Ngự Phật - Chương 21: Làm yêu quái không thể quá lương thiện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Ngự Phật


Chương 21: Làm yêu quái không thể quá lương thiện


Làm yêu quái không thể quá lương thiện

Cái gọi là tri ân báo đáp chính là, khi bản thân ngay cả một mẩu thịt cũng không được nếm, người ta đã nhanh chóng cầm thịt thỏ mình nướng lên ăn. Liếc nhìn chiếc bánh bao khô khốc trong tay, Hoa Liên hung tợn gặm một cái.

“Quỷ hẹp hòi.” Thừa dịp nam nhân không chú ý, Hoa Liên nhỏ giọng lầu bầu một tiếng.

“Tên ta là Ân Mạc, không phải quỷ hẹp hòi.” Giọng nàng nhỏ đến mức bản thân còn không nghe rõ, thế mà hắn lại nghe được, bánh bao trong miệng Hoa Liên thiếu chút nữa nghẹn một miếng tắc trong cổ họng.

“Ta mặc xác ngươi tên gì.” Tên khốn này lại còn nói với nàng, ăn nhiều thịt không tốt cho thân thể, sau đó không biết từ đâu biến ra hai cái bánh bao nhét cho nàng.

Hai cái bánh bao này không biết để chung với cái gì, ăn vào còn có mùi gì đó rất kỳ quái. Cho nên chỉ cắn được hai miếng, Hoa Liên đã không ăn nổi nữa.

Mà đứa nhóc trong ngực nàng lại từ trong cánh tay của Hoa Liên vươn người ra trước, nắm lấy cổ tay nàng, giật mất cái bánh bao, dùng hai cái răng nhỏ tí kia ra sức gặm tới gặm lui.

Thằng nhóc này chắc đói bụng lắm rồi, nếu không đã không bụng đói ăn quàng như vậy.

Có điều chắc nó cũng biết thứ này chẳng ngon lành gì, chỉ gặm hai ba miếng đã thả bánh bao lại vào tay Hoa Liên, sau đó ngoan ngoãn vùi trong ngực nàng, chờ đến khi Hoa Liên cúi đầu xuống nhìn, đứa nhóc này đã ngủ thiếp đi ngon lành.

“Ngươi muốn đi Lâm Châu?” Ân Mạc khoanh chân ngồi dưới đất, một tầng ánh sáng màu lam nhạt từ khoảng đất xung quanh hắn tỏa ra, khiến cho chiếc áo trắng của hắn không dính lấy một tia bụi đất.

“Ngươi hỏi chuyện này làm gì?” Hoa Liên lúc nào cũng đề cao cảnh giác, nếu như tên này nói hắn cũng đi, nàng nhất định sẽ không chút do dự thay đổi lộ tuyến.

“Yên tâm, tạm thời ta còn chưa có ý định qua đó, có điều, tốt nhất ngươi đừng có ôm thằng nhóc này đi Lâm Châu, giao nó cho ta, thế nào?”

“Ngay cả một đứa trẻ mà ngươi cũng không buông tha?!” Đừng trách nàng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, bởi vì nàng căn bản không cho rằng kẻ trước mặt này là quân tử. Giao cho hắn? Chuyện như vậy, nghĩ thôi cũng đã thấy không đáng tin.

”… Ngươi yên tâm, nó chưa phù hợp với yêu cầu của ta.” Tròng mắt đen láy của Ân Nhạc hiện lên chút ý cười.

“Lời của ngươi căn bản không đáng tin.” Hoa Liên lầm bầm một câu. Còn nhớ lần đầu tiên bị hắn túm được, nam nhân này đưa cho nàng một quyển kinh thư, khi đó Hoa Liên còn không biết trên đời này có loại người có lòng dạ màu đen, tò mò mở ra xem hai trang. Sau đó, nàng bị đống kinh văn quỷ dị kia làm cho hấp hối thiếu chút nữa đứt hơi, tuy nói cuối cùng tên này vẫn ra tay cứu nàng, nhưng mà nàng cũng chẳng thấy cảm kích gì cả.

“Nếu ngươi không đồng ý, thì ta đành phải đi cùng ngươi thôi.” Hắn ra vẻ bất đắc dĩ nói.

Gương mặt nhỏ nhắn của Hoa Liên nhăn lại, đúng là ghét của nào trời trao của đấy, “Tại sao không để ta đưa nó đi?”

“Đã nghe thấy Thực Vận Long bao giờ chưa?”

“Là cái gì? Một loại rồng?” Đừng trách nàng ngu si dốt nát, danh từ này thực sự đúng là chưa nghe qua bao giờ. Dù sao khẳng định là không phải đến từ viễn cổ, nếu không nàng nhất định sẽ nghe qua.

“Không, là một loại rồng đất, bọn chúng chỉ sống ở xung quanh Cửu Hư động ở Lâm Châu.” Rồng và rồng đất mặc dù đều có một chữ rồng, nhưng hình tượng thì kém một vạn tám ngàn dặm.

“Thằng nhóc này là Thực Vận Long?” Nghĩ đến hình tượng như con giun kia, lại cúi đầu nhìn đứa bé mũm mĩm trong ngực, thực sự là rất khó để liên hệ hai thứ này với nhau.

“Đúng vậy.” Ân Mạc điểm vào không trung một cái, trên người đứa bé bụ bẫm trong ngực nàng xuất hiện một hư ảnh hình rắn, đó là bản thể của nó.

“Có liên quan gì đến ta sao?” Hoa Liên còn chưa rõ ràng ý tứ của hắn, có điều chỉ thấy đứa bé này sau khi hiện rõ bản thể xong, một mùi hương nhàn nhạt chợt tỏa ra, ngửi vào cứ cảm thấy có chút khó chịu.

“Cũng không liên quan nhiều lắm, ngươi đưa thằng nhóc này đến Lâm Châu, cùng lắm là bị cha mẹ nó lấy làm thức ăn mà thôi.”

Lấy làm thức ăn mà còn không liên quan nhiều lắm?! Chắc vì người bị xơi không phải là hắn. Có điều, dù sao cũng là mình cứu đứa bé này, cha mẹ nó không lấy ân báo oán như vậy chứ?! Hoa Liên có chút không xác định nghĩ.

Thực ra thì, nàng đúng là thực sự có chút bận lòng, thế giới của Yêu dù sao cũng khác với thế giới của con người, tình nhân phút trước còn đang thâm mật, phút sau đã có thể giết chết đối phương. Chuyện như vậy, không phải nàng chưa từng thấy qua bao giờ.

Có điều lời của hắn không thể tin hoàn toàn… Hoa Liên dùng một loại ánh mắt vô cùng không tin tưởng nhìn chằm chằm Ân Mạc, “Ngươi nói với ta mấy chuyện này để làm gì?”

“Không phải ta nói rồi sao, ta đã phát chí nguyện to lớn, muốn để ngươi một lòng hướng Phật. Nếu như ngươi bị ăn mất thì ta sẽ cảm thấy rất phức tạp.”

“Thế thì ta cảm thấy đời này của ngươi chẳng trông mong gì được nữa rồi.” Còn phát chí nguyện to lớn cơ đấy, Hoa Liên bĩu môi xem thường, ở Phật gia, nếu đã phát chí nguyện to lớn mà không thành, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Hơn nữa, không phải ai cũng có tư cách phát chí nguyện to lớn, hắn ngay cả Hòa thượng cũng chẳng phải, lừa ai gạt ai thế!

Ân Mạc cũng chỉ cười cười, chẳng nói gì nữa, đột nhiên, đứa bé đang ngủ say trong ngực nàng đột nhiên mở choàng mắt, mà Hoa Liên cũng ngửi thấy một thứ mùi ngọt ngấy hết sức nồng đậm.

Thứ mùi này khiến cho thân thể nàng như nhũn ra, ngay cả ngón tay cũng không ngọ nguậy nổi. Đúng vào lúc này, Ân Mạc vẫn khoanh chân ngồi cách nàng mấy thước đột nhiên đứng lên đi thẳng về phía nàng, cúi người túm đứa bé trong ngực nàng lên.

Đứa bé kia dường như bị kinh sợ rất nhiều, òa một tiếng khóc toáng lên, có điều hắn cũng chẳng để ý tới.

Tiếng khóc vừa mới cất lên, cánh cửa vốn đã không chắc chắn của ngôi miếu đổ nát kia cuối cùng cũng bị người ta một cước đá bật ra, một người trung niên đầu trọc mặc một thân ngân bào xông vào.

Người nọ nhìn qua bộ dạng chính là một gã hung thần ác sát, nhìn thấy đứa bé bị Ân Mạc xách lên, trong mắt có sát cơ không hề che giấu mảy may, “Bỏ nó xuống.”

Sau khi nhìn thấy nam nhân trung niên kia, đứa bé bị Ân Mạc xách trong tay lại ngừng nức nở, mặt đầy ấm ức, “Này.” Ân Mạc giơ tay ném đứa bé qua, nam tử kia cảnh giác nhìn hắn, cũng không tiến lên đón đứa bé mà biến ra một bàn tay ảo, đỡ lấy đứa bé túm lại.

Hoa Liên âm thầm lắc đầu, từ bao giờ thì tên Hòa thượng giả này lại dễ nói chuyện thế chứ, không có âm mưu mới là lạ.

Có điều, người kia là người thân của đứa bé sao? Giờ tìm tới là có ý gì, hay là… thực ra gã đã sớm đi theo sau mình rồi.

Sau khi ôm được đứa bé, nam tử đầu trọc kia kiểm tra một lượt, thấy không có tổn thương gì, cười hà hà một tiếng, trên mặt nhanh chóng lộ ra hung khí, “Nếu các ngươi đã chăm sóc con trai ta tử tế như vậy, ta dĩ nhiên cũng không thể bạc đãi các ngươi được, để ta ăn các ngươi, coi như báo ân vừa hay.”

”…” Quả nhiên, cõi đời này, Yêu quái lương thiện đâu có dễ làm, Hoa Liên thở dài một tiếng, âm thầm tự nhủ, về sau bớt làm việc tốt đi.

Nếu không phải hôm nay gặp được Ân Mạc, e rằng mình thực sự sẽ bị ăn đến mẩu xương cũng chẳng còn. Cúi đầu nhìn chuỗi niệm châu màu hổ phách vừa xuất hiện trên cổ tay, ngẫm xem đây là lần thứ mấy nợ ân tình của hắn rồi.

“Ăn ta thì cũng được, có điều, ta sợ con trai ngươi không sống nổi qua đêm nay.” Ân Mạc giống như không hề nhận thấy sát khí của gã đầu trọc đối diện vậy, vẫn cười đến ý xuân dạt dào.

_________________

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN