Nam Mộc Hướng Bắc
Chương 11: Cái chết Medusa (11)
Đội cảnh sát hình sự nhìn chằm chằm Phùng Thế Xuyên và Trần Viện ròng rõn ba ngày, lại không có chút tiến triển nào.
Mười giờ sáng thứ bảy.
Giữa hè ở thành phố Nam Giang, gió nhẹ xuyên thấu qua bóng cây bụi rậm, trong không khí khô nóng, đưa tới một trận cảm giác mát lạnh.
Đi có chút mệt mỏi Nam Mộc bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu xuyên qua khe hở nhìn thấy trước mắt có bốn chữ mạnh mẽ đanh thép, cô mới phản ứng kịp, mình thế mà chạy tới đại học Nam Giang.
Đại học Nam Giang cách chỗ ở của cô một khoảng, chặng đường đi bộ khoảng chừng nửa giờ, vừa rồi dọc theo con đường này, cô đang nghĩ vụ án, đang suy nghĩ có phải là mình đã bỏ sót cái gì không, kết quả khi cô lấy lại tinh thần, thì đã đến nơi này.
Dưới chân vừa chuyển động, ma xui quỷ khiến cô bước về phía trước, đi đến nơi Tần Cận Bắc dạy học.
————–
– Lại là cô à, nhanh lên khóa, phía bên tôi còn có phòng trống, tới ngồi!
Nữ sinh gặp lần trước ở lớp học vẫy vẫy tay cười với Nam Mộc, khóe miệng bên trái có một lúm đồng tiền rất nhạt, cười lên tinh thần phấn chấn ngọt ngào.
– Vận khí của cô làm sao tốt như vậy, lúc đầu tôi nghe nói ở tiết này nam thần sẽ không đến, tôi đã muốn đi, kết quả cô bước vào phòng một giây, anh ấy đã đến.
Nữ sinh rất hưng phấn, lại giống như lần trước, ở bên tai Nam Mộc bắt đầu líu ríu, không ngại làm phiền người khác nói chuyện của Tần Cận Bắc, như là muốn đem Nam Mộc kéo vào hội yêu thích Tần Cận Bắc.
Nam Mộc liếc cô một cái, lần này, ngược lại không cảm thấy ầm ĩ, nhếch miệng mỉm cười.
Lần trước cô gặp người đàn ông này trên bục giảng, là bốn ngày trước.
Tần Cận Bắc mặc áo sơ mi màu đậm, quần dài màu đen, ống tay áo có cuốn lên một đoạn, lộ ra đường cong lưu loát của cánh tay, anh đứng ở nơi đó, không nói một lời, con ngươi đen sâu thẳm nhìn chung quanh phòng học, toàn thân lộ ra một cỗ thâm trầm trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Trong nháy mắt Nam Mộc ngẩng đầu, tầm mắt đối diện với anh, bỗng dưng ngơ ngẩn.
Hình ảnh trước mắt, dường như chỉ trong phút chốc đã biến ảo phai màu, chờ khi cô hoàn hồn, giống như thời gian lại trở về mùa hè nóng bức của sáu năm về trước.
Trong không khí, còn mang theo mùi hương cỏ xanh mùa hè.
Hàng năm đại học Nam Giang đều có mở cửa một ngày, đặc biệt mở ra cho thí sinh lớp 12.
Ngày đó Nam Mộc cùng cha tới Nam Đại, vừa lúc có tọa đàm, Nam Mộc không hứng thú lắm đi dạo một vòng tại sân trường đại học, liền chạy vào trong tọa đàm kia.
Đó là lần đầu tiên cô gặp Tần Cận Bắc, lúc đó, cô còn không biết tên của anh, cũng không biết thân phận của anh, lần đầu trông thấy anh, chẳng qua cảm thấy người dáng dấp người đàn ông này rất đẹp.
Mười bảy mười tám tuổi, rất dễ dàn bị hình dạng xuất chúng của người khác phái hấp dẫn, cô nhịn không được lại nhìn người đàn ông kia một cái, ngay lúc cô đang do dự có nên đi hay không, thì toàn bộ ánh đèn hội trường tối xuống, Tần Cận Bắc chậm rãi đi lên đài, thế là cô đành phải khom lưng, ở hàng cuối cùng ngồi xuống chỗ ghế trống.
– Tần cảnh sát, anh làm cảnh sát lâu như vậy, ấn tượng sâu nhất là vụ án nào?
Thời điểm chuẩn bị kết thúc tọa đàm, dưới đài bỗng nhiên có một nữ sinh đặt câu hỏi.
– Hai năm trước, vụ án thiên sứ tử vong.
Người đàn ông trầm tĩnh chậm rãi cất tiếng nói.
Dưới đài bỗng nhiên vang lên một trận nghị luận nhỏ, nhưng lại nhìn người đàn ông chăm chú, rất nhanh bình tĩnh lại.
Vụ án kia, ở thành phố Nam Giang đã từng chấn động một thời, Nam Mộc cũng có chút ấn tượng.
Vừa mới bắt đầu, người chết là hai đàn ông cùng một phụ nữ.
– Ban đầu, chúng tôi không liên hệ hai người chết vào một chỗ, bởi vì người chết thứ nhất là té lầu bỏ mình, người chết thứ hai là bị tiêm thuốc nên chết, mãi đến khi người chết thứ ba xuất hiện, chúng tôi mới bắt đầu điều tra vụ án.
Hai người trước chết đều là đàn ông, người chết thứ ba lại là phụ nữ, hung thủ không có giới tính đặc biệt, ba người chết khi còn sống cũng chưa từng gặp nhau.
Nguyên nhân cái chết của ba người chết cũng không giống nhau, cho đến khi người phụ nữ chết thứ ba xuất hiện, trên người người chết có thêm lỗ kim trên cổ, cảnh sát mới đem ba vụ án mạng này liên hệ với nhau.
Trong quá trình điều tra vụ án, lại xuất hiện người chết thứ tư, mà cảnh sát không tìm ra điểm giống nhau ở trên người của bốn người chết, khi đó điều tra vụ án không khả thi, truyền thông còn cho hung thủ một danh hiệu “Thiên sứ tử vong “, thì bị Tần Cận Bắc bác bỏ.
– Cuối cùng chúng ta tra được hung thủ là một bác sĩ khoa thần kinh, bốn người chết trước đó đều mắc bệnh nan y, hung thủ tự xưng là thiên sứ tử vong, thông qua tử vong giải thoát cho những người đang trong thống khổ, sau khi chúng ta tra được thân phận thật sự của hung thủ, anh t đã xuống tay với mục tiêu kế tiếp, là một tiểu cô nương sáu tuổi bị u ác tính.
Dưới đài bỗng nhiên có người hít vào một ngụm khí lạnh.
– Về sau cô bé nhỏ kia được cứu, hiện tại đã lên tiểu học rồi.
Nam Mộc đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy kiên định của người đàn ông, cứ như vậy thẳng tắp rơi vào đấy mắt cô.
Khoảnh khắc kia, là một tương lai mơ màng của Nam Mộc, đột nhiên biết mình rốt cuộc muốn làm gì.
—————
Tiếng chuông từ xa lại vang lên bên tai, Nam Mộc lắc lắc đầu, hình ảnh trước mắt từng mảnh vỡ vụn, sau đó lại dần dần rõ ràng.
Cô lẳng lặng nhìn Tần Cận Bắc ở giữa phòng học, ngũ quan của người đàn ông này tuấn tú, so với sáu năm trước, thật sự không có gì thay đổi, chỉ là trưởng thành và lạnh lùng hơn trước.
Sau khi tiếng chuông vang lên được hai giây, Tần Cận Bắc liền rời khỏi phòng học.
Nam Mộc ngẩn người, cuối cùng vẫn đuổi theo.
Người đàn ông thân cao chân dài, tốc độ bước chân rất nhanh, dường như Nam Mộc đi như chạy chậm mới đuổi kịp anh.
– Tần Cận Bắc, chờ một chút,
Hô hấp của cô có chút dồn dập, ngực lên xuống, tay phải vươn ra ngăn trước người Tần Cận Bắc.
Nam Mộc hơi ngước mặt lên, gương mặt tinh xảo có chút phiếm hồng, bên mặt có mồ hôi chảy xuống từ hai bên gò má.
Ánh mắt người đàn ông, cứ như vậy thẳng tắp rơi vào trên mặt cô, môi nhỏ bé gợi lên, dường như cười mà không phải cười.
– Dường như Nam cảnh sát rất hứng thú với khóa học của tôi? Kỳ thật tôi cũng có thể làm gia sư.
Cô có chút tức giận liếc anh một cái, cũng không để ý đến người đàn ông này, mà hỏi tiếp,
– Lần trước anh nói cho tôi biết, hung thủ bị nghi thức hóa, sớm hay muộn cũng sẽ giết người liên hoàn, bây giờ chúng tôi đã khóa chặt hiềm nghi, nhưng tôi luôn cảm thấy…
Cô còn chưa nói xong, trong nháy mắt chỉ nghe thấy lời nói lạnh lùng của người đàn ông,
– Nếu cảnh sát Nam là tới nghe khóa, khi nào tôi cũng hoan nghênh.
Nói cách khác, nếu cô tới hỏi chuyện có liên quan đến vụ án, anh không chào đón, cũng sẽ không trả lời.
Nam Mộc thất thần một lát, Tần Cận Bắc đã vòng qua cô, đi thẳng về phía trước, nếu cẩn thận nhìn, cô còn có thể thấy khớp xương thẳng băng trắng bệch của người đàn ông, nắm chặt tay run rẩy.
Chỉ là, cô không có.
Nam Mộc ngơ ngác nhìn chằm chằm bóng lưng thon dài cao ngất của người đàn ông dần đi xa, trong lòng như bị lấp kín nổi buồn.
Rất lâu sau đó, âm thanh tin nhắn vang lên nhắc nhở, khiến cô thu hồi tầm mắt, cúi đầu ở trong bọc lục lọi điện thoại.
Hôm nay là ngày 23.
Trong lúc này Nam Mộc mới giật mình nhớ tới, hôm nay là ngày gì, cũng nhớ lại ngày hôm nay vào bốn năm trước, đã xảy ra chuyện gì.
Hình như vừa rồi cô đã chọc vào nỗi đau nhất của Tần Cận Bắc.
————-
Dịch: Cảnh Dương
Biên tập: BảoNhi
Team: Điệp Mộng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!