Thái Tử Điện Hạ, Nô Tài Có Hỉ Rồi
Chương 22: Phương thuốc
Editor: Thích Cháo Trắng – Diễn đàn
Kết quả bắt mạch làm Tiểu Bối thật không dễ chịu gì, nàng cho rằng mình đã đến kịp, kết quả nàng lại đến chậm nhiều như vậy…… Ngón tay đặt ở trên mạch đập, hơi mất khống chế mà tăng sức lực.
“Thế nào, bổn cung đã bệnh đến mức nguy kịch rồi sao?” Thấy thần sắc nàng bất giác trở nên ngưng trọng, còn cả cảm giác truyền đến từ cổ tay, Phàn Trầm Hề liền trêu ghẹo một câu.
Ai ngờ, Bối công công lúc nào ở trước mặt hắn cũng nhát như chuột, giờ lại ngẩng đầu lên bất mãn trừng mắt với hắn: “Thỉnh điện hạ không nên tiếp tục nói những lời như này, nô tài sẽ dùng hết sức mình cứu ngài, ngài sẽ sống lâu trăm tuổi.” Thậm chí, còn bước lên đỉnh cao thuộc về hắn.
Những lời nói khen tặng hắn, hắn nghe được không ít, nhưng không có ai nói giống như người trước mắt này, nhìn đôi mắt của tiểu thái giám, gần như ai cũng tin tưởng, nàng toàn tâm toàn ý trả giá vì ngươi. Edit: Thích Cháo Trắng – Diễn đàn
Phàn Trầm Hề yên lặng nhìn nàng, muốn phát hiện ra điều gì từ biểu hiện của tiểu thái giám trước mắt này, nhưng hắn lại cúi đầu, buông tay mình ra: “Nô tài đi kê một phương thuốc.”
Lâm thái y lấy cớ có việc cần hỏi, cùng đi theo nàng, có thể là không tin tưởng nàng, hoặc là muốn nhìn một chút xem nàng sẽ kê đơn thuốc như thế nào.
Mà sau khi nàng rời đi, Phàn Trầm Hề động tay một cái, lập tức có một bóng người nhảy xuống, quỳ trước mặt hắn.
“Ta bảo ngươi điều tra chuyện về đứa trẻ, ngươi tra thế nào rồi?”
“Điện hạ thứ tội, trong một tháng qua, từ đầu đến cuối thuộc hạ đều không điều tra ra được có nam nhân nào tiếp xúc với hắn trong khoảng thời gian kia, ngay cả cung nữ cận thân cùng với hắn thuộc hạ cũng đã điều tra lần lượt, ngoại trừ mấy lần Bối công công từng muốn tới gần tẩm điện của ngài, thì ngay không có dù chỉ một chút hành động bất thường nào.”
Phàn Trầm Hề giận tái mặt, Ảnh vệ kia càng cúi thấp người, đón nhận cơn giận của chủ tử.
“Bổn cung, vẫn luôn luôn tin tưởng năng lực của các ngươi.”
“Là thuộc hạ làm việc không tốt, vẫn mong điện hạ trách phạt.”
“Tự mình đi lĩnh hai mươi roi, lần sau vẫn còn không cho được bổn cung đáp án, ngươi hẳn là rõ sẽ bị trừng phạt như nào.” Edit: Thích Cháo Trắng – Diễn đàn
“Rõ!”
Nghe thấy hai mươi roi, Ảnh vệ mặt không đổi sắc rời đi.
Đây cũng không phải là hai mươi roi bình thường vung lên, một roi kia đánh xuống, tuyệt đối sẽ khiến da tróc thịt bong, nếu là người bình thường, đừng nói là hai mươi roi, đến năm roi cũng không sống nổi.
Trong lúc Phàn Trầm Hề sai người điều tra xem cha đứa bé là ai, ở gian ngoài, Cừu Tiểu Bối đang vung bút viết một phương thuốc lên giấy.
Khi còn bé, phụ thân nàng vừa dụ dỗ vừa uy hiếp nàng viết chữ lớn, ứng phó với cách viết bằng bút lông ở nơi này cũng không tính là khó khăn.
Lâm thái y cảm thấy kiểu chữ của nàng rất kì lạ, chờ nàng viết xong thì cầm lên nhìn một chút, gương mặt nghiêm túc đứng đắn cũng có chút co quắp: “Cái này giống như… Là một phương thuốc dưỡng thai?”
“Đúng vậy!” Cừu Tiểu Bối nói thẳng: “Phương thuốc dưỡng thai lúc trước ngài kê cho ta không sai, chỉ có điều vị quá đắng, mà thể chất của ta lại có chút đặc biệt, vẫn là phương thuốc này thích hợp với ta hơn.”
Lâm thái y: “… Nhưng… không phải ngươi muốn kê đơn thuốc cho Thái tử sao?”
“Phương thuốc cho điện hạ, còn thiếu mấy vị dược liệu trọng yếu, tạm thời cũng không có được, nhưng chỉ cần ta ở đây, thì sẽ có thể tìm ra bất cứ lúc nào. Cho nên so sánh ra, thì ta vẫn quan trọng hơn một chút, đương nhiên là phải chiếu cố bản thân mình thật tốt Edit: Thích Cháo Trắng – Diễn đàn trước đã.”
“…” Lâm Tử Diệc phát phát hiện ra mình lại không phản bác được.
“Thế thì, phương thuốc này giao lại cho ngài nhé.”
Một Lâm thái y nghiêm túc là thế, khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười kia của nàng, thiếu chút nữa đã phải thốt lên “Ngươi có năng lực thế sao không tự mình làm”, nhưng cuối cùng vẫn yên lặng thu hồi phương thuốc, nói với nàng: “Ngươi vừa nói, thuốc cho điện hạ còn thiếu mấy vị? Ngươi cũng biết, Ngự Dược phòng trong cung là nơi có nhiều dược liệu nhất thiên hạ? Tại sao ngươi không nói một chút, có lẽ ta có thể giúp ngươi tìm được.”
“Tìm không nổi đâu.”
Thấy hắn không tin, Cừu Tiểu Bối thuận miệng nói một loại thảo dược ra, quả nhiên lông mày Lâm Tử Diệc cũng xoắn lại: “Tại sao ta lại chưa từng nghe qua loại dược thảo này?”
Cừu Tiểu Bối nhún nhún vai: “Ngài xem đi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!