Ngự Phật
Chương 59: Tiến vào Hồ Khâu
Tiến vào Hồ Khâu
Hoa Liên cũng chẳng cảm thấy hành vi của nàng và Ân Mạc có gì khác thường, trừ việc vị này hay thích nhéo mặt nàng ra, không có gì đáng để người ta phải chuyện bé xé ra to hết. Nhưng mà, rất hiển nhiên, hai người còn lại thì không hề nghĩ như vậy.
Dọc đường trở về Đại Hoang sơn, cho dù chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn nàng một cái thôi, ánh mắt của hai cha con nhà này vô cùng khác lạ. Khổng Mân thì còn bình thường, dù sao cũng phải giữ phong độ của cao nhân, Khổng Uyên căn bản chẳng quan tâm đến mấy thứ này, cứ cách mấy phút là vị huynh đệ này lại sáp lại gần Hoa Liên, vô cùng “thâm tình” nhìn nàng, “Tiểu Hoa Hoa, ngươi nói cho ta biết đi mà….”
“Ngươi rốt cuộc muốn biết cái gì hả?!” Hoa Liên cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nếu như không phải còn có cha Khổng Uyên ở đây, nàng nhất định sẽ đạp cho hắn một phát bay thẳng xuống khỏi pháp khí phi hành, cho hắn đỡ ảnh hưởng đến cảnh vật xung quanh.
“Quan hệ của ngươi với hòa thượng kia ấy, đúng rồi, hắn là hòa thượng thật sao?”
”…” Hoa Liên trừng mắt nhìn hắn, quay đầu không nói gì.
Đáng tiếc, chiêu im lặng này căn bản không hề có tác dụng với thể loại như Khổng Uyên. Quả nhiên, Khổng Uyên không ngừng cố gắng, “Tiểu Hoa Hoa à, chúng ta là bạn bè phải không, ngươi không thể đối xử tàn nhẫn với ta như thế được~” Khổng Uyên bày ra cái vẻ nếu như ngươi không nói, ta lập tức nhảy xuống cho ngươi xem.
“Chúng ta không có quan hệ gì cả! Hơn nữa, hắn là hòa thượng, ngươi hiểu chưa!”
À, Khổng Uyên tỏ vẻ đã hiểu gật đầu, hắn hiểu, hắn đương nhiên là hiểu chứ. Ý tứ này chẳng phải có nghĩa là, bọn họ quả nhiên là có chút quan hệ như thế, hiềm nỗi đối phương lại là hòa thượng. Thân phận gì gì đó, đâu phải là vấn đề chứ! “Ta hiểu rồi… Ngươi yên tâm, ta sẽ ủng hộ ngươi.” Khổng Uyên mặt đầy nghiêm túc vỗ vỗ vai Hoa Liên.
Hoa Liên khinh thường liếc một cái, hắn đã hiểu thật rồi sao?
Lúc quay về, bọn họ đi qua U Hải, vẫn là ngồi trên pháp khí hình chiếc thuyền khoa trương kia của Khổng Uyên, có điều lần này do Khổng Mân tự mình khống chế, cho nên tốc độ nhanh hơn không chỉ gấp mười lần.
Hoa Liên phát hiện, trong U Hải không hề yên ả, suốt chặng đường đi thuyền, nàng nhìn thấy trên mặt biển nổi lên không ít thi thể của đám yêu thú trong biển, có nơi cả một vùng rộng lớn đều là sắc đỏ của máu.
“Tin Giao Hoàng bỏ mạng đã truyền về?” Tình hình thế này, rất hiển nhiên không chỉ kéo dài mới một hai ngày. Nàng còn tưởng sau khi Giao Hoàng chết rồi, ít nhất mấy tên thống lĩnh của đám yêu quái Hải tộc này sẽ điều tra nguyên nhân cái chết của bà ta, xem ra là nàng đã suy nghĩ quá nhiều.
“Ừ, cha ta nói đã báo tin này về trước, nếu không đã không xuất hiện cảnh này. Trông kìa, màu sắc bên kia đẹp biết bao.” Khổng Uyên chỉ vào nơi xa, một vùng biển bị nhuộm đỏ, ánh mặt trời rọi xuống những gợn sóng lăn tăn, phản chiếu lại một thứ màu sắc yêu dị khiến cho người ta kinh tâm.
Hoa Liên gật đầu một cái, biết Khổng Mân làm vậy để dời đi lực chú ý của những người nhắm vào nàng, tạm thời, thủ hạ cũ của Giao Hoàng sẽ không đến gây phiền toái cho nàng. Về phần những người khác, trừ hai Yêu Hoàng còn lại ra, không ai có tư cách để hỏi nàng bất cứ chuyện gì.
Thời gian bọn họ trở về coi như sớm hơn dự định, cách ngày Hồ Uẩn và Hồ Hoàng thành thân còn bảy ngày nữa. Mặc dù Hoa Liên gặp Hồ Uẩn trước, nhưng nghe Khổng Mân nói, gần đây bên phía Hồ Khâu hoàn toàn bị phong tỏa, ngay cả người trong Hồ tộc cũng không thể tự do ra vào.
Chỉ có trước hôn lễ một ngày, Hồ Khâu mới được mở ra.
Khổng Uyên nói, đây là quy củ của Hồ Khâu, nhưng Hoa Liên vẫn cảm thấy bất an trong lòng.
Trong Hồ Khâu, các Hồ tộc đều đang chuẩn bị cho hôn lễ của Hồ Hoàng. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Hồ Hoàng chính thức cưới vợ, mặc dù trước kia các Hồ tộc đều dâng mỹ nhân trong tộc lên, nhưng các nàng đều không có bất cứ thân phận gì, nhiều nhất chỉ tính là thị thiếp mà thôi.
Mọi người trong Hồ tộc đều hiểu, lần này Hồ Hoàng vô cùng nghiêm túc, bất kể trong lòng bọn họ có đồng ý Hồ Uẩn lên làm đương gia chủ mẫu của Hồ tộc hay không, trước mắt cũng phải cam chịu.
Nếu không muốn chết thì cứ nhịn mà nén lời trong bụng xuống, thực sự nhịn không được thì cứ trốn trong phòng chớ có ra ngoài.
Mấy ngày trước, có vị trưởng lão bới móc thân phận của Hồ Uẩn, kết quả ngày hôm sau, vị trưởng lão kia và cả những tộc nhân có quan hệ máu mủ với ông ta đều chết sạch trong tay thích khách ngoại tộc.
Hôm đó, Hồ Hoàng tự mình ra mặt đến viếng vị trưởng lão này, còn sai người mang hung thủ xử tử ngay trước mộ của ông ta. Nhưng người thông minh đều hiểu rõ trong lòng, chuyện này căn bản là chủ ý của Hồ Hoàng, nhưng không ai tìm ra chứng cớ. Cuối cùng, ngay cả Thất trưởng lão thích tranh cãi nhất cũng không dám lên tiếng. Chỉ sợ người bị diệt tộc tiếp theo chính là mình.
Chuyện này đã định là không thể nào thay đổi, bây giờ thiệp mời của Hồ tộc đã gửi đến khắp nơi, các nhân vật có mặt mũi trong Yêu tộc e rằng đều sẽ xuất hiện trong ngày tổ chức hôn lễ.
Bất kể Hồ Uẩn từng có thân phận gì, nhưng từ nay về sau, nàng chỉ có một thân phận, đó chính là thê tử của Hồ Hoàng, thê tử duy nhất.
Sau khi Hoa Liên quay trở lại Đại Hoang sơn, vẫn ở lại Khổng Gia trại như trước. Bọn họ vừa mới về hôm trước, hôm sau Hồ Hoàng đã phái người mang thiệp mời đến, đặc biệt chuyển cho Hoa Liên.
Đối với vị cha kế tương lai này, trong lòng Hoa Liên vẫn có một chút xíu tò mò, không biết rốt cuộc là hạng người gì. Người đưa thiệp mời đồng thời cũng đưa cho Hoa Liên một bức họa.
Bức họa kia rất đơn giản, trên giấy chỉ có một con hồ ly bị được phác ra từ mực. Tranh này từ tay Hổ Uẩn mà ra, sau khi nhìn thấy hình vẽ trên bức họa, Hoa Liên đã hiểu ý tứ của mẫu thân.
Xem ra, vị Hồ Hoàng kia không hề biết mình không phải là con ruột của Hồ Uẩn, nếu không mẫu thân đã không bảo nàng lấy hình dáng của Hồ tộc để tham dự.
Khổng Uyên đã từng nói với nàng, mọi yêu tộc khi xuất hiện trong hôn lễ của Hồ Hoàng, không được sử dụng bất kỳ phép biến hóa nào, việc này thể hiện sự tôn trọng đối với Hồ Hoàng.
Nếu mẫu thân đã nói như vậy, thuật biến hình của nàng phải không để bất cứ kẻ nào nhận ra mới được.
Chuyện Hồ Hoàng đặc biệt đưa thiệp mời, bởi vì có người cố ý tung tin, trong Đại Hoang sơn đã có rất nhiều người chú ý đến Hoa Liên.
Mà những lời đồn về thân phận của Hoa Liên, cũng càng ngày càng mơ hồ. Hơn nữa giờ nàng lại đang ở Khổng Gia trại, còn được Khổng Tước Hoàng tự mình đưa về, thậm chí còn có giao tình không tệ với Khổng Uyên, không ít người đều cho là, thật ra Hoa Liên con gái ruột của Hồ Hoàng và Hồ Uẩn. Nếu không Khổng Tước Hoàng đã chẳng đối tốt với nàng như vậy, mà Khổng Uyên cũng sẽ không hao tổn tâm trí muốn lấy được trái tim của nàng như thế.
Trên thực tế, điểm cuối cùng, tuyệt đối là hiểu lầm. Tên khốn Khổng Uyên này ngày ngày đuổi theo nàng, căn bản là vắt hết óc muốn moi từ trong miệng nàng ra quan hệ giữa nàng và Ân Mạc, không hiểu sao là một yêu tinh, lại còn là một yêu tinh rất nổi danh, tại sao hắn lại có thể hóng hớt đến mức độ này cơ chứ!
Nghe nói Khổng Uyên vô cùng được đám nữ yêu ở Đại Hoang sơn hoan nghênh, thậm chí có không ít nữ yêu còn tự động hiến thân, không biết mấy nàng mà thấy bộ dạng này của Khổng Uyên thì có còn hứng thú với hắn như vậy nữa không.
Rốt cuộc, trong đủ loại suy đoán, lệnh cấm của Hồ tộc cuối cùng cũng được gỡ bỏ. Trước hôn lễ của Hồ Hoàng một ngày, Hoa Liên và Khổng Uyên theo chân Khổng Tước Hoàng cùng xuất hiện ở Hồ Khâu.
Đoán chừng chắc đây là lần đầu tiên khi Khổng Tước Hoàng xuất hiện mà sự chú ý của mọi người lại không đặt trên người ông ta. Hoa Liên đứng bên cạnh Khổng Uyên, thản nhiên đón nhận những ánh mắt tò mò đến từ bốn phương tám hướng.
Đủ những lời bàn tán truyền vào tai nàng, có người suy đoán về thân phận của nàng, có người thì hâm mộ nàng vận khí tốt, còn có kẻ nói mẫu thân nàng quyến rũ Hồ Hoàng. Mấy người này, chẳng lẽ họ không cảm thấy thanh âm “thì thầm” phản đối của bọn họ có hơi bị lớn sao? Hoa Liên không nhịn được mà cảm thấy có chút choáng váng, nàng quả nhiên vẫn chưa thích ứng được với chỗ đông người.
Nghênh đón Khổng Tước Hoàng chính là Thanh Y, nói ra thì bọn họ cũng tính là quen biết. Đối với người thiếu chút nữa giết mình, từ xưa đến nay Hoa Liên đều có ấn tượng rất sâu đậm.
