Tiểu Qua Tử - Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
61


Tiểu Qua Tử


Chương 32


Editor & Beta: Calcium

Diệp Hà Thanh bước đi nhanh hơn hẳn so với ngày thường, giống như cậu đang cố ý né tránh những người đứng phía sau vậy, né tránh những người không thích cậu, đi nhanh một chút. Là có thể thoát khỏi những ánh mắt đó rồi.

Cậu thở dốc, không có điều hòa nên nhiệt độ bên ngoài khác hoàn toàn khiến lồng ngực cậu như cứng lại, đứng trước mặt Hoắc Kiệt, dại ra nhìn hắn, cảm thấy thất lễ thì thẹn thùng nở một nụ cười nhẹ, lông mi khẽ chênh chếch về hướng sàn nhà, nhỏ giọng gọi: “Hoắc ca”

Những khổ sở vừa gặp phải đã không còn dấu vết lộ ra, người bình thường nhìn vào sẽ chẳng phát hiện ra gì cả. Đáng tiếc Hoắc Kiệt lại chẳng phải người bình thường, Diệp Hà Thanh dù nhìn thế nào hắn cũng phát hiện ra cậu cảm thấy mất mát. Chuyện vừa rồi phát sinh hắn đã nhìn thấy hết thảy.

Nhóc què chắc hẳn vừa chán nản lại vừa hiểu chuyện, vậy mà lại còn cố tình ngoan ngoãn gọi hắn một tiếng ca.

Hoắc Kiệt hỏi: “Hết bận rồi à?”

Diệp Hà Thanh vội vàng gật đầu, không nói cho hắn biết chuyện mình không được nhận việc.

“Vậy cùng tôi đến chỗ này.”

Xe của Hoắc Kiệt đỗ ngay gần đó, ôm lấy bả vai cậu dẫn vào xe, tay vừa lái xe nhưng thật ra đa số thời gian đều quan sát sự biến hóa trong cảm xúc của Diệp Hà Thanh.

Nhóc què hơi khách sáo, tay chân quy củ đặt nguyên tại chỗ, Hoắc Kiệt nhìn cậu thì cậu cũng chỉ thẹn thùng cúi đầu mặc hắn nhìn, không dám mở miệng hỏi xem tại sao hắn lại cứ nhìn cậu chằm chằm như thế.

Xe dừng, Hoắc Kiệt mở cửa xe để Diệp Hà Thanh bước xuống, con đường này cậu từng đi qua rồi, tọa lạc phía tây nam Phiền Thành bên phố văn hóa, phàm là người trong lòng có mang tế bào nghệ thuật thì thường tới đây dạo phố.

Cậu chỉ sợ rằng bản thân vô duyên với tế bào nghệ thuật, đuổi theo sát phía sau Hoắc Kiệt, vào một cửa hàng bài trí theo phong cách cổ điển, nhẹ nhàng hỏi hai người họ tới đây làm gì.

Hoắc Kiệt để cậu tùy tiện đi xung quanh nhìn ngắm, Diệp Hà Thanh lại không dám đi linh tinh một mình. Hành lang văn hóa uốn khúc kéo dài, hai bên vách tường có treo nhiều những bức họa đặc sắc, có bức dường như là tác phẩm của các đại sư, nhưng cũng có bức lại mang phong cách non nớt, như tranh do trẻ nhỏ vẽ linh tinh vậy.

Qua tới cuối hành lang, một tòa nhà kiểu Trung quốc có sân rất rộng hiện ra trước mắt, nước chảy róc rách, tre trúc đan xen, hai bên đình đặt một căn phòng vẽ tranh, bên trong có khoảng hơn hai mươi người tuổi tác khác biệt đang ngồi, lớn tuổi thì tầm khoảng hai mươi, ba mươi, nhỏ thì trẻ con bảy tám tuổi cũng có.

Diệp Hà Thanh đứng phía sau Hoắc Kiệt thầm quan sát, phát hiện ra trong số học sinh có không ít học sinh khuyết tật, giống cậu, trên thân thể mang theo tật.

Hoắc Kiệt đứng bên cạnh nói với cậu: “Ông chủ của gian hành lang trưng bày vừa rồi có tạo một hội cho người tàn tật, chuyên môn cung cấp cho những người khuyết tật có sở thích vẽ vời chỗ dựa, để học có thể tự do sáng tác và vẽ tranh rồi treo bán trong cửa hàng. Nếu như may mắn gặp được người có tâm mua bức họa của họ thì có thể coi như dựa vào chính sức mình kiếm được một khoản thu nhập.”

Diệp Hà Thanh nghe đến mê ly, chăm chú nhìn vào bút vẽ trên tay học sinh, vô cùng hâm mộ, ánh mắt toát ra sự khát vọng.

Hoắc Kiệt nhìn ánh mắt của cậu, đôi mắt hồ ly lúc này như biến thành mắt nai con to tròn, liền hỏi: “Em muốn vẽ hả?”

Lần đầu nghe Diệp Hà Thanh không nghe rõ lắm, ngón tay Hoắc Kiệt đụng vào mái tóc cậu: “Muốn ở lại đây không?”

Lúc này Diệp Hà Thanh mới như tỉnh lại từ giấc mộng, không xác định run rẩy hỏi lại: “Tôi có thể học sao?”

Hoắc Kiệt khẽ mỉm cười: “Đừng nói có thể hay không, trả lời tôi là em muốn hay không, chỉ cần em muốn thì ở lại.”

Diệp Hà Thanh hé miệng không nói, theo thói quen cúi thấp đầu để lộ chiếc gáy trắng nõn cho Hoắc Kiệt nhìn. Hắn để cho cậu khoảng thời gian để suy nghĩ, nhìn xoáy tóc mềm mại trên đỉnh đầu, nhóc què lúc này dù là vô tình hay cố ý thì cũng biểu hiện ra sự tự ti của bản thân một cách vô thức.

Cậu suy nghĩ không quá lâu, không muốn để hắn chờ lâu, lặp lại câu hỏi: “Tôi thật sự có thể ở lại đây sao? Thực ra đã rất lâu rồi tôi không vẽ vời, cũng không biết có thể vẽ được nữa không, nhỡ đâu vẽ ra khiến người ta không thích thì phải làm sao bây giờ….”

Nhóc què khẩn trương liên tiếp nói ra vấn đề kia, dường như chờ Hoắc Kiệt đưa ra một câu khẳng định mới được.

Hoắc Kiệt nói: “Đi theo tôi, tôi dẫn em đi gặp một người.

Hoắc Kiệt đưa cậu đi gặp một người, đương nhiên là ông chủ của nơi đây, đồng thời là người đứng đầu hội hỗ trợ người khuyết tật này, bạn cấp ba của hắn.

Diệp Hà Thanh có một tính cách tương đối ngoan cố, không muốn vô duyên vô cớ tiếp nhận sự trợ giúp của người khác, suy nghĩ sắp xếp công việc cho cậu tạm thời gác qua một bên. Hoắc Kiệt sở dĩ sẽ nghĩ cách giới thiệu công việc cho Diệp Hà Thanh, xuất phát từ tư tâm không để cậu cảm thấy khúc mắc.

Người bạn này của Hoắc Kiệt là người khuyết tật bẩm sinh, mấy năm trước là một nhân vật truyền kỳ mà trường học dốc lòng đào tạo, mấy năm nay lại thoái ẩn lui về sau yên lặng thành lập hội này, vì muốn hỗ trợ thật nhiều cho những người khuyết tật.

Gia thế của anh ta hiển hách, phong thái lại tự tin, nói thế nào đi chăng nữa thì cũng không nằm trong hoàn cảnh của Diệp Hà Thanh mà giảng giải cho cậu, chỉ có những người cũng nằm trong hoàn cảnh tương đồng thì mới dễ dàng ngầm hiểu ý nhau hơn.

Diệp Hà Thanh ra xã hội từ sớm, ánh mắt khác biệt của người khác cùng với áp lực cuộc sống đã đè bẹp khí phách tung bay của thiếu niên từ sớm, khiến cậu phải luôn cư xử cẩn thận, Hoắc Kiệt muốn tìm lại sự tự tin cho cậu nhưng chuyện này không phải một sớm một chiều mà làm được.

Bọn họ đi vào một phòng trà, yên tĩnh nằm ngang đó, đi qua bức bình phong sơn thủy, có một người thanh niên ngồi trước bàn cờ nở nụ cười đôn hậu nhìn về phía hai người: “Bạn cũ, lâu rồi mới gặp a.”

Sau khi nhìn thấy người thanh niên, miệng há thật to, kinh ngạc hô lên thành tiếng.

Không phải nói quá nhưng trong lòng Diệp Hà Thanh có cất giấu một thần tượng, người thần tượng mà cả một thế hệ cậu chỉ nhìn từ xa không chạm tới, thần tượng mà cậu vẫn khuynh mộ sùng bái bấy lâu, giờ phút này lại xuất hiện sờ sờ trước mắt.

Cậu nắm chặt tay, lắp bắp nói: “Dư, Dư Thanh Châu tiên sinh ——”

Hoắc Kiệt tự nhiên tìm một vị trí ngồi xuống, tay vẫy vẫy Diệp Hà Thanh lại, lúc này hồn vía đã lên mấy cậu ngây ngốc thiếu chút nữa ngồi không vững, không thể tin được thầy Dư Thanh Châu khiến vô số người dốc lòng bội phục sùng bái lại ngồi đối diện cậu.

Hoắc Kiệt chẹp miệng một tiếng, buồn cười là bất đắc dĩ: “Lão Châu, cậu nói một câu cho em ấy tỉnh lại đi.”

Dư Thanh Châu vừa cười vừa đẩy đẩy cốc trà: “Phản ứng chân thực của bạn nhỏ này khiến tôi cảm thấy rất tự hào.”

Dư Thanh Châu bị khuyết tật bẩm sinh, gia tộc lại rất tài giỏi, con em trong gia tộc mỗi người đều đạt được thành tựu trong nhiều lĩnh vực khác nhau. Dư Thanh Châu là một người con riêng, sau khi sinh ra đã phải nhận hết thảy ánh mắt xem thường, lại vì lý do thân thể như vậy mà trễ mất mấy năm liền không đi học, năm tháng trưởng thành trải qua tầng tầng khúc triết.

Dư Thanh Châu cũng coi như khổ tận cam lai, cho dù hành động tay chân không được tiện nhưng bước đi trên đường đời lại rất kiên định hơn bất cứ ai. Từ khi sinh ra đã thiếu nền tảng, đến nắm cây bút cũng không năm được, nhưng bây giờ lại có thể sáng tác ra những tác phẩm hội họa mà không ai không biết tới, cả trong và ngoài nước đều có danh vọng cực cao.

Dư Thanh Châu không chỉ là ông chủ của phòng tranh, người đứng đầu quỹ, chưa kể tới việc anh ta thoái ẩn, anh ta còn là giảng viên dốc lòng khích lệ vô số người khuyết tật khác, đã từng diễn thuyết ở rất nhiều buổi tọa đàm to nhỏ tại nhiều quốc gia, là một người dí dỏm, tự tin, anh ta ngồi xe lăn khiến người khác phải cúi đầu xuống nhìn nhưng sự tồn tại đó lại dường như cao hơn hết thảy.

Thời điểm Diệp Hà Thanh nản lòng thoái chí cùng cực thì được xem video Dư Thanh Châu diễn thuyết trên mạng, nghe những lời cổ vũ đừng vì bệnh tật mà mang thêm bệnh tâm lý rồi nhìn anh ta vẽ tranh.

Cậu hưng phấn hai má đỏ bừng, vẻ mặt kích động khó nén, lại cố gắng thấp giọng nói: “Dư tiên sinh, tôi đã xem những buổi diễn thuyết của ngài, đặc biệt cổ vũ người khác.”

Dư Thanh Châu cười hiền lành, hỏi có phải cậu thích vẽ không.

Diệp Hà Thanh gật đầu như gà mổ thóc, sắc mặt lại trở nên xoắn xuýt.

“Nhưng tôi không có tiền để học.”

Dư Thanh Châu nói: “Dạy học miễn phí mà.”

Diệp Hà Thanh: “…” Không thể tin được trên đời lại có chuyện tốt như vậy được.

Dư Thanh Châu giải thích với cậu: “Nhưng sau đó nên như bán được tranh kiếm ra tiền thì trong khoản tiền đó sẽ trích ra một phần quyên cho quỹ hội, coi như là học phí.”

Tâm tình Diệp Hà Thanh hơi thả lỏng được chút rồi lại hỏi: “Nhưng nhỡ mãi không bán được tiền thì sao?”

Hoắc Kiệt xuy xuy cậu, chỉ tiếc mài sắt không nên kim: “Còn chưa bắt đầu mà đã không tự tin như vậy rồi? Nếu không thì để lão Châu trực tiếp giảng bài cho em tại đây luôn đi.”

Dư Thanh Châu mỉm cười, dường như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng cậu: “Người trong lòng mang nghệ thuật thì vĩnh viễn sẽ mang một tâm lý kính nể mà thưởng thức đối với nghệ thuật, học sẽ không bao giờ tinh toán. Nếu như vì tự tin bản thân khuyết tật thì không cần phải vậy, đôi lúc hãy thử thay đổi góc độ mà suy nghĩ, nhân sinh khuyết thiếu một cái gì đó cũng mang ý nghĩa của một vẻ đẹp không trọn, cần có những người khác biệt dùng ánh mắt khác biệt thưởng thức.”

Lại nói tiếp: “Cậu xem những đứa nhỏ đang vẽ tranh đó, có mấy đứa tuổi còn nhỏ nhưng vì tình trạng cơ thể đặc thù nên phải trải qua cảnh ngộ cuộc sống khác biệt, tranh của mấy nhóc ấy nhìn qua thì tưởng rằng vẽ linh tinh nhưng chỉ cần cẩn thận cảm nhận thì có thể cảm được thế giới của chúng, non nớt trúc trắc tuyệt vọng, cùng với đó là khát vọng nhận thức nhiều hơn về thế giới.”

Diệp Hà Thanh nghiêm túc nghe giảng, Dư Thanh Châu chăm chú nhìn cậu: “Nói hơi khó nghe một chút, nhận biết về thế giới này của người khuyết tật càng khắc sâu hơn so với người bình thường, từ khi còn học tiểu học, tôi đã thường suy nghĩ tại sao chân tôi lại không thể đi lại, chỉ có thể ngồi xe lăn. Rồi lại khổ não tại sao ngón tay tôi lại không trọn vẹn, không chỉ xấu mà thậm chí việc đơn giản là viết tên mình thôi tôi cũng không làm được. Tôi khác biệt với người khác như vậy, bọn họ tò mò về tôi, thương hại tôi, càng sợ và né tránh tôi.”

Dư Thanh Châu hỏi ngược lại: “Còn cậu thì sao?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN