Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê)
Chương 125: Nơi yêu đương vụng trộm hoàn hảo nhất (1)
Edit: Eirlys
Beta: Mol
Khi Mỵ Mỵ được Ngô Khắc Phỉ đưa về nhà tất nhiên không thể tránh việc bị ba ông chồng nhà mình “nghiêm hình bức cung”, khiến cuối tuần nào cô cũng phải lãng phí thời gian ở trêи giường. Tuy rằng nội tâm của Mỵ Mỵ vẫn bị những lời nói của Ngô Khắc Phỉ làm rối như tơ vò nhưng cô vẫn đủ tỉnh táo không để lộ chuyện hồi chiều cho ai biết! Chẳng qua cô không nói, không có nghĩa là bọn Phàm các anh không biết.
Nhân lúc Mỵ Mỵ vì trải qua chuyện hồi chiều, cộng thêm mấy tiếng đồng hồ cô lăn lộn cùng bọn họ trêи giường cuối cùng mệt mức ngủ thϊế͙p͙ đi, ba người đàn ông đến thư phòng của Phàm họp khẩn.
“Sao có thể?” Thịnh không dám tin giả thuyết của Dịch, tuy anh biết rõ khả năng xảy ra rất lớn.
“Từ trạng thái cơ thể của Mỵ Mỵ thì có thể chắc chắn!” Tuy rằng Mỵ Mỵ quanh năm vẫn luôn uống thuốc anh tự bào chế dẫn đến năng lực phục hồi của cơ thể vô cùng hoàn hảo, nhưng chung quy vẫn cần vài tiếng nghỉ ngơi. Sáng nay anh tắm chung với Mỵ Mỵ cho nên anh hiểu rất rõ tình trạng cơ thể của cô trước khi cô ra khỏi nhà. Cái người đã đổi tên thành Trần Diên Đình hôm nay cũng đợi hơn nửa ngày ở trường học giống đám vệ sĩ mới phát hiện ra Mỵ Mỵ đã rời khỏi câu lạc bộ văn học, cho nên khả năng người đó là Ngô Khắc Phỉ là vô cùng lớn!
“Phàm, anh muốn em đi tra sơ qua không?” Anh vẫn không thể nào tin nổi. Tuy anh đã sớm cảm giác được tính uy hϊế͙p͙ của Ngô Khắc Phỉ vô cùng lớn, nhưng anh thấy dù sao đó cũng là anh trai của Mỵ Mỵ, anh ta chỉ là yêu em gái mình hơi quá thôi mà?
“Lỡ như chuyện đó là thật thì sao? Mấy đứa định giải quyết thế nào?” Phàm luôn luôn yên lặng cuối cùng cũng lên tiếng. Không phải anh không nghĩ tới việc cho người đi điều tra, nhưng nếu tra được rồi thì sao nữa? Cái tên Daniel đó là ngoài ý muốn. Bọn họ ngăn cản Mỵ Mỵ khắp mọi nơi không cho hai người họ gặp mặt, Daniel vẫn có cách đổi tên rồi ngụy trang xuất hiện trước mặt Mỵ Mỵ, đến lúc này thì Ngô Khắc Phỉ lại càng khó mà đề phòng cho được. Trừ khi bọn họ có thể mãi mãi nhốt Mỵ Mỵ ở trong nhà không cho ra khỏi cửa, nếu không thì họ chẳng có thời gian để giải quyết dứt điểm những phiền toái này.
Bọn anh ai cũng hiểu, thứ quan trọng chính là trái tim của Mỵ Mỵ! Nếu Mỵ Mỵ thật lòng không thích Daniel hay là Ngô Khắc Phỉ, cô thông minh như vậy sao có thể không có cách đuổi bọn họ đi chứ? Nhưng Mỵ Mỵ lại không làm như vậy, kể cả coi như anh cực kỳ chắc chắn Mỵ Mỵ yêu ba người bọn họ, nhưng cảm xúc của cô đối với Daniel và Ngô Khắc Phỉ dường như ngày càng tăng.
“Trước hết cứ xác định xem người đó có phải Ngô Khắc Phỉ hay không đã!” Dịch thấy cứ trốn tránh không phải là biện pháp. Tuy khả năng dù rất nhỏ nhưng anh không muốn trong lúc mình không biết gì cả lại xuất hiện thêm nhiều tình địch mới, bây giờ mới có hai người đã đủ khiến bọn anh đau đầu.
“OK.” Phàm cũng nghĩ đến chuyện ấy. Nếu anh đã sớm biết quan hệ Ngô Khắc Phỉ và Mỵ Mỵ không đơn thuần chỉ là anh em đơn giản như vậy, cũng sẽ dự đoán được rồi ngày này cũng sẽ xảy ra. Như vậy bây giờ cứ xác định trước thì hơn, nếu không lại lòi ra thêm một người nữa thì lại khổ. “Nhưng mà, không phải em đã mang thuốc kia đi…”
“Dạ vâng, hơn nữa hai ngày nay lại là thời kỳ rụng trứng.” Dịch cũng đang đau đầu nhức óc về vụ này!
Sau lần bắt cóc ấy, anh cũng đã bớt đi một nửa thành phần tránh thai trong loại thuốc anh cho Mỵ Mỵ uống hằng ngày. Trải qua hơn một tháng bồi dưỡng bằng thức ăn phối hộp với thuốc, tình trạng cơ thể gần đây của Mỵ Mỵ có thể nói là rất tốt, vừa đúng lúc thích hợp để mang thai. Ba người bọn họ lại càng cố gắng cày cấy, muốn Mỵ Mỵ mau chóng có thai, như thế mới có thể để Mỵ Mỵ danh chính ngôn thuận nghỉ học ở nhà, tránh đụng phải hai mối phiền não ngoài kia. Mà hai ngày nay lại đúng lúc Mỵ Mỵ rụng trứng…
Ba người đàn ông buồn khổ ngồi trong thư phòng không bật đèn, ánh sáng mờ ảo bên ngoài chiếu vào khiến hình bóng của bọn họ càng thêm u tối.
Đúng là có nhiều chuyện đau đầu mà!
Lại quay trở lại với Daniel, chính là Trần Diên Đình bây giờ.
Anh vốn định theo dõi Mỵ Mỵ, nhìn xem hoạt động của câu lạc bộ văn học hôm nay có phải là do Ngô Khắc Phỉ giở trò hay không. Nhưng anh ở bên ngoài mai phục hồi lâu, ngó trái ngó phải, Mỵ Mỵ đã vào lâu lắm rồi mà vẫn chưa thấy ra. Mãi tới lúc anh chờ đến sắp phát hoảng, rón ra rón rén trốn phải né trái chạy đến hành lang câu lạc bộ văn học thì phát hiện bên trong chỉ có chủ tịch câu lạc bộ mặt mày lạnh băng ngồi ở đó, những người khác thì không thấy bóng dáng.
“Mỵ Mỵ, cô ấy rời đi từ lâu rồi mà! Cậu tự vào trong xem đi!” Nói xong chỉ tay về phía cửa.
Đi? Lúc nào? Sao có thể? Rõ ràng mình đã nhìn chòng chọc đến nỗi hận không thể chớp mắt cơ mà!
Nhưng lúc anh đẩy cửa ra không nhìn thấy ai ở bên trong, lại nhìn về phía cửa sổ mở toang ra để gió thổi vào làm sách kêu “soạt”, “soạt”, anh mới hiểu được tại sao mình phát hiện thấy Mỵ Mỵ đã ra ngoài ;;A;;! Nhưng khi anh lấy lại dũng khí, định hỏi xem Mỵ Mỵ có gặp người nào không thì lại nghe được một đáp án như sét đánh giữa trời quang!
“Hả, là thầy Ngô đó!” Đoán chừng bạn học này với thầy Ngô là tình địch theo đuổi Mỵ Mỵ, cho nên bạn chủ tịch cực kỳ muốn nhúng tay vào để xem đã xảy ra chuyện gì, như thế thì cô mới có kịch miễn phí mà xem. Vì vậy cô không có chút ý thức phải giữ kín miệng, nói huỵch toẹt ra cho cậu bạn nhìn có vẻ rất sốc trước mặt này. Nhưng sao người đàn ông này nhìn quen thế nhỉ?
“Ngô Khắc Phỉ!” Lẩm bẩm nhớ lại tên tình địch, trong lòng anh hận không thể xé tan anh ta thành trăm mảnh, quả nhiên là anh ta giở trò quỷ!
Sáng thứ hai, tranh thủ lúc Mỵ Mỵ đi vệ sinh khi chưa vào giờ học. Thấy nhà vệ sinh nữ không có ai khác, Trần Diên Đình nhanh chóng trốn vào, kéo Mỵ Mỵ đang trêи đường trở lại lớp vào một buồng vệ sinh rồi khóa trái cửa.
“A ──” Mỵ Mỵ theo bản năng định hét lên thì bị một bàn tay quen thuộc bịt miệng, sau đó cô nghe thấy một giọng nói không mấy xa lạ “Là anh đây”. Mỵ Mỵ đang kinh hoàng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy cái tên Daniel xấu xa, tay nắm thành quyền kháng nghị đập lên người anh, tay còn lại nhéo tay anh trút giận, “Ưm ──” kháng nghị. Đúng là dọa chết cô rồi, lúc đó cô còn tưởng lại bị bắt cóc như lần trước!
Nhìn người đàn ông cố tình ăn mặc xấu xí trước mặt, khuôn mặt vốn vô cùng tuấn tú sát lại gần mặt cô. Trong buồng vệ sinh vốn tăm tối nay vì anh cúi đầu xuống che mất ánh sáng mà còn tối hơn. Trêи người người đàn ông này dường như cũng mang theo hơi thở tức giận, giống hết khuôn mặt sầm sì lúc sáng cô chào hỏi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!