Ma Hậu Yêu Cơ Phục Thù - Chương 50
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
69


Ma Hậu Yêu Cơ Phục Thù


Chương 50


Tôn Hiên kinh ngạc nhìn nam nhân đang khó nhọc ngồi dậy, lo lắng chạy đến bên giúp đỡ.

“Phụ hoàng, người đừng gắng sức quá, hiện tại người vẫn còn yếu, cần tĩnh dưỡng thêm”

“Khụ…khụ…ta không sao. Chỉ là…có lẽ Mặc Thịnh và Lương…khụ Bác Văn đã bắt đầu giở trò rồi. Con…hãy mau chóng quay trở về…xem xét mọi chuyện đi!”

Tôn Diệm vịn lấy tay Tôn Hiên cực nhọc ngồi dậy, quay đầu liền nhìn thấy Mạc Vi Nhã vẫn luôn an ổn nằm bên cạnh, khuôn mặt tái nhợt xanh xao.

“Không được đâu…nhi thần hiện tại không thể quay về. Người của Mặc Thịnh và Lương Bác Văn vẫn đang truy sát hai người, hơn nữa bọn chúng cũng có ý định loại bỏ cả nhi thần. E là…”

Tôn Diệm mỉm cười chế giễu nhìn một bên tay của mình, trong lòng cảm thấy bản thân thực quá ngu ngốc rồi.

Mặc gia làm đủ mọi cách để có thể giết chết hắn, chiếm lấy hoàng vị, cớ nào lại buông tha cho một người có uy hiếp lớn như Tôn Hiên? Người mà thực sự có đủ tư cách để đăng cơ làm tân đế?

Mà cho dù Mặc Thịnh chẳng để tâm đến Tôn Hiên vậy thì còn Mặc Liên? Nàng ta căm hận Phương Tình nhiều đến thế, nhất định cũng không có ý nghĩ tốt đối với hài tử mà Phương Tình sinh ra.

“Vậy…chúng ta nên làm gì đây?”

Tất cả đột nhiên rơi vào trầm mặc, A Quân vốn định muốn đến gần mời họ chút hoa quả cũng vì không khí nghiêm trọng xung quanh làm cho không dám đến gần.

“Hay là…bệ hạ và Mạc tiểu thư trước hết cứ ở đây tịnh dưỡng, rồi tiếp tục quan sát biểu hiện của Mặc Thịnh và Lương Bác Văn? Dù sao thì bọn chúng mưu mô như vậy, ai mà biết được sẽ làm ra chuyện gì, đúng chứ?”

Cẩm Đào suy nghĩ một hồi lâu, nàng thật sự cảm thấy đây là kế sách tốt nhất hiện giờ a. Người của Mặc Thịnh vẫn luôn ở xung quanh đây kiếm tìm bọn họ, muốn đuổi cùng giết tận. Bây giờ cả hai vẫn còn đang thương nặng như vậy, cho dù người của Tôn Hiên có nhiều bao nhiêu thì vẫn không thể bảo đảm tính mạng của bọn họ hoàn toàn.

“Cẩm Đào nói cũng rất có lí. Chỉ cần qua ngày hôm nay mà phụ hoàng vẫn chưa trở về, bọn chúng nhất định sẽ viện cớ rằng [Bệ hạ bất cẩn ngã xuống vách núi, Tể tướng và Thái sư đã cho người kiếm tìm khắp nơi nhưng vẫn không tìm thấy. Sau đó dựa theo di chiếu của tiên hoàng để lại, sẽ lập thái tử Tôn Vĩnh làm tân đế]. Bây giờ chắc chắn cả người của Nam Đại và Mặc Thịnh đều đang ra sức truy lùng dấu vết của chúng ta, cho dù chúng ta may mắn rời thành An Dương thì chắc gì đã có thể toàn mạng quay về kinh thành đây? Đừng quên rằng, cách nhanh nhất để quay lại hoàng cung chính là đường mòn ngay sát ranh giới Nam Đại Quốc! Phụ hoàng… thấy chuyện này thế nào?”

Tôn Hiên nhìn thẳng vào Tôn Diệm thân tàn ma dại, khoé môi đọng lại một nụ cười giễu cợt. Nhìn hình ảnh của phụ hoàng hắn tàn tạ sắp chết như vậy, lại nhớ đến hình ảnh mẫu hậu đáng thương của hắn bị phụ hoàng hành hạ đến

Tôn Diệm từ sớm đã nhận ra nụ cười hàm ý đó của Tôn Hiên nhưng lại chẳng thể làm gì. Cũng phải thôi, là năm ấy hắn ngu muội, nghe theo ả tiện tì Mặc Liên kia ra lệnh trong đêm chém đầu cả tộc Phương thị. Là hắn khiến nàng bị huỷ hoại thanh danh trước mặt biết bao nhiêu người khi ấy, là hắn cưỡng ép nàng phải tận mắt chứng kiến cảnh nữ nhi mình yêu thương qua đời. Tất cả là do hắn, cho nên bây giờ đây, nhìn hắn người không ra người, ma cũng chẳng ra ma, Tôn Hiên sẽ hả hê lắm.

Vì chính hắn đã tước đi mạng sống của An Viên, của Phương Tình,…Từng người từng người mà Tôn Hiên yêu thương nhất, đều là bị Tôn Diệm hắn nhẫn tâm giết chết.

“Đại Hoàng tử nói đúng khụ…khụ…Mặc Thịnh và Lương Bác Văn là người như nào…khụ…ta là người rõ nhất! Chi bằng….cứ thuận theo ý chúng trước…”

Tôn Diệm quả thực đã nghĩ kĩ rồi, bây giờ cả hắn và Mạc Vi Nhã hay bất kì ai khác đều không thể thay đổi được cục diện này, chiến thắng đang nghiêng về phe của Mặc Thịnh và Lương Bác Văn. Vậy chi bằng cứ để bọn chúng tận hưởng những giây phút này, rồi sau đó liền cùng lúc khiến cho bọn chúng rơi xuống âm tì địa phủ?

Tất nhiên…Tôn Diệm cũng không thể tha thứ cho tội lỗi của mình trước đây. Xử lí xong hết thảy những chuyện này, hắn sẽ cùng với bọn họ xuống dưới kia đền tội với Phương Tình. Giang sơn Đại Chu sau này….e là đành để cho Tôn Hiên rồi.

“Được…vậy chúng ta cứ thuận theo ý phụ hoàng đi. Người chắc cũng đã mệt rồi, mau nghỉ ngơi. Nhi thần cáo lui trước”

Tôn Diệm gật đầu nhìn hài tử của mình, có chút thất vọng. Hắn vẫn luôn muốn bù đắp những tổn thương mà hắn gây ra cho đứa nhỏ này. Thế nhưng Tôn Hiên lại chẳng muốn dành một chút thời gian ít ỏi cho hắn, mà có lẽ cả đời này cũng chẳng mong muốn có một người phụ thân tệ bạc như hắn đi.

Tôn Hiên cùng Nguyệt Nha và Phúc Lâm vốn đang định rời đi thì Cẩm Đào liền ngã xuống, bất tỉnh nhân sự, cả người nóng ran.

“Cẩm Đào! Cẩm Đào, ngươi sao vậy chứ?!”

Tôn Hiên hốt hoảng bế lấy cả người nàng rồi đặt lên trên chiếc giường nhỏ bên cạnh Mạc Vi Nhã, cả người luống cuống khiến cho Tôn Diệm cũng không nhịn được mà bật cười. Nguyệt Nha và Phúc Lâm đứng bên cạnh chỉ biết cúi thấp đầu không lên tiếng. Ai mà biết được rằng bọn họ đang cố gắng không phát ra tiếng cười đến mức nào cơ chứ.

Tôn Diệm nhìn cách mà Tôn Hiên cẩn thận chăm sóc cho cô nương liền trong lòng như bị nhéo một cái. Hắn trước đây, chưa từng dịu dàng, che chở cho Phương Tình như vậy. Hắn lợi dụng nàng, lợi dụng Phương gia để có được ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia. Sau khi đăng cơ hắn lại bỏ mặc nàng một mình khốn khổ, chật vật với đám cung tần mĩ nữ mà hắn sủng ái. Rồi cuối cùng, nàng phải chết một cách đau đớn, thương tâm biết bao. Ngọn lửa cháy dữ dội, từng chút một nuốt chửng lấy cơ thể nhỏ bé của nàng.

Tôn Diệm quay đầu nhìn nữ nhân nằm bên cạnh mình. Mỗi khi ở bên cạnh Mạc Vi Nhã, hắn đều như nhìn thấy hình ảnh dịu dàng năm đó của Phương Tình. Cảm tưởng rằng nàng đã quay về bên hắn. Nhưng Tôn Diệm biết, Mạc Vi Nhã là Mạc Vi Nhã, Phương Tình là Phương Tình. Tuy bên ngoài nhìn giống nhau là thế, nhưng bên trong lại trái ngược hoàn toàn.

“Vị công tử này, khi tỉnh lại hãy cho nàng ấy dùng thuốc này, là lão tự tay sắc, ngủ một giấc liền khoẻ trở lại”

Vị thần y kia đặt lên trên bàn một chén canh thuốc nhỏ, tuy nhìn thứ chất lỏng trong chén không được đẹp mắt cho lắm, nhưng mùi hương nhẹ nhàng lại khiến cho con người ta cảm thấy thư giãn, thoải mái, như thể đã trút đi được hết tất cả những phiền muộn, gánh nặng trong lòng vậy.

“Đa tạ tiên sinh”

Vị thần y kia mỉm cười bí mật rồi quay đi sắc thuốc cho những người khác. Lão chẳng có ý đồ gì, chỉ mong muốn Cẩm Đào sẽ mau chóng khoẻ lại. Bởi vì nhìn nàng rất giống với xá muội của hắn trước đây.

Đến bữa tối, vị thần y kia vừa mang thuốc đặt lên trên bàn bên cạnh Mạc Vi Nhã thì liền thấy ngón tay nàng khẽ động. Lão vội vàng nhanh chóng kiểm tra qua một lần, liền cảm thấy nữ nhân này thực sự quá may mắn rồi. Bị thương nặng đến thế, tưởng chừng sẽ không thể nào sống lại được nữa thì…!

“Tiên sinh, có chuyện gì sao?”

“Thật tốt quá rồi, ta vừa để ý thấy ngón tay của cô nương kia khẽ động, có lẽ sẽ tỉnh lại sớm thôi. Ta cần quay về lấy thêm thảo dược để sắc thuốc. Tiểu thư nhớ hãy để mắt đến a! Ta sẽ quay về sớm thôi!”

Cẩm Đào gật nhẹ đầu nhìn vị tiên sinh kia, khó nhọc ngồi dậy quan sát xung quanh. Có lẽ là do đêm qua nàng dầm mưa quá lâu đi. Nguyệt Nha, Phúc Lâm và điện hạ chắc cũng đã quay về doanh trại rồi.

Đúng lúc đó vừa hay Tôn Hiên từ bên trên bước xuống, trên tay còn cẩn thận bưng theo một chiếc khay.

“Ngươi tỉnh dậy rồi sao? Đã cảm thấy tốt hơn chưa? Có muốn ăn gì không? Ta vừa xuống bếp làm một vài món, cũng không quá tệ, mau nếm thử đi”

Tôn Hiên vừa nhìn thấy Cẩm Đào cả người xanh xao nhợt nhạt thì lo lắng bước nhanh đến gần. Mùi đồ ăn thơm phức khiến cho Cẩm Đào vô cùng đói bụng. Nàng đã gần hai ngày không ăn gì, sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.

“Điện hạ, vị tiên sinh sắc thuốc ở đây vừa rời khỏi. Ngài ấy nói rằng ngón tay của Nhã tỷ vừa có chút chuyển động, sẽ sớm tỉnh lại thôi”

“Vậy quá tốt rồi. Ta đã chuẩn bị sẵn đồ ăn cho tỷ ấy và phụ hoàng, còn cả những người đang bị bệnh ở đây nữa. Ngươi mau ăn đi, đều là đích thân ta tự làm đó!”

Tôn Hiên bưng từng món ra đặt trên bàn, rồi quay người cẩn thận đỡ Cẩm Đào từ trên giường xuống. Từng hành động cử chỉ đều vô cùng dịu dàng, khiến nàng chẳng thể kiềm lại trái tim đang đập loạn xạ bên trong.

“Để xem nào…có cháo nạc heo với đông trùng hạ thảo, súp đậu hũ hàu, đậu phụ trứng lạnh và cả..bánh Luân Giáo mà ngươi thích ăn nhất nữa. Mau thử đi a”

Cẩm Đào nghe tên những thứ kia một hồi liền cảm thấy vô cùng choáng váng. Nhìn ngon mắt như vậy, chắc cũng không đến nỗi gì đâu phải không?

Tôn Diệm vừa hay tỉnh dậy thì thấy cảnh này, không biết suy nghĩ gì liền nằm xuống ngủ tiếp. Chỉ mong Tôn Hiên sẽ không lặp phải những sai lầm như của hắn, có thể chọn lấy đúng người.

_________

Một đêm dài đằng đẵng cuối cùng cũng đã trôi qua, Mạc Vi Nhã lúc này cả người vô cùng đau nhức, hơn nữa nàng lại chẳng có một chút kí ức gì về nơi này, và cả…nam nhân đang nằm cạnh nàng là ai đây a??!!

Những chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Mạc Vi Nhã ôm lấy đầu đau như búa bổ, không biết từ lúc nào khuôn mặt xinh đẹp đã ướt đẫm nước mắt.

Vì sao nàng, lại chẳng nhớ được gì hết vậy?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN