Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê) - Chương 129: Rốt cuộc là con ai?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
177


Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê)


Chương 129: Rốt cuộc là con ai?


Edit: Eirlys

Beta: Mol

Không biết là bé nòng nọc của ai mà năng lực bơi lội lại mạnh mẽ như thế, quả nhiên Mỵ Mỵ không có trở ngại gì, mang thai!

Sau khi Mỵ Mỵ bị Dịch kéo đi làm kiểm tra rồi về nhà, đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của ba người đàn ông nhìn chằm chằm vào mình, nghe họ thông báo tin tức gần như là sét đánh giữa trời quang* này thì Mỵ Mỵ hoàn toàn đứng hình tại chỗ!

(*) sét đánh giữa trời quang: những chuyện xảy ra ngoài dự tính

“Nhưng mà, thuốc em uống không phải là có thành phần tránh thai sao?” Nếu như thai được bốn tuần, vậy không phải ai trong bọn họ cũng có khả năng sao? Mỵ Mỵ nghĩ đến đây liền cảm thấy sợ hãi, cả người run rẩy.

“Mỵ Mỵ, qua một khoảng thời gian nữa, đợi đứa bé lớn hơn một chút, chúng ta đi kiểm tra sức khỏe một lần nữa được không?” Mặc dù biết đứa bé này có khả năng không phải con của bọn anh, nhưng chỉ cần là con của Mỵ Mỵ, bọn anh cũng không hề muốn từ bỏ. Việc cấp bách trước mắt là cần xác định xem thân thể Mỵ Mỵ và đứa bé có khỏe mạnh không đã.

“Em…, em…” Mỵ Mỵ vừa định bộc bạch tất cả đã bị Phàm ôm vào lòng, thân thể lạnh lẽo run rẩy bị nhiệt độ ấm áp kia bao trùm, sợ hãi trong lòng cũng vơi đi ít nhiều.

“Mỵ Mỵ, đừng sợ, mang thai tuy rằng rất vất vả, nhưng em nhìn xem. Những người phụ nữ khác có thể làm được, Mỵ Mỵ của chúng ta nhất định cũng sẽ làm được, trở thành một người mẹ tốt!” Cố ý lý giải sự sợ hãi của Mỵ Mỵ thành sự khẩn trương khi mang thai lần đầu. Nếu chính tai bọn họ nghe được sự tình họ vốn đã biết nhưng lại vờ như không biết từ miệng Mỵ Mỵ, như vậy quá tàn nhẫn!

“Đúng đó, Mỵ Mỵ, đừng sợ, đi nghỉ ngơi đi! Em yên tâm, từ hôm nay trở đi anh sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ việc ăn uống của em, bảo đảm nuôi em và bé cưng trắng trẻo, mập mạp!” Thịnh vội vàng vỗ ngực cam đoan. Thực ra anh cũng không muốn nghe Mỵ Mỵ thành thực kể lại những chuyện cô đã làm, vì vậy giả ngu cũng không tệ. Dù sao bảo bối của Mỵ Mỵ cũng là bảo bối của anh.

“A!” Mỵ Mỵ vốn đang vô cùng lo lắng, sợ hãi, lại bị lời nói của Thịnh chọc cười, dở khóc dở cười lườm anh một cái, “Em là heo chắc, tại sao phải trắng trẻo mập mạp?”

“Tất nhiên là không phải, hơn nữa, làm gì có con heo nào đẹp như em chứ?” Mỵ Mỵ ném cho anh một ánh mắt quyến rũ, cực kì hài lòng khi nhìn thấy anh vì nhận được cái liếc mắt của mình mà giật mình như bị sét đánh. Thịnh vừa cười hì hì đỡ cô, bây giờ cô đang là đối tượng quan trọng cần được bảo vệ, trong miệng không ngừng lải nhải nhắc cô đủ thứ chuyện vừa đưa cô lên tầng.

“Không thể để bọn họ biết được!” Đây là câu đầu tiên sau khi Thịnh đưa Mỵ Mỵ trở về phòng, trở về đã phán ngay.

“Ừ, bây giờ cứ sắp xếp để Mỵ Mỵ tạm nghỉ học đã, con bé chắc là không phản đối đâu, ngày mai anh sẽ đi xử lý!” Phàm cũng đồng ý. Bất kể ra sao, chỉ cần đứa bé bò ra từ trong bụng Mỵ Mỵ thì chính là của ba người bọn họ, bất kể người cung cấp tinh trùng rốt cuộc là ai.

“Tuy rằng tỉ lệ không lớn, chẳng qua là nếu đúng như lời Ngô Khắc Phỉ đã nói thì tình huống của đứa bé có thể gặp chút nguy hiểm.” Dịch đưa ra khả năng. Anh cũng biết, điều trong lòng Mỵ Mỵ sợ nhất chắc cũng là chuyện này. Mà đây cũng đang là chuyện khiến bọn họ lo lắng. Bây giờ chỉ có thể trông chờ vào ông trời phù hộ, tình trạng của đứa bé vẫn khỏe mạnh.

Mấy người đàn ông đều lâm vào yên lặng, trong lòng thầm cầu nguyện ông trời giúp đỡ ít nhiều, ít nhất cũng để bé cưng trong bụng Mỵ Mỵ khỏe mạnh!

Mỵ Mỵ bên kia sau khi trở lại phòng rồi cũng không thực sự đi nghỉ ngơi.

Lấy tay khẽ vuốt bụng dưới vẫn còn bằng phẳng của mình, không thể tưởng tượng được trong người mình đã hình thành một hợp tử. Đứa bé sẽ từ từ lớn dần trong bụng mình rồi mới đi đến thế giới này. Nhưng mà, cảm giác này không thực chút nào, một đứa bé cứ im ắng như vậy mà thành hình trong bụng mình sao?

Nghĩ đến mấy chuyện gần đây nhất, cô vẫn nhớ rõ, vì mình nghĩ sẽ không mang thai nên cũng không ngăn cản bọn họ bắn tϊиɦ ɖϊƈh͙ vào t.ử ƈυиɠ của mình. Nếu như con là của bọn Phàm thì còn gì bằng, còn nếu là của Daniel thì phiền phức hơn nhiều, nếu lỡ như phải…

Không dám nghĩ tiếp, Mỵ Mỵ trốn trong chăn cuộn thành một cục. Cô hơi sợ nếu việc đó để lại hậu quả, nếu quả thực là vậy, bé cưng có phải không thể tồn tại được nữa không? Con người thật là kỳ quái. Rõ ràng không phải do chính bản thân mình mong nó tới, nhưng một khi nó đã tới thì liền coi đó là đồ của mình. Kể cả chưa kịp có tình cảm với phôi thai nhỏ bé trong bụng nhưng cô cũng không muốn nghĩ đến khả năng nó sẽ bị lấy đi, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã khiến cô khó thở.

Bọn Phàm chắc là biết gì đó rồi, các anh quá đỗi bình tĩnh, bình tình đến mức dường như đã tính được chuyện này sẽ xảy ra, sẽ kết thúc như thế nào! Các anh biết gần đây mình có lên giường với anh trai và Daniel, các anh biết đứa bé này có thể không phải của các anh, các anh biết hết, nhưng lại không vạch trần!

Mơ mơ màng màng thϊế͙p͙ đi, cô tỉnh lại trong lồng ngực ấm áp của Phàm. Ăn cháo gà được đút đến miệng, cô cảm giác bọn họ đối với mình tốt như vậy, bọn họ vẫn yêu mình. Thế nhưng phần tốt, phần yêu này dường như đã bị cái gì đó ngăn cách. Nghĩ đến cuộc sống không mấy yên bình sau hôn lễ, Mỵ Mỵ ước gì có thể quay trở về quá khứ, quay về trước lúc biết Daniel một ngày. Nếu như mọi chuyện lại xảy ra thêm lần nữa, cô tình nguyện Daniel không xuất hiện trong cuộc đời của mình, cũng chẳng cần tìm lại ký ức trước đây với anh trai, cứ thế mà sống bên bọn Phàm.

“Mỵ Mỵ, ngày mai anh giúp em sắp xếp chuyện tạm nghỉ học, có được không?” Nhìn Mỵ Mỵ ngoan ngoãn ăn xong bữa tối, ngoan ngoãn nằm xuống giường tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, Phàm nhẹ giọng thương lượng với Mỵ Mỵ, không quên chú ý quan sát vẻ mặt cô.

“Vâng, được!”

“Mỵ Mỵ này, gần đây bọn anh có thể sẽ hơi bận một chút, mai anh sẽ cho toàn bộ người hầu đi làm trở lại. Nếu có chuyện gì em lập tức gọi điện thoại cho bọn anh, biết chưa?” Cần kết thúc chuyện này trước khi bụng Mỵ Mỵ to lên, cho nên ba người bọn họ bận vô cùng. Tuy rằng lúc này Mỵ Mỵ rất cần người chăm sóc, nhưng để hoàn toàn tránh khỏi sự quấy rầy của hai tên phiền phức kia, anh đành buông tha cho một phần thị trường trong nước, chuyển sang bên ngoài.

“Vâng, được ạ!” Trả lời giống y hết vừa nãy, Mỵ Mỵ chôn sâu mặt trong ngực Phàm, ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của anh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN