Dear Doctor (Quãng Đời Còn Lại Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn)
Chương 76: Đăng kí kết hôn
Bác sĩ nói, chuyện kết hôn ấy mà, chính là khi bạn chưa nghĩ tới thì nó không là gì, nhưng một khi bạn đã nghĩ tới, thì sẽ cảm thấy: Mau lên! Đêm dài lắm mộng.
Đối với việc thi thoàng anh lại bộc lộ chút giọng điệu và dáng vẻ lưu manh, tôi vô cùng quẫn bách: “Anh Cố à, anh đứng đắn một chút đi.”
Anh Cố: “Chuyện này mà phải đứng đắn, thì anh có thể cô đơn độc bước mà xuống mồ được rồi.”
Bác sĩ sau khi kết hôn không ngừng mở rộng giới hạn hiểu biết của tôi về anh. Về điểm này, anh tỏ ra rất thong dong, điềm nhiên: “Em đã lên thuyền giặc rồi, không chạy được nữa đâu.”
Lên thuyền giặc rồi. Nắm tay người, kéo người đi.
– —————-
Về chuyện liên quan đến việc đăng kí kết hôn của hai chúng tôi.
Hồi thứ nhất.
Tam Tam: “Bác sĩ đúng là sức chịu đựng trâu bò, tới giờ còn chưa gông cổ mày lôi đi đăng kí.”
Tôi nói: “Thế nào gọi là gông cổ lôi đi…”
Tam Tam: “Cảnh giới cao nhất của việc yêu một người, chính là mày chỉ hận sao không thể ngay lập tức đăng kí kết hôn với người đó.”
Tôi nói: “Nếu đã xác định từ giờ về sau sẽ luôn bên người ấy, vậy cần gì quan tâm lúc nào đăng kí kết hôn.”
Tam Tam: “Thế nào gọi là cần gì quan tâm?”
Tôi nói: “Chính là hôm nay đăng kí, ngày mai đăng kí hay một ngày nào đó đăng kí, đều được.”
Tam Tam bực bội: “Mày đừng có nói với tao rằng mày định yêu đương suốt cả đời đấy nhé? Mày có muốn như thế Bác sĩ cũng không muốn đâu, mày tin không? Mày mà nói không đi đăng kí chắc chắn anh ta sẽ trói luôn mày lại xách đến cục dân chính, mày có tin không?”
Tôi: “Tao tin. Anh ấy mà không chịu tao cũng sẽ trói anh ấy lại.”
Tam Tam: “…”
Hồi thứ hai.
Tam Tam: “Đã đăng kí chưa?”
Tôi: “Chưa.”
Tam Tam: “Hai người các người làm sao thế?”
Tôi: “À, bận quá.” Cả hai không gặp nổi mặt nhau.
Tam Tam: “Có chuyện gì quan trọng hơn cả chuyện kết hôn?!”
Tôi: “Vậy mày bảo Tiêu Trọng Nghĩa đi. Hai cặp chúng ta cùng kết hôn.”
Tam Tam: “Hai cặp cùng kết hôn cũng đâu được sale đồng nào?”
Hồi thứ ba.
Tam Tam: “Bạn iu à, tao đã xem lịch vạn niên rồi. Hôm nay là ngày tốt đấy.”
Tôi: “Wao… Nhưng Bác sĩ đang đi làm.”
Tam Tam: “Có ngày nào anh ta không phải đi làm đâu? Thế người đi làm thì không cần lấy vợ nữa à?”
Tôi: “Thì cũng phải tìm hôm nào anh ấy được nghỉ chứ? Nếu không thì đợi tao thi biện luận xong sẽ bảo anh ấy xin nghỉ một ngày.”
Tam Tam: “Mày đúng là hôm nào cũng được!!!”
Hồi thứ tư.
Tam Tam: “Bạn iu à, ngày mai mày đi mua quà cho mẹ Tiêu Trọng Nghĩa với tao đi~”
Tôi: “À, Cố Ngụy đang ngồi bên cạnh, mày có muốn nói chuyện với anh ấy không?”
Tam Tam: “Còn chưa phải vợ anh đâu đừng có ngày nào cũng muốn chiếm dụng thế!”
Bác sĩ: “Cho dù trên phương diện xã hội hay phương diện pháp luật, cô ấy đều là vợ của tôi.”
Act cool đứng hình mất 5 giây. Sau đó đầu kia vọng sang một tiếng thét kinh hãi.
“Á á á á á á á a a a a a a…”
Tôi: “Tam Tam, bình tĩnh.”
Tam Tam: “Mày với Cố Ngụy đã đi đăng kí rồi?”
Tôi: “Nếu không thì tao đi đăng kí với ai?!”
Tam Tam: “Đăng kí bao giờ?”
Tôi: “Hôm qua.”
Tam Tam: “Hôm qua? Hôm qua là ngày gì?”
Tôi: “Ngày anh ấy được nghỉ.”
Tam Tam: “Mày rơi xuống từ sao Hỏa à?”
Tôi: “Thế thì con của tao với Bác sĩ chính là con lai hàng xịn rồi.”
Tam Tam: “Nhạt nhẽo thế?” Sau đó nó lại thở dài: “Sống với Cố Ngụy cho thật tốt vào nhé. À, tin tao đi, nếu đổi là người đàn ông khác, chắc chắn sẽ bị mày bức cho phát điên.”
Sau khi cúp điện thoại tôi quay sang Cố Ngụy: “Em sắp làm cho anh phát điên lên rồi sao?”
Cố Ngụy chẳng buồn ngước mắt lên: “Ừm. Điên từ lâu rồi.”
Tôi: “Anh…!!”
– ————————–
Tôi và Cố Ngụy nhất quyết không kết hôn âm thầm, vì thế ai hỏi chúng tôi sẽ nói nhưng cũng không khoe khoang khắp nơi. Dù sao, cũng chưa tổ chức hôn lễ, vì thế một số bạn bè vẫn chưa biết chúng tôi đã đăng kí kết hôn. Nhưng thật trùng hợp, ngay hôm sau khi chúng tôi đăng kí kết hôn lại có một đàn chị gọi điện tới nhờ tôi làm phù dâu cho chị ấy.
Sau khi Cố Ngụy biết chuyện đã không còn bình tĩnh nổi nữa: “Chẳng lẽ còn định bắt anh phải đi đăng báo, công bố trước bàn dân thiên hạ nữa sao?”
Thế là Cố Ngụy liền đi mua hai hộp socola to đùng (thật sự là rất to tôi cũng không hiểu ảnh kiếm được ở đâu nữa). Ngày hôm sau tới khoa, gặp được ai liền phát cho người đó.
Trần Thông hỏi: “Hôn lễ còn chưa tổ chức sao cậu lại phát kẹo mừng trước thế này?”
Cố Ngụy nói: “Đây là kẹo mừng đăng kí kết hôn.”
Trần Thông chẳng hiểu ra sao, lại hỏi: “Thế có kẹo mừng chụp ảnh cưới không? Có kẹo mừng mua nhẫn cưới không? Có kẹo mừng chuyển nhà mới không?”
Cố Ngụy: “Tôi chúc cậu sớm ngày sâu răng.”
Trần Thông: “…”
Buổi tối sau khi về nhà, tôi nhìn anh chán nản: “Đàn chị của em có làm ở bệnh viện của anh đâu.” Bọn họ cũng đâu có biết được.
Tắm xong đi ra, tôi bàng hoàng phát hiện trạng thái trên QQ và MSN của cả hai chúng tôi đều đã được sửa thành: Đã kết hôn.
Tôi câm nín…
– ——————————-
Lúc đi chọn nhẫn, nhân viên bán hàng giới thiệu rất nhiều mẫu mã, nhìn mà tôi muốn hoa cả mắt, bèn hỏi: “Có chiếc nào đơn giản một chút không?”
Đối phương khựng lại giây lát: “Chị muốn… ít họa tiết hơn một chút phải không ạ?”
Tôi: “Không. Loại nhẫn trơn, không có bất kì chi tiết nào khác ấy.”
Cố Ngụy: “Nhẫn cưới… mà em muốn trơn?!”
Tôi gật đầu: “Rất ngầu mà.”
Anh không cảm thấy rằng, một chiếc nhẫn trơn mộc mạc, gọn gàng đeo ở ngón tay, mang tới cảm giác chân thực khó nói thành lời sao? Kiểu nhẫn thường thấy kia, một vòng tròn đính thêm kim cương gì đó, luôn khiến tôi có cảm giác “một ngày nào đó giơ tay lên, nhẫn ơi ở lại kim cương đi nhé”.
Cố Ngụy đưa mắt nhìn chiếc nhẫn trên ngón giữa của anh (đó là chiếc nhẫn trước đây tôi mua, nhẫn bạc, trơn nhẵn): “Anh có thể kiến nghị được đổi sang loại nhẫn trông chính thức hơn một chút được không?”
Tôi nói: “Nghề nghiệp của hai chúng ta đều không phù hợp đeo các loại nhẫn kiểu dáng phức tạp.”
Cuối cùng, dưới sự hỗ trợ cật lực của một vị quản lí lão làng, hai chúng tôi đã chọn được một cặp nhẫn kiểu dáng trông vô cùng đơn giản.
Lúc đưa tới trung tâm nhẫn cưới để khắc chữ, tôi rất khiêm tốn, chỉ khắc chữ LZX mảnh mai lên chiếc nhẫn của Cố Ngụy. Còn Cố Ngụy thì không khác gì kí tên vậy, khắc hẳn dòng chữ Gu Wei lên nhẫn của tôi.
*Tên phiên âm Lâm Chi Hiệu (Lin ZhiXiao), Cố Ngụy (Gu Wei).
Tôi nói: “Thưa anh, sao anh không khắc thành Gu Wei”s wife luôn đi?”
Anh gật đầu như một điều hiển nhiên: “Ồ, ý tưởng tốt, có thể suy nghĩ thêm.”
Ok tùy anh…
– ——————–
Sau khi kết hôn, bởi vì nhiều nguyên nhân, nên tôi vẫn ở ký túc xá. Nhưng, không bao lâu sau, Người Qua Đường A kiên quyết lừa cho bằng được Tiểu Thảo về nhà, chặt đứt nốt lí do cuối cùng khiến tôi ở kí túc. Anh Cố không nói nhiều lời, lập tức lôi tôi về nhà.
Hồi ở Lệ Giang, anh Cố đã từng nghiêm túc nói rằng, nếu như sau này… nhất định anh sẽ báo cáo trước một tuần. Sự thật chứng minh, anh Cố, anh là một tên lừa đảo! Anh hoàn toàn không cho tôi chút thời gian chuẩn bị tâm lí nào, tôi cứ thế bị anh xử lí.
Tôi: “Chẳng phải anh bảo anh sẽ nhắc em trước một tuần sao?!”
Anh Cố vô cùng thản nhiên: “Nhắc em rồi. Ở cục dân chính, trước mặt bao nhiêu người, còn chưa đủ chính thức sao?”
– ———————-
Tất cả mọi chuyện trong hôn lễ đều do hai chúng tôi tự tay lo liệu, nhưng người lớn hai bên vẫn thường xuyên đóng góp ý kiến và đề nghị. Cố Ngụy và tôi từ đầu tới cuối đều là chiến hữu kề vai sát cánh, kiên định với nguyên tắc của mình. Đối với đủ loại ý kiến và đề nghị kia, cái gì hay, cái gì hợp lí sẽ nghe theo, cái gì không hợp lí sẽ đấu tranh tới cùng.
Những chuyện khác người lớn còn có thể nghe theo hai chúng tôi, nhưng vấn đề đội xe đón rước, bốn vị phụ huynh cộng thêm năm người già nữa đều thống nhất ý kiến.
Cố Ngụy: “Cả đời chỉ có một lần, xa hoa lãng phí một chút cũng được, vui là chính mà.”
Tôi: “Điều kiện khiến em vui đó chính là ngày kết hôn, người đứng bên cạnh em chính là anh, chứ không phải bởi vì anh tới đón em bằng một đội xe hoành tráng rầm rộ.”
Cố Ngụy: “Thế anh lái xe máy đi đón em nhé?”
Tôi: “Được, cứ chờ đấy, em sẽ đổi váy cưới thành sườn xám, nếu không thì váy sẽ cuốn vào bánh xe mất. Sườn xám nhất định phải xẻ cao một chút, người qua đường sẽ ngoái lại nhìn em đông lắm, chẹp, chẹp, chẹp.”
Cố Ngụy liền bổ nhào lên người tôi… ( sau đó kéo rèm tắt điện:>)
Cố Ngụy hỏi: “Thực sự thế nào cũng được?”
Tôi nói: “Đối với chuyện đội xe đón rước em kì thật không có hứng thú gì. Hồi còn nhỏ, nhìn thấy một chiếc xe đua, bên trong trống rỗng, nghĩ thế nào cũng thấy quái lạ. Hừm, hay là anh lái xe của anh tới đón em đi. Tiền thuê đội xe đưa cho em, hai chúng ta đi trăng mật có thể làm luôn một tour vòng quanh Trung Hoa đấy.”
Cố Ngụy đắn đo giây lát rồi cúi đầu hôn lên mặt tôi: “Được rồi. Anh cho em cầm chuôi, em bàn bạc với bố mẹ và mọi người đi.”
Tôi: “Hihi:) như thế anh sẽ chẳng phải đắc tội với ai nhỉ?”
– ———————-
Sau khi yêu nhau không lâu, tôi phát hiện Bác sĩ rất thích vuốt tóc tôi.
Tôi không thích cảm giác tóc dính trên mặt nên cũng không để mái. Hơn nữa, xuất phát từ thói quen công việc, tôi thường hay buộc túm lên. Và thế là, mỗi lần hẹn hò, Bác sĩ sẽ ngứa tay, rút dây buộc tóc của tôi xuống, sau đó lại vuốt tóc tôi. Anh thường nói tóc tôi sờ thích như vậy nên xõa ra để tăng thêm độ thú vị cho cuộc sống.
Về sau tôi cũng quen rồi, nghịch thì cứ nghịch đi, hơn nữa, Bác sĩ không chỉ nghịch ngợm mà còn rất chăm chút cho mái tóc của tôi, lúc nào cũng thích sấy tóc cho tôi, lúc đi siêu thị cũng sẽ nghiên cứu các loại dầu gội đầu. Thân là một người đàn ông thậm chí còn chẳng phân biệt được đâu là dầu xả, đâu là dầu hấp, nhưng anh lại có lòng đến thế, tôi đã mãn nguyện lắm rồi.
Mỗi lần tôi hỏi: “Bác sĩ, em có nên đi cắt tóc không?”
Anh đều sẽ nghiêm túc ngắm nghía một lượt rồi nói: “Thôi cứ để dài đi.”
Sau khi đăng kí kết hôn, bận rộn chuẩn bị hôn lễ, tôi chán nản ngồi trên sàn nhà tìm đồ đạc, bởi vì tóc tai vướng víu nên tôi lấy chun buộc gọn lên.
Bác sĩ ngồi bên cạnh cứ nhìn mãi, đột nhiên buông một câu: “Hay là em cắt tóc ngắn đi.”
Tôi: “Hả?”, rồi ngẩng đầu lên.
Bác sĩ vén nốt mấy sợi tóc còn rơi trên vai tôi: “Trời bắt đầu nóng lên rồi. Ngày nào em tắm xong cũng phải sấy tóc một lúc lâu, rất mất thời gian. Với cả, tóc càng dài càng tốn chất dinh dưỡng.”
Thực ra trong cốt tủy anh vẫn thích con gái để tóc dài, bởi vì anh cảm thấy tóc dài là biểu hiện cho vẻ đẹp nữ tính của người con gái. Vì thế trước đây khi thy tóc tôi bắt đầu xơ và chẻ ngọn, anh sẽ đi mua đủ các loại dầu dưỡng và hấp cho tôi, cho rằng chỉ cần chăm chút thêm là được. Nhưng bây giờ, khi tóc tôi dài gần đến eo, anh lại nghĩ “cân nặng ngày một giảm sút, chẳng nhẽ ăn được bao nhiêu chạy hết đi nuôi tóc cả rồi”, thế là liền lôi tôi tới tiệm cắt tóc.
Sự chín chắn và thành thục của một người đàn ông luôn được thể hiện ra từ những chi tiết vụn vặt hàng ngày như thế.
Ngày mà lịch trình của hôn lễ đã sắp xếp đâu vào đấy, hai người chúng tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Hai người chui lên giường từ sớm, nằm thừ ra nhìn trần nhà, không ai nói một lời.
Đột nhiên tôi nhớ ra: “Bác sĩ, trước đây khi mà hai chúng ta còn chưa thân thiết ấy, lúc nằm mơ, em đã từng mơ thấy dáng vẻ của anh khi ngủ đấy.”
Bác sĩ: “Sau đó thì sao?”
Tôi: “Không có sau đó.”
Bác sĩ: “Vì sao?”
Tôi: “Cũng có phải là của mình đâu, mơ càng đẹp thì sau khi tỉnh dậy sẽ càng mất mát hơn mà thôi.”
Bác sĩ hạn hán lời…
Tôi: “Khi đó làm gì nghĩ tới bây giờ anh đang nằm cạnh em như thế này.”
Duyên phận đúng là một điều kì diệu. Có một bạn học từng than thở với tôi: “Tao đúng là cái số quá lứa lỡ thì”, đồng thời mỗi khi cô ấy phân tích cho tôi tỉ lệ đàn ông đáng tin cậy trên đời này thấp tới cỡ nào, tôi thường nói với cô ấy, đừng vội, mày cứ kiên nhẫn đợi đi, biết đâu một khoảng khắc quay người lại, duyên phận đã tới bên.
– ————————-
Đầu tháng sáu, tôi bị Tiểu Nhân và Tam Tam lôi về thành phố Y, đợi ngày xuất giá.
Buổi tối, một mình nằm trong phòng, nhìn trên nhìn dưới, sờ đông sờ tây, tôi quyết định lôi điện thoại ra gọi cho Cố Ngụy.
“Bác sĩ…”
“Hử?”
“Ừ…”
“Ừ. “
“Chuyện là…”
“Không phải em lạ giường đấy chứ?”
“Chiếc giường này em đã nằm được gần hai mươi năm rồi đấy.”
“Ồ, thế chắc là thiếu hơi người rồi.”
“Chàng trai à, anh đứng đắn chút đi.”
“Người không chút đứng đắn gọi điện thoại cho anh là ai.”
Tôi xoay qua xoay lại trong chăn, hắng giọng: “Cố Ngụy bạn tôi ơi, hai chúng ta sắp kết hôn rồi.”
Đầu bên kia im lặng một lát sau đó là tiếng cười trầm thấp của Bác sĩ.
Bỗng nhiên tôi lại cảm thấy ngượng ngùng: “Anh cười cái gì?”
Bác sĩ: “Oh, anh không được cười sao?”
Tôi: “Em cảm thấy độ khó trong việc nói chuyện với anh ngày càng cao rồi.”
Bác sĩ: “Em đang xấu hổ hay như nào?”
Tôi bị đấm trúng tim đen, liền từ trên giường ngồi bật dậy: “Cố Ngụy! Không cho phép anh trêu chọc em!”
Mẹ tôi đập cửa: “Ồn ào cái gì nữa? Mấy giờ đêm rồi còn chưa ngủ?”
Tôi: “Con hơi tâm trạng, cần phải được phát tiết.”
Mẹ tôi: “Còn hai ngày nữa thôi là được gặp nhau mà hai đứa vẫn… Được rồi, hai đứa cứ thong thả mà bám dính nhau đi.” Sau đó rời đi.
Cố Ngụy đầu bên kia điện thoại cười gian xảo như một con hồ ly.
“Bác sĩ, anh đang làm gì thế?”
“Nằm trên giường, bên cạnh trống không, đợi em tới lấp đầy khoảng trời mênh mang này.”
“Bạn nhỏ kiên nhẫn đợi chờ nhé. Ngày hội quân sẽ đến nhanh thôi.”
“Phía chúng em đã bố trí xong hết đâu vào đấy rồi, chị cứ yên tâm mà làm.
Tôi ôm điện thoại, không nói lời nào, chỉ cười ngốc nghếch theo anh.
“Cố Ngụy.”
“Ừm.”
“Cố Ngụy.”
“Ừm.”
“Cố Ngụy.”
“Ừm.”
“Không có chuyện gì đâu, em chỉ gọi anh thế thôi.”
“Cố phu nhân à, anh đang giường đơn gối chiếc đấy, tâm trạng không tốt lắm đâu. Em đừng có mời gọi anh.”
Cho dù cách xa nhau 180 km, anh vẫn không quên trêu chọc em sao…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!