Nghịch Thế Vũ Thần - Chương 4: Sư nương tâm ý
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1837


Nghịch Thế Vũ Thần


Chương 4: Sư nương tâm ý


Vương Hạo Thần có chút khoan khoái vươn mình đứng dậy, không có chút nào bởi vì một đêm không ngủ mà cảm thấy mệt mỏi, lơ đãng nhìn xung quanh một chút, đột nhiên nhìn thấy vầng thái dương đã lộ ra, trong lòng lập tức thất kinh.

-Hỏng bét!

Hắn tu luyện quên cả giờ giấc, ngay cả việc làm điểm tâm cho mọi người cũng quên mất.

Vương Hạo Thần ba bốn cẳng chạy vội về nhà bếp, một hơi vo gạo rửa rau, bận tới tối mày tối mặt, khó khăn lắm mới đem điểm tâm hoàn thành, cũng không quên pha cho sư nương một bình Tố Nữ Trà, sau đó liền vội vàng chạy ra ngoài, đưa thức ăn đến nơi cho mấy vị sư huynh.

Chỉ là, hôm nay sau khi như thường lệ giao điểm tâm cho đại sư huynh Tống Nhất Phàm, thứ hai lại không có quay vào nhà, ngược lại đối với Vương Hạo Thần cười nói:

-Tiểu sư đệ, ta hôm nay rãnh rỗi, liền cùng ngươi đi đưa cơm cho ba vị sư đệ a!

Vương Hạo Thần hơi ngạc nhiên, bất quá cũng không cảm thấy có gì không được, liền gật đầu ưng thuận.

Hai người chậm rãi đi tới Trương Hình ba người gian nhà, ngũ sư huynh Trương Hình ban đầu còn muốn hành hạ Vương Hạo Thần một phen, thế nhưng nhìn thấy Tống Nhất Phàm về sau, liền rụt đầu lại.

Nơi này, ai cũng biết đại sư huynh Tống Nhất Phàm đối với Vương Hạo Thần hảo tâm, vì thế cũng không dám ở trước mặt hắn làm càng.

Đưa cơm cho Trương Hình ba người xong, vậy tiếp theo tự nhiên là đến chỗ sư nương, thế nhưng Tống Nhất Phàm lần này lại kiếm một cái cớ, sau đó liền rời đi, để Vương Hạo Thần một mình tiến về.

Nên lúc này nếu như Vương Hạo Thần còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra vậy thì hắn đúng là sống uổng rồi.

Chắc chắn là sư nương bởi vì sợ hắn bị ba vị sư huynh khi dễ, nên mới phái Tống Nhất Phàm làm hắn bảo tiêu.

Vương Hạo Thần trong lòng cảm động, cảm thấy sư nương đối với mình thực sự quá tốt, so với tỷ tỷ ruột thịt càng thêm chiếu cố bản thân.

-Tiểu Thần Thần! Ngươi tới muộn!

Vừa mới đi vào sư nương trước nhà, chỉ thấy từ trong nhà đã truyền ra nàng bất mãn thanh âm, để cho Vương Hạo Thần cảm thấy rất bất đắc dĩ, sư nương nói thế nào cũng là nhân vật đức cao trọng vọng trong tông môn, làm sao lại giống như tiểu hài tử một dạng như vậy tính tình?

Cũng như lần trước, hắn được sư nương gọi vào trong nhà, chỉ thấy sư nương phong hoa tuyệt đại xuất hiện ở hắn trước mặt, khí chất có chút cao ngạo như nữ thần, một bên tiếp nhận hắn đưa rương thức ăn, lại nhìn Vương Hạo Thần toàn thân một chút, xụ mặt nói:

-Tiểu Thần Thần! Ngươi làm sao còn mặc ngày hôm qua quần áo? Hôi chết ta!

Vương Hạo Thần ngẩn ra, ngày hôm qua đến giờ, nếu không phải là chuẩn bị thức ăn cho mọi người thì hắn một mực tu luyện, cũng quên mất việc tắm rữa, sáng hôm nay còn suýt nữa không kịp làm điểm tâm cho mọi người, vì thế trên người vẫn còn mặc quên bộ đồ ngoài hôm qua, nhếch nhách không thể tả.

Vương Hạo Thần tạm thời còn không có ý định đem chuyện mình đã có thể tu luyện nói cho sư nương, đành phải lúng túng nhận sai:

-Đệ tử sai rồi!

Sư nương hừ một tiếng, một bộ dáng nữ hoàng ra lệnh, nói:

-Còn không mau đi tắm?

Vương Hạo Thần không dám trái lời nàng, đang muốn chạy đi, sau lưng lại nghe được tiếng sư nương truyền tới:

-Xong liền tới chỗ ta a!

Vương Hạo Thần cười khổ, hắn còn đang muốn tu luyện đây, thế nhưng lời của sư nương không thể không nghe.

Vương Hạo Thần về nhà tắm rửa một lát, lại thay một bộ y phục khác, sau đó liền quay trở lại sư nương nhà gỗ.

Sư nương bây giờ mới hơi chút hài lòng, lại nói:

-Tiểu Thần Thần! Ngươi mấy ngày tới không cần làm điểm tâm, chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được!

Vương Hạo Thần giật mình, vội vàng lắc đầu nói:

-Sư nương, chuyện này khô…

-Ngươi không muốn?

Sư nương trừng mắt, vẻ mặt nguy hiểm nhìn hắn không chớp mắt.

Vương Hạo Thần cả người run lên, lập tức đầu hàng, đáp:

-Không có!

-Trẻ ngoan dễ dạy!

Sư nương gật đầu vẻ đắc ý, theo bản năng muốn đưa tay xoa đầu hắn, bất quá đến giữa đường lại dừng lại, bây giờ nàng mới nhận ra, tiểu tử nhiều năm trước, nay đã sớm cao hơn nàng.

Sư nương kỳ thực rất không thấp, chỉ trách Vương Hạo Thần người này lớn lên không chỉ tuấn, lại còn quá cao.

Nàng không để ý như vậy, bây giờ trong lòng không hiểu lại có chút hụt hẫng.

Vương Hạo Thần nhìn thấy nàng bộ dáng lúng túng như vậy, liền cười cười duỗi ra bàn tay, nắm lấy sư nương ngọc thủ, đem nàng kéo lại gần mình, lại khẽ cúi đầu xuống, để cho tay nàng chạm vào đỉnh đầu của hắn.

Thế nhưng là, động tác hồn nhiên này của hắn, lại để cho hai người tư thế bỗng chốc liền trở nên mập mờ, cả hai người thân thể gần như dựa sát vào nhau, gương mặt Vương Hạo Thần bởi vì cúi xuống mà kề sát vào sư nương khuôn mặt, hai người đầu mũi đều nhanh đụng vào nhau.

Vương Hạo Thần nhìn dung nhan tuyệt mỹ trước mặt, lại ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người sư nương, để cho hắn đột nhiên cảm giác miệng đắng lưỡi khô, hơi thở trong nháy mắt liền trở nên dồn dập lạ thường.

Sư nương cũng không khác gì hắn, nàng ban đầu còn vì hành động vô tư của hắn mà giật bắn người, đến sau cùng liền là triệt để hoá đá, nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của thiếu niên gần ngay trước mắt, một giây sau, nàng khuôn mặt liền triệt để nóng bừng lên giống như bị lửa thiêu.

Nàng trước giờ băng thanh ngọc khiết, gả cho Tiêu Hàn Dư cũng là có ẩn tình bên trong, kỳ thực hai người đều không có phát sinh chuyện vợ chồng quan hệ, cùng với một nam tử ở gần như vậy, chính là lần đầu tiên.

Sư nương mặc dù không có trải qua chuyện nam nữ, thế nhưng nàng dù gì cũng là nữ tử thành thục, sao có thể không biết những chuyện kia?

-A… ngươi làm gì?

Sư nương vội vàng mạnh mẽ đẩy ra nam tử trước người, thanh âm mềm mại khẽ gắt lên, khuôn mặt diễm lệ đỏ bừng như táo chín, khiến cho nàng dung nhan càng thêm mê người.

Vương Hạo Thần cả người nóng bừng bừng, bị nàng đẩy ra liền cảm giác có chút mất mát, lại rất lạ lẫm với cảm giác này, bất quá thấy sư nương tựa hồ sinh khí, ngón lửa trong hai con ngươi liền biến mất, vội vàng nói:

-Sư nương, đệ tử biết sai!

-Ngươi…

Sư nương nhìn bộ dạng của hắn, trong lòng không hiểu tại sao càng thêm tức giận, thế nhưng nàng cũng biết thứ hai đối với những chuyện này cái gì đều không hiểu, chuyện vừa rồi chẳng qua là một cái ngoài ý muốn, đồng thời hành động của hắn đều là theo bản năng, vì thế liền cưỡng ép đè ép trong lòng lửa giận, hừ lạnh nói:

-Tiểu Thần Thần! Ta là ngươi sư nương, sau này không được cùng ta thân mật như vậy!

Vương Hạo Thần cái hiểu cái không, bất quá lại sợ nàng sinh khí, liền đáp:

-Vâng, sư nương!

Sư nương bây giờ mới có chút hoà hoãn, liền cùng Vương Hạo Thần ngồi xuống dùng điểm tâm, bất quá giữa hai người không khí lại có chút ngượng ngùng, ai cũng không nói một câu.

Vương Hạo Thần ăn qua loa một chút, liền mở miệng đánh vỡ sự im lặng này, nói:

-Sư nương! Ngươi nói ta có thể hay không một chuyến vũ kỹ các?

Sư nương động tác liền dừng lại, ánh mắt đột nhiên run rẩy nhìn hắn, hỏi:

-Tiểu Thần Thần! Ngươi… có thể tu luyện rồi?

Vương Hạo Thần thấy nàng như vậy, trong lòng cũng chua xót, cảm giác nàng đối với chuyện mình không thể tu luyện vẫn canh cánh trong lòng, thế nhưng hắn còn không muốn vào lúc này nói cho nàng sự thật, đành phải nói:

-Làm sao có thể? Ta chỉ là rảnh rỗi không có việc gì làm, muốn tìm một ít vũ kỹ nghiên cứu mà thôi!

Kỳ thực, hắn đi đến Vũ Kỹ Các, là muốn lựa chọn vài bộ vũ kỹ cấp thấp tu luyện, bởi vì hắn tu vi, không bao lâu nữa sẽ đạt tới Vũ Đồ cảnh, hắn muốn trước đó chuẩn bị một ít tiền vốn.

Trước đó hắn vốn đánh chủ ý ở cái kia Thái Dương Vương huyết mạch ký ức lưu lại bí pháp, thế nhưng bí pháp kia yêu cầu lại quá cao, hắn thực lực bây giờ còn không tu luyện được.

-A… ra là vậy!

Sư nương con ngươi xinh đẹp thoáng tối lại, cũng không nghi ngờ lời hắn nói, chỉ cho là hắn ham mê võ đạo, muốn nghiên cứu vũ kỹ để khuây khoả một chút, vì thế liền không do dự nói:

-Không có vấn đề, một lát nữa ta liền đưa ngươi đi!

Nàng những năm này, đã tìm không ít biện pháp, ý muốn giúp Vương Hạo Thần đả thông kinh mạch, thế nhưng sau cùng đều thất bại, vì thế nàng trong lòng không hiểu lại rất hổ thẹn, chỉ có thể cố gắng giúp hắn có một cuộc sống thoải mái nhất có thể.

-Đa tạ sư nương!

Vương Hạo Thần vui mừng nói.

-Tiểu tử thối! Còn cùng ta khách sáo cái gì?

Sư nương trừng mắt nhìn hắn, cười nói.

Hai người ăn xong điểm tâm, sau đó liền chỉnh đốn một chút, sau đó liền hướng tông môn Vũ Kỹ Các tiến về.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN