Với hắn mà nói, ở kiếp trước hắn chưa từng quỳ trước mặt kẻ nào. Nhưng đến đây phải nhập gia tùy tục, hắn cũng muốn làm như vậy, nhưng lòng tự tôn không cho phép.
Dù sao người cũng cần nhờ mình, đem y áp bách một chút, nếu là người bình thường tự nhiên sẽ sợ hãi khí thế của hắn.
Vị huyện lệnh này cũng không ngoại lệ, nên hắn đương nhiên sẽ không quỳ.
“Ngươi nói” y biết người này không thể chọc, dù sao diệt được đám thổ phỉ kia cũng tốt.
Nếu điều kiện hảo hắn sẽ không ngu gì mà không chấp nhận.
“Ta đang cần bạc…”
“Ngươi muốn ứng bạc trước” Hạ Thần chưa nói hết đã bị y ngắt lời.
Tên này chưa đi diệt thổ phỉ đã muốn ứng bạc trước, đã thế còn chưa chắc giết được bao nhiêu thổ phỉ, tưởng y là kẻ ngu hay là con nít ba tuổi.
Y không biết tên hắn là gì? Nhà ở đâu? Mặt mũi tướng mạo cũng không rõ tới đó biết hắn ở chỗ nào mà đi đòi bạc.
Cho dù hắn là huyện lệnh cũng không có giàu có đâu, lương bổng mỗi năm cũng không có nhiều.
“Đừng chen lời ta” Hạ Thần nheo mắt nhìn y, giọng nói trầm xuống thêm một tầng nói tiếp “Ta cần bạc, nhưng không phải cần hai ngàn lượng ít ỏi của ngươi, đợi diệt xong đám thổ phỉ, ta sẽ lấy toàn bộ tài sản của bọn chúng. Đám thổ phỉ đó cướp của thương nhân, ta cướp của bọn chúng, chắc là không có tội đúng không?”
Nghe thấy người này chê hai ngàn lượng ít ỏi, lại còn đòi đi cướp tài sản của thổ phỉ.
Khóe môi Trịnh Tân An giật giật.
Tên này bị điên sao? Hắn có biết hai ngàn lượng một hộ bình thường sống được mấy mươi năm không? Còn thổ phỉ hắn đang nghĩ hắn sắp đi diệt kiến sao?
Nhưng dù sao còn một tia hi vọng vẫn tốt hơn, đã lâu như vậy cũng không có động tĩnh, nếu như còn tiếp tục kéo dài, sợ mạng y cũng không giữ được, đánh cược một lần vậy.
Dù sao thì tài sản sau khi thu cũng sẽ biên vào quỹ công. Không phải là tài sản của y. Giữ lại được cái mũ vẫn tốt hơn.
Nghe ngữ khí người này cũng rất tự tin, không thử vận may làm sao biết được, y liền chấp nhận
“Được, đám thổ phỉ này đã làm nhiều chuyện, tội ác tày trời đã không biết có bao nhiêu người dân vô tội chết dưới tay chúng, chỉ cần ngươi diệt trừ được bọn chúng, ngươi muốn cướp của chúng thế nào thì cướp. Không có tội”
“Ta còn một điều kiện” Hạ Thần không thể bỏ qua cơ hội lần này, ở trong thôn vẫn phải tìm một chỗ dựa vững chắc một chút.
“Nói” Trịnh Tân An đã muốn mất bình tĩnh với tên này, hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, nhưng vẫn phải nhịn, y đang cần người.
“Ta giúp ngươi giữ cái mũ chuồn chuồn, cũng sẽ tặng ngươi hai ngàn lượng tiền thưởng, cũng sẽ không cướp sạch tài sản của thổ phỉ, sẽ chừa cho ngươi một phần, chỉ muốn mua một cái nhân tình từ ngươi, sau này ta muốn ngươi làm chỗ dựa, ta cần giúp đỡ sẽ đến tìm ngươi”
Nghe hắn nói xong, lúc đầu cũng có chút tức giận, người này dám lấy cái mũ trên đầu y ra dọa.
Nhưng dù sao cũng chỉ làm chỗ dựa cho hắn, chỉ cần hắn không lấy y ra làm xằng làm bậy là được.
“Được, chỉ cần người không lấy danh ta đi ức hiếp người, làm chuyện bậy bạ, ta hứa với ngươi, một ngày ta còn đội mũ chuồn chuồn như ngươi gọi kia ta sẽ là chỗ dựa cho ngươi, nếu không tin người sau này gọi ta một tiếng đại ca đi”
“Ta lớn hơn ngươi hai tuổi” Hạ Thần không nể tình nói, môi Trịnh Tân An giật giật, tên này thật ức hiếp người quá đáng, dù gì hắn cũng là huyện lệnh, nhưng mà nếu như người này muốn hắn làm chỗ dựa, thì chắc chắn cũng phải duy trì chức vụ này của y.
“Được rồi, ta gọi ngươi một tiếng đại ca. Đây là lệnh bài của ta, sau này ngươi có chuyện gì liền đến huyện nha tìm ta, giúp được ta sẽ giúp”
“Rất tốt” Hạ Thần nhận lệnh bài từ tay y, đưa đến trước ánh đèn lật lật nhìn nhìn nói “ngươi cũng đừng lo, ta muốn ngươi làm chỗ dựa tự sẽ giúp ngươi duy trì cái mũ chuồn chuôn kia”
Trong lòng Trịnh Tân An lộp bộp một cái, tên này đọc được suy nghĩ của y sao? Trên mặt lại bình tĩnh nói
“Được rồi, nói đi. Ngươi cần bao nhiêu nha dịch, nếu ở đây không đủ, ta sẽ nói bên phủ thành hỗ trợ. Bên kia cũng phải ra một phần lực”
“Không cần, ngày mai ngươi chuẩn bị cho ta một con ngựa tốt là được. Người của ngươi đưa đến chân núi đi, khi nào ta thông báo thì hãy lên núi” Hạ Thần thu tay, cất ngọc bội vào trong ngực, nhưng thực chất là ném vào trong gương gỗ hắn dùng đựng bạc, những vật nho nhỏ hắn thường ném vào trong gương đó cho dễ tìm.
Hắn đã điều tra qua, chỗ đám thổ phỉ cư trú ở trên núi, núi này chỉ có một đường vào rất khó công, bên trong cũng đặt nhiều bãy rập, vì vậy mà những người trước đây đều thất bại hoặc bỏ mạng.
Nhưng hắn là ai chứ, Hạ Thần hắn kiếp trước là sát thủ nha. Cũng đã từng nhận nhiệm vụ đi trộm bảo vật cho người ta, thiết bị phòng trộm hiện đại còn không làm được gì hắn đừng nói đến chỉ là ít bẫy rập bình thường.
Thật, hắn còn một thứ vũ khí nữa.
Đó chính là nội công tâm pháp. Trong không gian kia có một quyển sách, hắn đã nghiên cứu luyện theo, có linh tuyền lại ở trong không gian luyện rất nhanh hắn đã đạt đến tầng bốn, còn sáu tầng nữa nhưng hắn chưa có thời gian luyện.
Kiếp trước hắn cũng không có sử dụng nội công này, hắn luôn dùng vũ khí hiện đại. Chỉ khi nào vạn bất đắc dĩ hắn mới dùng đến nó.
Giờ chắc có chỗ cần dùng.
“Ngươi đi một mình?” Trịnh Tân An kinh ngạc nhìn hắn, người này có phải tự tin đến tự phụ luôn rồi không?
Hạ Thần “Ân” một tiếng.
Hắn không đi một mình thì làm sao sử dụng được không gian, lại còn mớ vũ khí của hắn.
Hắn cũng không phải có tự tin quá đáng, nếu không có không gian chứa một đống vũ khí, không có linh tuyền giữ thể lực cùng võ công, hắn cũng không có ngu đi nạp mạng.
Nói địa điểm cho Trịnh Tân An mai đưa ngựa cho hắn, liền lách người ra cửa biến mất.
Trịnh Tân An nhìn đến bị dọa đến ra một thân mồ hôi lạnh. Hắn thật có bản lĩnh mà ngồi bàn điều kiện với một người lạ lùng như vậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!