Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê)
Chương 121: Sao giống yêu đương vụng trộm vậy?
Edit: Eirlys
Beta: Mol
Để Mỵ Mỵ có cơ hội ở lại trường nhiều hơn, Ngô Khắc Phỉ ngay lập tức cố tình “tạo ra” rất nhiều chuyện!
“Bạn học Mỵ Mỵ, cuối tuần này câu lạc bộ văn học chúng mình có một buổi tiệc, lần này cậu không thể không đến đâu đó!” Sáng nay mới đi gặp giáo viên, vừa ngồi xuống ghế cô đã bị ép tham gia trong bất kì hoàn cảnh nào. Chủ tịch câu lạc bộ văn học tự mình tới gặp Mỵ Mỵ, đặt thông báo hoạt động lên bàn cô, sau khi yêu cầu cô tham gia thì nhanh chóng rời đi!
“Aiz!” Không đi có được không? Cuối tuần đó nha, giải thích với chồng như thế nào đây? Phải nói là bây giờ cô đã quen dần với thân phận vợ người ta. Lúc mới kết hôn toàn gọi tên bọn họ, thời gian qua đi thì bây giờ cứ mở miệng là một tiếng chồng, gọi nhiều đến mức khiến họ vui như mở cờ trong bụng, dường như là cũng không quản lý cô nghiêm ngặt như trước, tuy rằng mỗi ngày họ vẫn không ngừng vất vả cày cấy trêи người cô!
“Mỵ Mỵ, đừng đi có được không?” Bởi vì anh không phải thành viên của câu lạc bộ văn học nên không thể đến chung vui nha! Trần Diên Đình vốn cũng định tham gia câu lạc bộ này nhưng chủ tịch câu lạc bộ lại rất cá tính, nói là đã đủ người rồi. Rõ ràng cả câu lạc bộ có mỗi mười người, đủ là đủ thế nào! Câu lạc bộ nhà người ta không phải là điên cuồng đi chiêu mộ sao, thậm chí là vì cướp người mà tung hết mọi kĩ xảo, cô ta đúng là khác người! Tuy rằng cả câu lạc bộ văn học toàn thành viên nữ nhưng rõ ràng anh ngửi được mùi của người đàn ông họ Ngô kia, nguy hiểm quá đi!
“Anh đoán xem?” Không trực tiếp trả lời câu hỏi mà ném trả lại cho anh, còn bày ra vẻ mặt nhăn nhó cho anh nhìn. Nhưng trong lòng Trần Diên Đình thì khuôn mặt nhỏ nhắn đó dù thế nào cũng vẫn đẹp, cho dù nhăn đến nỗi sắp thành một nhúm vẫn đẹp như thiên sứ vậy!
Chán nản cúi đầu, anh cũng nghe được giọng nói không cho phép cự tuyệt vừa nãy của chủ tịch câu lạc bộ, xem ra vẫn cần anh đi theo dõi rồi!
Đến thứ bảy, khi Mỵ Mỵ gần như là một đêm không ngủ đi tới câu lạc bộ văn học, cô hối hận!
Chẳng phải là không thể không tham dự buổi tiệc à? Tại sao chỉ có vài ba con mèo nhỏ ở đó? Chỉ vì đến dự hoạt động này mà tối qua cô đã phải trả giá bằng cả sinh mạng, lăn giường suốt đêm với Dịch, chợp mắt được hai tiếng đã vội chạy đến đây tham gia hoạt động câu lạc bộ “không thể vắng mặt” này!
“Ừm, này, hoạt động này không phải là bắt buộc tham gia sao?” Thấy chủ tịch câu lạc bộ đang ngồi trong góc nghiêm túc dán mắt vào máy tính, tay phải không ngừng di chuyển chuột nhanh như điên, Mỵ Mỵ không dám tiến đến quấy rầy, chỉ có thể vơ một bạn nữ nhìn có vẻ ngái ngủ đang ngồi trêи ghế salon hỏi tạm. Nhưng cô gái ấy chỉ hé mắt nhìn một chút rồi lời biếng chỉ tay về phía chủ tịch câu lạc bộ, bảo Mỵ Mỵ nếu có vấn đề thì gặp chủ tịch, sau đó thật sự nhắm mắt đi ngủ.
“Ừm…, này, chủ tịch ơi, không phải có hoạt động quan trọng sao?” Mỵ Mỵ cực kì thận trọng tiến gần về phía chủ tịch nhìn qua đang làm việc vô cùng cần mẫn, càng thêm rụt rè nói ra thắc mắc của mình. Thực ra cô rất mong chủ tịch không nghe cũng chẳng nhìn thấy mình, như vậy thì cô sẽ có lý do để nói mình đã tới nhưng chẳng có ai nói cho cô biết cần phải làm gì, vậy nên cô mới về sớm. Nhưng hiển nhiên là chủ tịch không hề nghe thấy tiếng lòng của cô, mắt cũng không chịu nâng, chỉ chỉ cánh cửa phía sau, ý bảo cô đi vào đó!
Nhưng khi Mỵ Mỵ đi qua bên cạnh người chủ tịch câu lạc bộ, lúc quay người, ánh mắt không cẩn thận lướt qua màn hình máy tính rồi nhanh chóng quay đầu lại, tức giận đến nỗi trừng to mắt. Cô vừa nãy vô cùng dè dặt sợ quấy rầy người ta đang làm việc, kết quả là cô ấy đang chơi trò chơi trêи máy tính!
Giận dữ quay đầu nhìn về phía cánh cửa mình sắp bước vào, trong mắt Mỵ Mỵ bùng lên hai đốm lửa nhỏ, trong lòng âm thầm nghiến răng nghiến lợi, uy hϊế͙p͙ bất kể là người hay vật đằng sau cánh cửa kia: Tốt nhất mày nên là cái gì đó cực kỳ quan trọng, thế mới đáng để bà đây hiến dâng cả thân thể và giấc ngủ vì mày!
“Mỵ Mỵ đến rồi!” Không đợi Mỵ Mỵ suy nghĩ kỹ xem nên lấy tay đẩy nhẹ cửa hay trực tiếp dùng chân đá văng cửa ra thì cánh cửa dường như tâm linh tương thông với cô mà mở ra, bên trong là một người mà gần như ngày nào đi học cô cũng nhìn thấy!
“Vào đây, Mỵ Mỵ vào đây!” Không đợi Mỵ Mỵ suy nghĩ kỹ xem nên ngọt ngào gọi một tiếng “anh ơi”, hỏi anh có chuyện gì, hay là nên mắng anh xối xả, không có chuyện gì cũng bắt cô cuối tuần còn đến trường, cô đã bị người trong phòng kép vào trong rồi đóng cửa lại, ngăn cách hai ba con mèo nhỏ ở bên ngoài.
“Anh làm gì vậy!” Cuối cùng Mỵ Mỵ quyết định bộc lộ cảm xúc chân thật nhất của mình. Cô vì ngủ không đủ giấc mà tâm tình buồn bực, trêи mặt dán mấy chữ to ── Em khó chịu!
“Đưa em về nhà anh ăn cơm đó!” Thấy người ta tự nhiên quá kìa, dường như là chẳng ai phàn nàn gì về anh vậy, cứ thế bắt đầu cầm mũ áo mặc vào cho Mỵ Mỵ.
“Ăn cơm? Không phải mấy ngày nay đều ăn ở đây à?” Cơm trưa mấy hôm nay đều ăn ở phòng làm việc của anh mà. Vì toàn ăn cơm hộp dì Ngô làm mà Thịnh suốt ngày ăn giấm chua, bồi ăn bồi uống kiêm cả bồi ngủ để anh thỏa mãn, anh mới đồng ý giảm độ chua trong nhà xuống!
“Đồ ăn lúc vừa mới nấu xong tất nhiên là ngon nhất!” Cuối cùng cũng mặc xong áo mũ cho Mỵ Mỵ, cảm giác quấn Mỵ Mỵ thành thế này thì vệ sĩ núp trong bóng tối sẽ chẳng thể phát hiện được. Anh đặt ghế dựa dưới cửa sổ, tự mình ngồi lên bệ cửa sổ trước rồi mới kéo Mỵ Mỵ có chút uể oải cùng nhau nhảy ra ngoài.
“Sao chúng ta không ra bằng cửa chính?” Chờ Mỵ Mỵ nhảy xuống bên ngoài tầng một thì cô mới nhớ tới việc hỏi lý do. Không có cách nào nha, thật sự là ngủ ít quá, cảm giác như tốc độ phản ứng chậm lại hơn rất nhiều khiến cô có chút ngẩn ngơ.
“Chơi như vậy không vui sao?” Đương nhiên là để vệ sĩ luôn theo sau lưng em không phát hiện ra chứ còn gì nữa! Một khi bị bọn họ đuổi theo thì chẳng bao lâu Lâm Phàm cũng sẽ xuất hiện, vậy thì hôm nay anh lợi dụng đặc quyền để chủ tịch câu lạc bộ văn học hỗ trợ còn có nghĩa lý gì chứ! Nhưng dù sao thì anh thấy cũng không cần cho Mỵ Mỵ biết là mình bị theo dõi. Anh cũng hiểu là đôi khi vẫn cần người bảo vệ an toàn cho Mỵ Mỵ, thí dụ như lúc mình không có ở bên cạnh Mỵ Mỵ!
“Có thích không?” Chỉ là đến nhà anh ăn một bữa cơm thôi, sao cứ phải như đang yêu đương vụng trộm thế nhỉ? Quang minh chính đại mời cô đến nhà không được sao? Nhưng tất nhiên là nếu anh quang minh chính đại mời cô thì với việc nhóm chồng của cô vội vã canh người như thần giữ của như vậy thì, cô 99.9% là sẽ từ chối anh rồi! Aiz, mình chẳng khác nào một người khác giới vô nhân tính vậy! Chỉ vì nhóm chồng mà không quan tâm đến tình cảm anh em khó khăn lắm mới tìm lại được, không nên, không nên đâu!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!