Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ - Chương 442: Phong thư???
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
43


Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ


Chương 442: Phong thư???


“Bởi vì con muốn thường xuyên nhắc nhở bản thân, trên thế giới này còn rất nhiều ác linh hơn đang chờ con giải quyết.”

Trong biệt thự, Đỗ Duy thờ ơ nói với hai người Alvin: “Bất cứ khi nào con nhìn thấy con ác linh búp bê này, con sẽ luôn đốc thúc bản thân. Nếu một ngày nào đó tất cả ác linh đều bị tiêu diệt, thì con sẽ dừng việc thúc đẩy này, tự nhủ rằng mình có thể dừng lại rồi.”

Annabelle để ở nhà rất an toàn, hơn nữa đã bị mình Đánh Dấu, cho dù nó trốn sang thế giới khác cũng có thể mang trở về.

Không đáng để tâm.

Sở dĩ để 2 Hunter Alvin Dawkwe và Kane biết trong nhà mình có ác linh, là để chuẩn bị cho tương lai.

Rốt cuộc, những ác linh còn sống ở New York về cơ bản đều đang có dính líu với mình.

Sớm muộn gì giáo hội cũng sẽ biết.

Hãy đưa ra một nguyên nhân trước, giả dụ nếu có một ngày, nếu mình và chiếc đồng hồ cổ đánh nhau, mình sử dụng năng lực Đánh Dấu để huy động một quân đoàn hàng nghìn ác linh, tà linh, cũng có thể miễn cưỡng lấp liếm.

Tất nhiên……

Đỗ Duy chắc sẽ không gây ra động tĩnh lớn đến vậy.

Còn về Alvin Dawkwe và Kane.

Dù họ rất nghi hoặc về con búp bê ác linh trong nhà của Đỗ Duy, nhưng nhìn thấy Annabelle bị nhốt trong tủ bất động như chết, họ cũng không quan tâm lắm.

Thoạt nhìn, nó bị hạn chế gắt gao.

Không thể gây ra sóng gió nào.

Ngược lại, thái độ của Đỗ Duy càng khiến họ hài lòng.

Nếu tất cả những Người Đuổi Quỷ đều giống như Đỗ Duy thì thật là hoàn mỹ, tất cả ác linh, tà linh sớm đã bị quét sạch từ lâu rồi.

Nhưng thỏa mãn thì hài lòng, họ không hề quên mục đích đến nhà của Đỗ Duy.

“Đỗ Duy, về phong thư đó…”

Lúc này, Alvin Dawkwe mới để ý thấy trên bàn cà phê có 1 cái chai thủy tinh cao chừng chục cm đựng bột xương, bên dưới ép một phong thư đã ố vàng.

Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt đục ngầu của lão, lão chỉ vào phong thư và hỏi: “Có phải cái này không?”

Kane cũng làm theo.

Đỗ Duy trả lời: “Đúng, đây là phong thư. Trước đây một kẻ phản bội của Twilight đã đến New York, nhưng không ngờ lại bị sét đánh. Con đã lấy được phong thư từ gã.”

“Đó là một tà linh phong thư, nhưng con không biết Twilight đã sử dụng phương pháp nào để giải quyết vấn đề tà linh và giữ lại năng lực hồi tưởng lại sự việc xảy ra cách đó mười phút trước.”

“Mà nó cũng biết Matthew.”

Nói xong, Đỗ Duy đi đến bàn cà phê, và rút phong thư ra.

Vừa vào tay có hơi lạnh, toát lên chập chờn bất định, sau đó lập tức biến mất, tựa như phong thư đang chứng tỏ với Đỗ Duy, lúc này nó tuyệt đối trung thành.

Rốt cuộc, trừ Cái Bóng không ai gánh nổi tiền xu và xúc xắc…

Gánh không nổi, chính là chết.

Đỗ Duy cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, sau đó đưa phong thư cho Alvin Dawkwe: “Con thật sự có chút nghi ngờ về chuyện của Matthew. Con nghĩ những gì phong thư nói có thể là sai, vì vậy tốt hơn là ngài nên xác minh lại.”

Vừa nói xong, trên tờ giấy trong phong thư lập tức xuất hiện một hàng dấu chấm hỏi: [Chủ nhân, ngài???】

Nhưng ngay giây tiếp theo, tất cả chữ đã biến mất.

Bởi vì Alvin Dawkwe đã mở phong thư, lôi ra tờ giấy bên trong.

Đồng thời, cơ thể lão toát ra một hơi thở lạnh lẽo.

Kane cau mày, trầm giọng nói: “Quả thật có một tà linh đang ẩn náu trong đó. Tôi có thể cảm nhận được sự nguy hiểm của nó, nhưng dường như nó bị một loại sức mạnh nào đó hạn chế, không cách nào thoát ra được.”

Alvin Dawkwe gật đầu, sau đó nhìn về phía Đỗ Duy: “Cậu dùng thứ này như thế nào?”

Đỗ Duy bình thản đáp: “Ngài cứ việc đặt câu hỏi.”

Alvin Dawkwe ừ một tiếng, sau đó lẳng lặng nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay, hơi thở trên người càng ngày càng ức chế, trực tiếp tiến vào ác linh hoá.

Rõ ràng, Hunter già này chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác.

Và lý do lão đến làm việc này là vì lão sắp chết, không muốn partner của mình lãng phí sức lực, vì nó không có lợi.

“Hãy kể cho tôi nghe về Twilight. Tôi muốn biết mọi thứ về Matthew.”

Giọng nói của Alvin Dawkwe già nua, và lạnh lùng, người đàn ông già nua trông có vẻ mạnh mẽ này cuối cùng đã bộc lộ sự yếu đuối của mình sau khi tiến vào ác linh hoá.

Phong thư run rẩy, dường như bị áp chế, dòng chữ trên tờ giấy nhanh chóng hiện ra.

[Vừa rồi, Alvin Dawkwe đã hỏi tôi về chuyện của Twilight, nhưng thực tế thì tôi cũng không biết rõ lắm, bởi vì Twilight là một tổ chức bí ẩn, còn tôi chỉ là nhóm tà linh vật phẩm đầu tiên bị khống chế][Nhưng những gì đã xảy ra với Matthew vẫn còn nguyên trong ký ức của tôi. Nhiều năm trước, người đàn ông này đã thành lập Twilight và sớm tuyên bố qua đời. Cùng năm đó, lãnh đạo của Twilight xuất hiện]

[Tương tự, cứ thỉnh thoảng, khi người lãnh đạo chết, những người lãnh đạo mới sẽ xuất hiện][Nhưng họ thực sự là cùng một người, đó là Matthew…]

Câu chữ rất đơn giản, không phải ai cũng đáng để phong thư la liếm.

Đỗ Duy ở một bên nhìn với ánh mắt lạnh lùng, nhưng không biết vì sao, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo.

Tà linh Phong thư này, khi giao tiếp với Alvin Dawkwe, đã tự xưng là “tôi” thay vì phong thư, cũng không phải là “bạn” khi ở cùng Hannibal.

Điều quan trọng nhất là Kane cũng cảm nhận được sự đe dọa từ phong thư.

Có vẻ như tên thuộc hạ “trung thành” của hắn vẫn chưa đủ ngoan ngoãn…

Đỗ Duy không khỏi thầm nghĩ: “Trước đây ác linh “tôi” suýt nữa đã xoá bỏ Cái Bóng, vẫn chưa hồi phục được phân nửa năng lực thời kỳ đỉnh phong. Xem ra đã đến lúc phải nghỉ lễ, cho phong thư một cơ hội để thể hiện.”

Cuộc tra hỏi vẫn tiếp tục.

Alvin Dawkwe ở bên cạnh hỏi lại phong thư: “Matthew dùng thứ mà Twilight đang cất giấu sao?”

[Tôi không biết liệu lão có sử dụng thứ đó hay không, nhưng tôi biết rằng thứ đó đã biến mất lâu rồi]

Alvin Dawkwe vô cảm đưa tờ giấy cho Kane, yêu cầu partner kiểm tra lại.

Sau đó, lão quay đầu lại nói với Đỗ Duy: “Lúc trước tôi đã nhờ cậu chuyển lời với người của Twilight, cậu còn nhớ không?”

Khi cả hai gặp nhau lần đầu tiên. Alvin Dawkwe đã từng nhờ Đỗ Duy giúp lão chuyển tin cho Twilight rằng lão sắp chết.

Đỗ Duy gật đầu nói: “Con đương nhiên vẫn nhớ, ý của ngài là?”

Alvin Dawkwe lạnh lùng nói: “Cậu nhìn dáng vẻ của tôi hiện giờ đi, vô hồn, tôi không thể chắc chắn được ý thức hiện tại của tôi là tôi hay là ác linh. Tôi cũng không trụ được bao lâu nữa, đợi đến lúc tôi chết, chính là lúc cậu đi San Polia, thế chỗ của tôi.”

“Thông tin trong phong thư này cần được xác nhận thêm. Nếu đó là sự thật, tôi sẽ đến Twilight, và đích thân tấn công Matthew.”

“Dù có chết, tôi cũng phải xác minh tình huống cụ thể của thứ đó.”

“Ngoài ra… hãy cẩn thận với Vanity… một khi cậu gia nhập vào chúng tôi, người của họ chắc chắn sẽ tới tìm cậu…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN