Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê)
Chương 132: Tại sao lại bỏ đi? (2)
Edit: Min
Beta: Mol
Năm người đàn ông bắt đầu lật tung đất tìm kiếm Mỵ Mỵ, nhưng Mỵ Mỵ ở bên này đã bắt đầu sống cuộc sống của riêng mình, dù có nhiều chuyện cần tự mình làm hơi vất vả, nhưng cũng khỏe hơn là năm người đàn ông đó của cô.
Mỵ Mỵ ở phòng thuê của mình được hai ngày, lo lắng rằng chắc bọn Phàm đã điều tra toàn bộ manh mối có thể tìm được rồi, bây giờ hẳn là đã bắt đầu đi “mò kim đáy bể”, đi tìm cô trong biển người mênh ʍôиɠ rồi! Mỵ Mỵ thừa nhận, trong lòng cô có cảm giác thú vị hơi ác, biết chắc bọn Phàm sẽ lo lắng muốn chết vì cô, nhưng nhớ lại ngày đó bọn anh đối xử dịu dàng với cô, thực chất lại rất lạnh lùng, cô lại cảm thấy kɧօáϊ cảm khi trả thù này thật sự rất tốt.
“Cục cưng, mẹ chỉ muốn trêu chọc bọn họ một chút thôi, không phải muốn con không có ba đâu! Chờ các ba tìm đến đây, chúng ta trở về nhà nhé, được không nào!” Mấy ngày nay, cô đã làm quen với chuyện trong bụng, dù biết bây giờ vẫn còn quá sớm, nhưng cô vẫn chịu không được mà nói chuyện với bé cưng, nói tâm tình của mình cho con bé nghe. Không biết tại sao, Mỵ Mỵ có cảm giác rằng, đứa bé trong bụng mình là con gái.
Chắc là do cuộc sống với mấy người đàn ông kia quá vẹn toàn, bây giờ ngồi một mình mình trong căn phòng trống rỗng, bấm điều khiển từ xa trong tay liên tục, thời gian lập tức trở nên dài thật dài, cứ như không bao giờ trôi qua. Dù hè vẫn chưa tới, nhưng không có chăn ấm thì cũng se se lạnh, vậy nên cô phải mua chăn điện để sưởi ấm.
Cô thuê được căn phòng này ở ngoài thành phố, dù cộng đồng dân cư ở đây khá đơn giản, nhưng gần đó có rất nhiều công trình đang xây dựng, vì vậy lúc ra ngoài, đặc biệt là vào buổi tối thì có hơi sợ. Cô cũng không biết nên ăn gì, vào ban ngày chỉ có thể đến siêu thị lớn khá xa lấy bánh mì và vài loại thực phẩm linh tinh khác, vì để dinh dưỡng cân đối nên cũng chỉ mua thêm hoa quả và sữa.
Đã gần 10 ngày rồi, bao giờ bọn họ mới tìm được cô đây? Có nên cho bọn anh chút manh mối không? Thật…nhớ bọn anh quá!
Khi Mỵ Mỵ phải đi ra ngoài, đến siêu thị mua sắm duy nhất gần nhà thì có vài thanh niên ra vẻ “Tao là giang hồ” ném tàn thuốc trong tay xuống đất, lặng lẽ đi theo.
Nửa tiếng sau, Daniel nhận được tin tức, lập tức chạy như bay đến khu dân cư hẻo lánh này, sau khi nói chuyện với mấy thanh niên “tao là giang hồ” kia, cầm lấy bức ảnh bọn họ chụp được rồi cất vào túi.
“Ding dong, ding dong!” Mỵ Mỵ đang ăn cơm nhét lò vi sóng với kim chi thì nghe tiếng chuông cửa vang lên, nghĩ rằng chắc là dì chủ nhà. Nhưng khi cô nhìn qua lỗ mèo, thấy Daniel ăn mặc chỉnh tề đứng bên ngoài thì đến đến mức đứng không vững. “Sao anh ấy lại ở đây?”
“Ding dong, ding dong!” Trong đám thanh niên kia có một người khá mất kiên nhẫn, lúc nãy có đi vào thang máy với Mỵ Mỵ, nhưng sợ bị lộ nên chỉ có thể xuống ở tầng dưới. Vì vậy bọn họ chỉ biết cô rời thang máy ở tầng mười sáu, nhưng không biết cụ thể cô ở phòng nào.
Sao Daniel lại ở đây? Có nên mở cửa không đây? Trong cánh cửa, Mỵ Mỵ bắt đầu chật vật! Cô chỉ lo bọn Phàm sẽ đến tìm mình, không ngờ người đầu tiên tìm được cô lại là Daniel. Với cách làm việc của bọn anh, phải chặn tin tức với Daniel và anh trai mới đúng chứ!
Vừa định nhìn qua mắt mèo xem tình trạng bên ngoài như thế nào, kết quả lại thấy một con mắt phóng to đang nhìn vào, sợ đến mức cô phải hét “A” một tiếng.
“Mỵ Mỵ, em có trong đó không? Mỵ Mỵ?” Đây là phòng cuối cùng rồi, mấy phòng vừa rồi đều không có ai, Daniel sắp mất kiên nhẫn, nhịn không được ghé mắt vào mắt mèo, nhìn thử xem có gì không, đột nhiên lại nghe từ bên trong truyền đến tiếng thét chói tai của nữ. “Mỵ My, anh biết em ở trong đó, mau mở cửa cho anh đi! Anh nói em biết, anh…”
Lúc Daniel đang định cưỡng bức, dụ dỗ Mỵ Mỵ mở cửa cho anh thì “rầm”, âm thanh mở khóa cánh cửa vang lên, cánh cửa chống trộm màu nâu lập tức mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn mà anh mong nhớ ngày đêm xuất hiện.
“Sao anh lại ở đây?” Giữ lấy cái bụng vẫn chưa nhô lên nhiều, một tay chống nạnh thành hình ấm trà, trêи gương mặt tức giận của Mỵ Mỵ có chút thắc mắc. Thật không thỏa mãn chút nào, đã không để lại manh mối gì cho bọn họ rồi, vậy mà vẫn tìm được nhanh vậy. Cô hoàn toàn quên cô từng có ý muốn bọn anh tìm ra mình càng sớm càng tốt, nhưng mới tìm được nhà thuê nhanh vậy mà đã bị tìm ra rồi, có được hạ giá không nhỉ?
“Mỵ Mỵ!” Dù thấy biểu cảm hung dữ của Mỵ Mỵ thì sợ đến mức hoảng hồn một chút, nhưng vẫn biết mình nhớ nhung Mỵ Mỵ rất nhiều, vội vàng lao tới ôm cô vào lòng!
Nhưng khi anh định ôm người Mỵ Mỵ vào lòng một cái thật nồng nhiệt thì đột nhiên nhớ đến tình huống rất quan trọng. Khẩn cấp phanh lại, tránh xa Mỵ Mỵ khoảng 0,05 mét. Ánh mắt hạ xuống dưới nhìn vào chiếc bụng cũng không khác gì lúc trước lắm, một bàn tay ôm eo cô, tay còn lại thì đỡ bụng cô, sợ lúc này cô sẽ bị anh dọa sợ đến mức sinh con luôn, cẩn thận đỡ lấy “Hoàng hậu” của mình.
“Mỵ Mỵ, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi, cứ từ từ, đến ghế sô pha rồi nói ha!” Dơ chân đá cửa một cái, Daniel cẩn thận đỡ Mỵ Mỵ ngồi xuống ghế sô pha, trong mắt đầy tò mò và sợ hãi nhìn chằm chằm vào cái bụng dưới áo phông của Mỵ Mỵ, hận không thể nhìn xuyên thấu xem quả trứng nhỏ được thụ tinh giờ ra sao rồi.
“Anh biết rồi à?” Không phải bọn họ không nói với nhau sao, sao lại cho anh ấy biết chuyện này? Chẳng lẽ bọn Phàm thật sự không sợ đứa bé này là của Daniel hay anh trai? Hoặc là, bọn Phàm không định đi tìm cô, vậy nên ném sự phiền phức là cô cho Daniel! Nghĩ đến khả năng này, quanh người Mỵ Mỵ bắt đầu tỏa ra không khí lạnh khiến Daniel hơi run. “Ách…Mỵ Mỵ, hình như chỗ này hơi lạnh! Nào, mặc áo khoác vào đi!” Không biết Mỵ Mỵ đang nghĩ gì, tại sao trêи khuôn mặt nhỏ nhắc của cô lại trở nên u u ám ám, vội vàng giả ngu cởi áo khoác của mình choàng cho cô, thuận tay ôm cô vào lòng, chiếm chút tiện nghi.
“Bọn họ nói cho anh à? Vậy bọn họ đâu? Sao không đến?” Cô mới bỏ nhà đi ra ngoài vài ngày, bọn anh cũng đồng tình rồi sao? Bây giờ cũng không có kiên nhẫn tìm cô sao?
“Cái đó…, thật ra…” Dù rất muốn nói xấu mấy người đàn ông kia để nâng cao ưu điểm của mình, nhưng thấy Mỵ Mỵ rất để ý chuyện chỉ có anh đến tìm cô, còn bọn Lâm Phàm cũng không xuất hiện, nghĩ đến chuyện bây giờ Mỵ Mỵ đang mang thai, không thể vì đau lòng mà kϊƈɦ động được, anh cũng không dám giấu diếm, báo cáo tình hình thực tế. “Do anh nhờ người khác tìm em, chưa nói cho bọn họ biết!”
“Thật không? Không phải là vì bọn họ không muốn tìm em nên mới nói anh đến sao?”
“Ai, không phải!” Mỵ Mỵ đúng là không nghĩ anh là cũng là đàn ông, chỉ để ý xem trước đó bọn Phàm có tìm cô không. Dù biết bọn họ đã có tình cảm với nhau nhiều năm rồi, anh không thể nào so sánh được, nhưng trong lòng vẫn đau đớn. “Mỵ Mỵ, anh tìm được em trước làm em không vui vậy sao?”
A, nghĩ đến việc bọn Phàm không đến nên tức giận, quên rằng người đàn ông trước mặt cô cũng sẽ ghen. Mỵ Mỵ vội vàng thu lại cảm xúc buồn bã, ôm thắt lưng Daniel, chôn khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào ngực anh, “Xin lỗi nha, Daniel, anh biết không, cảm xúc của phụ nữ có thai khó kìm lại được, nên có hơi để ý mấy chuyện lặt vặt!” Trong lòng lại đánh dấu chéo thật to câu nói của mình, kêu la trong lòng với cục cưng: “Cục cưng à, đôi khi nói dối thiện chí cũng là một chuyện tốt!” Dù sao mấy chuyện này, cứ đổ thừa cho việc tâm sinh lý không bình thường là được. “Daniel, em rất nhớ anh!”
Những lời này khiến cảm xúc buồn bực của Daniel trong nháy mắt tan thành một vũng nước, bị giọng điệu mềm mại của Mỵ Mỵ đã khiến vũng nước đó bay hơi ngay lập tức, “Bảo bối, anh cũng nhớ em!”Trả lờiChuyển tiếp
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!