Một Nửa Chữa Lành Là Đau Thương - Chương 34: Buông thả
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
85


Một Nửa Chữa Lành Là Đau Thương


Chương 34: Buông thả


Mễ An muốn anh quay trở về nhà để làm hoà với ba của anh còn có cô muốn nói với ông ấy là Khang Duật đã đi lại được không cần phải chán ghét anh ấy nữa…

Khoé miệng Khang Duật cứng đờ, sắc mặt dần tối lại yên lặng không đáp lại, Mễ An biết, mình đã nói đến chuyện mà anh không thích. Bàn tay trắng noãn như con thỏ nhỏ

nhẹ nhàng luồn vào trong bàn tay anh vuốt ve rồi khẽ gọi tên anh

“Duật! Nhìn em này.”

Chất giọng êm ái như tiếng suối chảy róc rách vào trong tai, Khang Duật ngẩng đầu lên liền chạm đến khoé mắt nhu tình như nước, tâm cũng theo ánh nhìn đó mà tan chảy.

“Duật, em biết là anh không thích nhưng mà anh đã đi lại được rồi, ba anh cũng sẽ không chán ghét anh nữa. Em không mong ba và anh có hiềm khích với nhau đâu, vì em hiểu được cảm giác bị người thân bỏ rơi là sao mà…”

Nói đến đó, giọng nói đã bị pha lẫn một chút nghẹn ngào, mày kiếm lập tức chau lại Khang Duật lập tức siết chặt tay cô, giữa hai đầu chân mày căng thẳng mang đầy rối rắm cùng khó xử.

“Tiểu Mễ, đừng quá bận lòng…Được rồi…mình sẽ cùng về được chứ?”

Mễ An lại một lần nữa phá vỡ giới hạn của anh rồi, nhưng Khang Duật lại không cảm thấy khó chịu một chút nào, vì những lời nói dịu hiền đầy thuyết phục và—Vì cô nữa! Nên Khang Duật quyết định sẽ nghe theo cô.

Vẻ mặt Mễ An lập tức được nhuộm lên vẻ mừng rỡ, không chút suy nghĩ, cô đến gần khoé môi của anh nhẹ nhàng hôn một cái mặt cười đến tinh nghịch.

“Cảm ơn anh, Duật!”

Khang Duật nhìn thấy nụ cười mê người của cô, hô hấp hơi chậm lại, con ngươi đen sắc phóng ra vô tận phong hoa, ôm ngang cánh tay. Nhẹ cúi đầu, đem môi mỏng khiêu gợi đến gần khuôn mặt cô, cất giọng mang theo ý vị đầu độc xen lẫn ẩn nhẩn

“Bảo bối, em vừa đốt lửa có biết không? Hửm.”

Dứt lời, đôi môi mỏng hấp dẫn trong nháy mắt ngậm lấy đôi môi đỏ mọng nũng nịu của cô, Mễ An cảm nhận môi anh càng ngày càng gần, hơi thở quen thuộc ôm lấy cô, làm cô sinh ra cảm giác an toàn—

“Em…” Cô hé mở môi anh đào, vừa định hỏi anh làm gì, đã thấy anh cúi người xuống.

Lần này hôn không nồng nhiệt hay mãnh liệt như những lần trước, cái hôn này rất dịu dàng, môi mỏng cương nghị của anh như chuồn chuồn lướt nước rơi trên bờ môi cô. Ngứa một chút, môi lưỡi tùy ý dây dưa, từ từ mở răng ngọc tiến vào, cường hãn công chiếm từng tấc đất.

Mút lưỡi cô, đổi lấy cô nhiệt tình đáp lại, lửa dục dần dần thiêu hủy lý trí của cả hai người, cái hôn đơn thuần trong nháy mắt thay đổi mùi vị, môi anh dần dần dời xuống. . . . .

Từng điểm từng điểm chạm khẽ vành tai nhạy cảm của cô, cảm giác ấm áp giống như điện giật khiến cả người Mễ An trở nên cứng ngắc——

Đây là cảm giác gì, cô dĩ nhiên hiểu, cô biết mỗi lần Khang Duật hôn mình thì cơ thể sẽ dâng lên một cảm giác không cách nào nói rõ, cảm giác này giống như lửa đốt hoặc như nước lũ, dần dần sẽ đem mình chôn vùi. . . . . . Chỉ có những ai đang ở trong luyến ái mới hiểu loại cảm giác đó!

“Bảo bối, thật ngọt! Anh muốn yêu em.”

Thanh âm của anh trầm thấp, hương thuần như rượu ngon được lên men, thanh âm tuyệt vời như đàn vi-ô-lông xen ở bên tai cô, còn có chút đắc ý.

Mễ An vừa nghe đã đỏ mặt “Thật là, làm sao có thể a….thật không đúng đắn—ngô.”

Cô còn chưa kháng nghị xong, hai người đã ngã xuống giường mềm mại, cái miệng nhỏ nhắn như anh đào liền bị Khang Duật che lấp, một bàn tay giữ chặt gáy của cô, nụ hôn đột nhiên xuất hiện mang theo khí thế hung hổ đem cô hoàn toàn chôn vùi.

“Duật . . . . .”

Cô vừa định mở miệng, lại bị đầu lưỡi anh chờ sẵn công chiếm đi vào, dẫn dắt cái lưỡi đinh hương cùng nhảy múa, bàn tay ôm cô càng ngày càng dùng sức, tựa hồ muốn đem cô nhập cả vào cơ thể.

Hô hấp của cô trở nên dồn dập, vô lực thừa nhận anh xâm lược.

Ý thức cô sắp mất đi hít thở, Thẩm Dật Thần mới lưu luyến tạm thời buông cô ra, đầu ngón tay ấm áp chống khẽ trên bờ môi cô, phía trên đã dính đầy hơi thở của mình. . . . . .

Anh thích như vậy ——

Mễ An nhẹ nhàng thở hổn hển, theo hô hấp của cô, ngực phập phồng lên xuống, khiến người đàn ông trước mắt nhìn càng trầm mê rồi.

“Bảo bối, tiểu bảo bối của anh!”

Nhiều tiếng dịu dàng khẽ gọi, giống như biển rộng uyên bác bao dung, giống như trong lòng lắng đọng bi thương vô dụng thật lâu, rốt cuộc tìm được lý do thả ra, để cho cô cam tâm trầm luân trong đó.

Tay anh cũng không dừng lại động tác, chẳng biết lúc nào đã luồn vào trong áo từ từ cảm thụ da thịt cô hoạt nộn, sau đó bắt lấy khối mềm mại trước ngực cô bàn tay thon dài bắt đầu vuốt ve.

“Ưm..”

Giờ khắc này, linh hồn và giác quan thân thể thanh tỉnh hơn bất kỳ lúc nào, nhạy cảm hơn, xôn xao hơn, không cách nào khắc chế tiếng rên .

Mễ An xoay người, hai cánh tay ôm chặt tấm lưng dày rộng của anh, mười ngón tay dùng sức khẽ bấm, nhiệt tình đáp lại. Vì những ngày trôi qua mù quáng và lo sợ càng tăng lên rất nhiều, thế nên cô chỉ có thể buông thả bản thân một lần rồi một lần khi đắm chìm vào ái tình cùng anh!

Anh giữ chặt đầu nhỏ của cô, hung hăng hôn xuống, cơ hồ muốn đem cả miệng cô nuốt vào. Hai mảnh môi nhỏ bị anh hôn, mút vừa đỏ vừa sưng, trong mắt to dần dần sương mù, chỉ in bóng hình một người. Thắt lưng động thật mạnh, chỉ trong một khắc cả hai người đều hoà thành một thể bằng cách thân mật, vui sướng nhất! Không thể nghi ngờ đây là thời khắc thỏa mãn, tự hào nhất của đàn ông, càng làm cho anh đầy ngập kích tình, nhu tình tràn lan, anh thật yêu cô gái nhỏ này a!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN