Xuyên Về Làm Điền Chủ
Chương 110: Minh Chủ Mới
Nhìn thấy một nhà Hạ Thần đang chuẩn bị rời đi, Tiêu Thương vội vàng chạy đến nói “Hạ huynh, vừa nãy ta không nghĩ lại xảy ra cớ sự như vậy, thực có lỗi”
“Không có gì, bọn họ không ở đây thì cũng sẽ ở nơi khác tìm ta gây sự” Hạ Thần nói
“Vậy ngày mai huynh có đến nữa không?” Tiêu Thương lại hỏi
“Đến, ta cũng có tên trong trân đấu ngày mai, bỏ cuộc giữa chừng không phải phong cách của ta” Hạ Thần nói
“Vậy mọi người về nghỉ nghơi đi, hẹn ngày mai gặp”
“Được” Hạ Thần gật đầu
Sau khi trở về khách điếm, nhìn đến gương mặt lo lắng của tức phụ hắn cũng không đành lòng nói “Nếu ngươi lo lắng, mai chúng ta không đi nữa, dạo chơi thêm vài ngày rồi chúng ta về nhà”
“Ngươi đã nói mai sẽ đến, cũng không thể nói mà không giữ lời” Triệu Tiểu Mộc sờ sờ má hắn đang tựa vào vai mình nói
“Không sao, ta không quan tâm” Hạ Thần nói
“Phu quân, ta biết ngươi luyện võ công, cũng rất muốn thực luyện, giờ có cơ hội cứ vui chơi, chỉ cần cẩn thận đừng để bị thương là được, nhưng vừa nãy người đánh tên kia trong rất soái”
“Phu quân ngươi lúc nào cũng soái mà, tức phụ, Dao Dao ngủ rồi, chúng ta vận động chút đi”
“Dao Dao có thể dậy bất cứ lúc nào đó”
“Không sao, ném nó vào không gian liền được” Vừa nói xong không để Triệu Tiểu Mộc phản ứng hắn đã mang Dao Dao đang nằm ngủ bên cạnh vào gian nhà gỗ trong không gian.
Lâu lâu mới được một ngày vui vẻ, không biết hai người lăn qua lộn lại đến bao nhiêu lần.
Hôm sau trận đấu sẽ là năm người đấu với nhau, người thắng cuối cùng sẽ vào vòng tiếp theo, vòng cuối cùng cũng là năm người đấu với nhau, chọn ra hai người, sau là chọn ra người giữ chức minh chủ.
Sau trận đấu còn lại mười người, Tiêu Thương, ba người trong tứ đại thế gia, hai người của phái Ngô Minh, trong đó có một người được xem là người mới xuất hiện võ công cao cường, nhưng không ai biết được thực chất người này đều thích giở chiêu trò, ba người của những môn phái khác và Hạ Thần cũng góp mặt.
Lại qua một ngày, mười người tiếp tục chia làm hai, hai người của phái Ngô Minh đều chọn đội Hạ Thần, vào trận đều mạnh mẽ đem Hạ Thần công kích, hai người còn lại cũng thuận thế theo, có nghĩa là một mình Hạ Thần chọi bốn người còn lại.
Cuối cùng Hạ Thần vẫn thắng, nhưng cũng bị thương nhẹ, bên kia Tiêu Thương thắng, đồng nghĩa hai người sẽ đấu với nhau.
“Hạ huynh, thất lễ” Tiêu Thương cung kính chắp tay với Hạ Thần nói
“Mời” Hạ Thần câu môi làm tư thế mời
Hạ Thần đánh với Tiêu Thương, bên dưới nhìn đến say xưa, có thể bên dưới nhìn thấy hai người đấu với nhau rất quyết liệt, nhưng Hạ Thần lại không có xuất toàn lực, hắn cũng chẳng muốn ngồi cái ghế minh chủ gì đó, chỉ thấy nhân phẩm của Tiêu Thương không tồi nên giúp y một chút, mà mấy ngày nay đánh đến vui vẻ cho nên khi đánh với Tiêu Thương thân thủ không tồi nên hứng thú trỗi dậy, Tiêu Thương cũng biết Hạ Thần chưa xuất hết lực, nhưng y cũng đã dần kiệt sức, đợi đến khi nén hương gần cháy hết thì cuộc đấu kết thúc, không phân thắng bại thì mai sẽ đấu thêm một trận thì Hạ Thần kéo tay Tiêu Thương chưởng về phía mình, sau đó điểm nhẹ chân bay khỏi đài.
Sau khi yên ổn đứng trên mặt đất liền tươi cười chắp tay nói “Tại hạ đã rơi khỏi đài, Tiêu huynh đệ đúng là tuổi trẻ tài cao, chức minh chủ này xứng đáng”
Mọi người còn đang ngơ ngác không biết chuyện gì, đến Tiêu Thương cũng bị hắn làm cho bất ngờ, nếu Hạ Thấn chỉ cần mạnh tay hơn chút y đã bại, nhưng hắn lại không làm như vậy.
Hai vị tiền minh chủ nhìn nhau, bọn họ cũng có thể nhìn ra Hạ Thần là cố ý, nhưng cũng không thể làm gì, người kia như vậy chứng tỏ hắn không hề có hứng thú với ngôi vị minh chủ liền gật đầu đứng lên nói “Ngôi vị minh chủ đời kế tiếp, Tiêu Thương”
Một hồi trống dài vang lên, Tiêu Thương ngơ ngác nhìn bàn tay mình, sau lại nhìn cả nhà Hạ Thần đang tươi cười bằng ánh mắt đầy cảm kích.
“Chúc mừng Tiêu Minh chủ”
“Đúng mà hổ phụ sinh hổ tử”
“Người trẻ bây giờ thật tài giỏi nha, không như một số người thùng rỗng kêu to”
“Ha ha, muốn làm người mất mặt cuối cùng lại là chính mình”
Những người còn lại của phái Ngô Minh bị cười nhạo đến xấu hổ, chưởng môn quyết định lần này trở về phải chỉnh đốn lại đám môn sinh hư thân mất nết chuyên đi gây sự này.
Đại hội qua đi, Tiêu Thương cũng nói với cha mình thực ra là Hạ Thần nhường y, ông cũng có thể nhìn ra được, người kia võ công không phải thường, nhưng cũng không trách con ông, dù sao y cũng còn có ông ở bên bồi dưỡng, nếu để chức minh chủ rơi vào tay người phái Ngô Minh, sợ rằng giang hồ lại nổi lên sóng gió, không còn yên bình như trước nữa, nếu như vậy, con ông lên làm minh chủ cũng tốt, ông cũng được nở mày nở mặt.
Mấy ngày sau Tiêu Thương đến bến tàu tiễn gia đình Hạ Thần rời đi.
“Đã là minh chủ, hãy làm việc xứng đáng với hai chữ đó” Hạ Thần vỗ vỗ vai Tiêu Thương nói
“Được, ta nhất định sẽ không làm huynh thất vọng”
“Tốt lắm, vậy chúng ta cáo biệt tại đây, có duyên gặp lại” Hạ Thần nói
“Được, có thời gian ta sẽ đến thăm mọi người”
“Chúng ta sẽ luôn chào đón ngươi ghé thăm” Triệu Tiểu Mộc cười nói
Tuy lúc đó lo lắng cho Hạ Thần, nhưng nhìn thấy hắn đánh đến vui vẻ y cũng không thể làm gì hơn, chỉ cần hắn không sao về sau hắn muốn thế nào đều đươc.
“Thúc thúc, tạm biệt” Dao Dao ở trên thuyền vẫy tay với Tiêu Thương
“Dao Dao ngoan, thúc thúc sẽ đến thăm ngươi” Tiêu Thương cũng đứng trên bờ vẫy tay về hướng con thuyền lớn đang rời đi nói
Cả nhà Hạ Thần lại một đường xuôi dòng trở về nhà.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!