Sau khi Thanh Y nhìn thấy Hoa Liên, mặc dù nét mặt không thay đổi nhưng con ngươi lại thu hẹp lại. Hắn đi về phía Khổng Tước Hoàng, cách bọn họ chừng hai thước thì dừng lại, cung kính cúi đầu: “Đại nhân, mời.”
“Ừm.” Khổng Mân gật đầu một cái, đi theo Thanh Y bước vào cung điện của Hồ Hoàng.
Tuy nói hôm nay có rất nhiều yêu tộc đến đất Hồ tộc, nhưng không phải ai cũng có tư cách tiền vào cung điện của Hồ Hoàng, những yêu quái bước vào đó đều là người đứng đầu một yêu tộc, hoặc là những nhân vật có tu vi kinh khủng.
Những yêu quái đó có kẻ là thù địch, có người lại là bạn tốt quan hệ cực thân thiết. Nhưng vô luận bọn họ có quan hệ thế nào, vào thời điểm này ở đây, tất cả ân oán đều phải gác qua một bên.
Kẻ thù trước đó một giây còn đánh đến ngươi chết ta sống trên chiến trường, sau một khắc lại chạy đến uống rượu trên cùng một bàn, điểm này, Hoa Liên có chút khó hiểu.
Lần này, Yêu tộc Tứ Hoàng chỉ còn lại có ba, mặc dù thiếu mất U Cơ, có điều vào thời điểm như thế này, chẳng ai lại nhắc đến bà ta. Sau khi Khổng Mân bước vào đại điện, lập tức có người nhiệt tình ra tiếp đón, Khổng Uyên nhỏ giọng giới thiệu cho Hoa Liên mấy người đang có mặt ở đó.
Người nào cũng là nhân vật chủ chốt của yêu tộc. Có điều, trừ Bạch Hổ Hoàng ra, vài Đại yêu còn lại nàng chưa từng nghe nhắc qua bao giờ. Tuy nhiên, trong số những Đại yêu này, có một người khiến cho Hoa Liên cảm thấy hết sức hứng thú. Thành chủ đời thứ nhất của thành Nam Khê sơn, Liệt Nam Khê.
Tính theo tuổi tác, vị thành chủ đại nhân này tuyệt đối không ít hơn năm ngàn tuổi. Trong cái đại điện này, chỗ ngồi của ông ta là vị trí đầu tiên bên trái. Rất hiển nhiên, ở đây, tư cách của ông ta chính là người cao tuổi nhất.
Không biết có phải nàng đã nhìn nhầm rồi hay không, Liệt Nam Khê lại cười với nàng. Thấy Hoa Liên trông cứ như gặp phải quỷ, Liệt Nam Khê cười híp mắt quay mặt đi, không nhìn nàng nữa.
Bởi vì ngày mai mới là hôn lễ, cho nên bây giờ chỗ này coi như là nơi tụ hội của mấy người bạn cũ. Ở đây không riêng gì các thế hệ trước, còn có cả những hậu bối đi theo họ. Đi cùng một đám Yêu Hoàng Yêu Đế già đến mức sắp đi hết cả, mấy tiểu bối như bọn họ không chán chết mới là lạ.
Ví dụ như Khổng Uyên, hắn giống như bị mọc rận trên người vậy, không ngồi yên được phút nào, sờ chỗ này gãi chỗ kia.
Khổng Mân đã nhận ra động tác của con trai, hung tợn trừng mắt nhìn Khổng Uyên một cái, hiềm nỗi người nào đó chẳng hề để ý đến ông ta, cuối cùng ông ta cũng đành bất đắc dĩ mặc cho Khổng Uyên tiếp tục, không thể đạp cho thằng nhóc này một phát bắn ra ngoài được.
Những người thuộc thế hệ trước này có không ít người biết Khổng Uyên, dù sao cũng là hy vọng tương lai của Yêu tộc, tiểu bối có khả năng trở thành Yêu Hoàng nhất, bọn họ cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt, mà những người khác thì không dám càn rỡ như Khổng Uyên, chỉ biết đứng thẳng đơ, chắc trên người cũng đã mướt mồ hôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!