Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê) - Chương 131: Tại sao lại bỏ đi? (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
183


Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê)


Chương 131: Tại sao lại bỏ đi? (1)


Edit: Eirlys

Beta: Mol

Mỵ Mỵ bên này cũng được xem như là tạm thời ổn định, nhưng ba người đàn ông bên kia vẫn loạn cào cào, hận không thể lật tung cả thành phố lên để tìm cô!

Sau khi điều tra thì bọn anh phát hiện được sáng sớm hôm ấy, sau khi taxi thả cô xuống gần đó, Mỵ Mỵ rút toàn bộ tiền mặt trong thẻ ra, còn lại thì không tra được bất kỳ dấu tích nào nữa. Sau đó bọn anh lại đi điều tra danh sách của các khách sạn lớn nhỏ toàn thành phố cũng không thấy cô dùng thẻ căn cước đăng ký chỗ nào. Không có thông tin cô lên máy bay, đường sắt thì lại không tra được. Ở một thành phố lớn như này, Mỵ Mỵ lại có thể trốn mất dạng như vậy.

Sau khi hai người Ngô Khắc Phỉ và Daniel chờ mấy ngày liên tiếp ở trường cũng không thấy được Mỵ Mỵ, hơn nữa điện thoại của Mỵ Mỵ gọi mấy cũng không bắt máy, bọn anh cuối cùng cũng nhịn không được tìm đến nhà họ Lâm. Nhưng lần này cũng chẳng gặp phải bất kỳ trở ngại nào như họ đã dự liệu mà là trực tiếp được đưa thẳng qua cổng.

Khi Lâm Phàm ra mở cửa, nhìn thấy Daniel đứng ở ngoài cửa thì chỉ ném lại một câu “Vào đi!” rồi xoay người bỏ đi. Sau khi Daniel theo sau lưng vào trong phòng, anh đã thấy Ngô Khắc Phỉ ngồi đó rồi.

“Mỵ Mỵ đâu?” Chứng kiến vẻ mặt nghiêm nghị của bốn người đàn ông trong phòng khách, Daniel cho là Mỵ Mỵ đã xảy ra chuyện. Còn chưa vào phòng đã vội vã đặt câu hỏi, làm bộ muốn đi về phía phòng ngủ, xem Mỵ Mỵ sao rồi.

“Ngồi xuồng trước đã!” Bọn Lâm Phàm đoán Mỵ Mỵ hẳn là chưa ra khỏi thành phố này, nếu không đăng ký nhận phòng ở khách sạn thì rất có thể là cô thuê phòng để ở. Thành phố này lớn như thế, phòng cho thuê lại nhiều như vậy, chỉ dựa vào lực lượng của bọn họ thôi thì muốn tìm được Mỵ Mỵ sẽ tốn rất nhiều thời gian. Bây giờ Ngô Khắc Phỉ và Daniel đã đến, nếu nhờ bọn họ cùng giúp đỡ đi tìm, khoảng thời gian cần thiết sẽ ngắn đi rất nhiều.

Đợi Daniel ngồi xuống bên cạnh Ngô Khắc Phỉ rồi, hai người vẻ mặt nghi hoặc nhìn Lâm Phàm, anh đã ném ra quả bom thứ nhất: “Mỵ Mỵ mang thai rồi!”

Bọn Phàm chăm chú quan sát phản ứng của hai người đàn ông, đặc biệt là Ngô Khắc Phỉ. Phát hiện ngoài trừ vẻ mặt vui sướиɠ Daniel ra thì Ngô Khắc Phỉ chỉ hơi nhíu mày, cũng không bộc lộ gì khác.

“Anh không quan tâm sao?” Chẳng lẽ ngày đó không phải là Mỵ Mỵ ở với Ngô Khắc Phỉ? Nhưng sau này tra ra đúng thực là ngày đó Mỵ Mỵ về nhà cùng với Ngô Khắc Phỉ, mãi đến 5 giờ chiều mới ra khỏi nhà. Nếu tính đến thời gian Mỵ Mỵ về đến nhà thi cùng ngày đó Mỵ Mỵ không có khả năng gặp được người đàn ông khác.

“Không phải là của tôi!” Khi bị bọn họ hỏi như vậy, dù trong lòng anh không thích nhưng vẫn phải lạnh lùng trả lời. Anh vốn biết mình sẽ không có khả năng làm Mỵ Mỵ có thai nên mới cố tình bắn vào t.ử ƈυиɠ của cô. Anh cũng chưa điên đến mức để Mỵ Mỵ chịu đả kϊƈɦ vì nguy cơ phải mang thai. Nhưng dù vậy, trong lòng vẫn không nhịn được ghen tị. Mặc dù anh biết mình không có cơ hội để Mỵ Mỵ sinh con cho bản thân, nhưng anh vẫn hơi ghen tị với cha đứa trẻ trong bụng Mỵ Mỵ.

Câu trả lời này rất sâu xa, anh không phủ nhận việc mình và Mỵ Mỵ đã ân ái, mà khẳng định đứa con không phải là của anh. Nói cách khác, người ở bên Mỵ Mỵ hôm đó đúng thật là anh, còn về phần tại sao đứa trẻ không phải là của anh thì còn tùy vào khả năng lý giải của mỗi người.

“Vậy chắc là của tôi rồi!” Mặc dù Ngô Khắc Phỉ phủ nhận nhưng Daniel lại nhanh chóng thừa nhận, thực ra anh đã chờ đợi giây phút này từ lâu lắm rồi. Đây chính là kết quả cho nỗ lực ngày đó của anh nha, sau đó anh ôm Mỵ Mỵ làm đến hơn một tiếng đó. “Mỵ Mỵ đâu?” Kϊƈɦ động đứng lên, định đi an ủi mẹ của con đứa con sắp chào đời. Trong đầu Daniel bây giờ, Mỵ Mỵ đã biến thành phụ nữ có thai với cái bụng to tướng, trêи khuôn mặt nhẵn mịn tràn ngập tình yêu thương của mẹ, đang nằm nghỉ ngơi dưỡng thai.

“Em ấy bỏ nhà ra đi rồi!” Quả bom thứ hai được ném ra!

“Cái gì?” Lần này động tác hai người đàn ông đồng loạt giống nhau, ngay cả Ngô Khắc Phỉ cũng đứng lên. Hai người đàn ông thân hình cao hơn 1m8 giống như núi tảng đứng trước mặt Thịnh, hơi nghiêng người về phía trước uy hϊế͙p͙: “Chuyện gì xảy ra?”

“Tôi làm sao biết được!” Mấy ngày nay không tìm được Mỵ Mỵ, Thịnh vốn đã cáu kỉnh cũng chịu không nổi. Không phải là so xem ai cao hơn sao, ai sợ ai chứ? Anh cũng đạp đất đứng lên, vẻ mặt u ám.

“Bọn tôi đã phái người đi tìm, nhưng vẫn chưa có tin tức gì! Trong tay hai người có nhân lực để đi tìm Mỵ Mỵ không?” Kéo Thịnh đang bốc hỏa ngồi xuống, lúc này không phải là lúc để cãi nhau. Chờ đến lúc tìm được Mỵ Mỵ rồi, bọn họ còn rất nhiều món nợ từ từ tính.

“Danh sách đặt phòng, nhận phòng ở khách sạn đã tra hết rồi?” Mặc dù biết với năng lực quản lý công ty của Lâm Phàm thì chuyện này không thể chưa điều tra, nhưng Ngô Khắc Phỉ, vì quan tâm nên hoảng loạn, không nhịn được vẫn xác nhận lại một chút. Đúng nhỉ, sao mình lại quên được, sau khi Mỵ Mỵ biết mình mang thai, nói không chừng sẽ cho rằng cha đứa bé là mình. Cô không rõ chân tướng sao có thể không lo lắng được cơ chứ, bỏ nhà ra đi cũng không phải là không thể.

“Quên đi, coi như tôi chưa hỏi gì!” Từ bỏ niềm hy vọng có thể nghe được bất kì tin tức tốt gì từ miệng bọn họ, Ngô Khắc Phỉ vội vàng đến bên cạnh giao phó người đi tìm Mỵ Mỵ.

Daniel ở bên cạnh xem cũng hiểu cuộc nói chuyện của bọn họ. Mỵ Mỵ hẳn là đã ăn nằm với Ngô Khắc Phỉ, cho nên sau khi mang thai, lo lắng vì quan hệ anh em, thai nhi sẽ bị dị tật bẩm sinh. Nhưng Ngô Khắc Phỉ đính chính rất rõ là con của Mỵ Mỵ không phải là của anh ta. Vậy nguyên nhân Mỵ Mỵ mất tích rất có thể là vì thế, xem ra mình cũng cần nhanh chóng tìm Tô Bái hỗ trợ mới được. Nghĩ vậy anh nhanh chóng gọi điện thoại cho Tân Hân.

Hiện tại vấn đề sức khỏe của đứa bé chẳng còn tồn tại trong tâm trí bọn Phàm nữa. việc khẩn cấp trước hết là tìm được Mỵ Mỵ, muốn tìm hiểu rõ lý do vì sao cô đột nhiên mất tích. Nếu cô còn biến mất thêm vài lần như vậy, các anh già trước tuổi là điều không thể nghi ngờ.

Hôm nay, đội ngũ tìm kiếm Mỵ Mỵ bỏ nhà ra đi lớn mạnh hơn rất nhiều, mà chiếm phần trăm lớn nhất chính là đương kim vô địch Daniel tìm đến sự giúp đỡ của xã hội đen. Có sự hỗ trợ của cha Tân Hân, dường như trong tay toàn bộ anh em khắp thành phố đều có hình của Mỵ Mỵ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN