“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào - Chương 177: Nguyện Làm Một Linh Hồn Dõi Theo Sau Lưng Em (END)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào


Chương 177: Nguyện Làm Một Linh Hồn Dõi Theo Sau Lưng Em (END)


Hai tháng sau,

Phiên toà xét xử vụ án hình sự đã được diễn ra. Cơ quan điều tra đã ra lệnh khởi tố, điều tra xét xử với Phùng Kiên, Tuyết Vy và năm đồng bọn của hắn. Bảy bị cáo trong trang phục phạm nhân màu kẻ sọc đứng trước vành móng ngựa. Kẻ nào kẻ nấy đều mặt mày phờ phạc thiếu sức sống. Phùng Kiên cúi đầu nhận tội khi cơ quan chức năng còn điều tra ra được đường dây buôn thuốc phiện do hắn cầm đầu. Vụ sập giàn ở WL cũng là do hắn một tay chỉ đạo đàn em hành động. Băng nhóm của Phùng Kiên đã được xoá sổ triệt để tránh gây nguy hại cho xã hội.

Rất đông các người nhà nạn nhân của vụ sập giàn giáo đã đưa di ảnh nạn nhân đến để nghe phán quyết của toà. Một mình Quân cũng đến đấy tham dự. Chiếc áo màu trắng, trên ngực gắn một miếng vải đen biểu thị là người đang để tang. Cô tần ngần ngồi theo dõi từ đầu đến cuối không bỏ sót một câu hỏi của thẩm phán hay câu trả lời của các bị cáo. Nỗi tức giận cứ dâng lên theo mỗi câu trả lời của những kẻ gian ác đấy.

“Bị cáo Phùng Kiên. Bị cáo suy nghĩ như thế nào khi nổ súng sát hại người vô tội. Bởi vì một hiểu lầm mà tạo thành án mạng như vậy?”

“Không muốn nói gì hết.” Hắn câng câng đáp lại.

“Yêu cầu bị cáo nghiêm túc trả lời câu hỏi của Toà!”

Gương mặt lạnh lùng, hết sức tỉnh của Phùng Kiên phơi ra. Man rợ thật sự khi hắn không hề có cảm giác tội lỗi đoạt mạng người đã âm thầm cưu mang hắn suốt những năm qua. Quá dã man.

“Bị cáo Huỳnh Thị Tuyết Vy. Bị cáo có biết mình đã phạm tội gì không?”

“Tội vì quá yêu một người.”

Mặt mày xanh xao khi bị dẫn độ đến toà án. Dáng người gầy guộc với chiếc bụng lớn. Không ăn không ngủ vì sợ hãi cái ngày này sẽ tới. Cô ta luôn muốn thời gian ngừng trôi lại để cái ngày mình bị chất vấn trước mặt cha mẹ và những người khác sẽ không bao giờ đến.

“Yêu cầu bị cáo nói to rõ ra!”

“Tội đồng phạm tổ chức bắt cóc giết hại người khác.” Cô ta cúi thấp đầu, mái tóc che đi nửa gương mặt hốc hác, chậm rãi nói khi vị thẩm phán to tiếng.

“Bị cáo có biết việc cấu kết đồng phạm để bắt cóc, giết người là những hành vi bị pháp luật hình sự truy cứu trách nhiệm hay không?”

“Thưa quý toà, dạ có.”

Trong con mắt của bao người ở đây Tuyết Vy bỗng trở thành một ác phụ. Nhiều người xì xào với nhau rằng cô ta đang mang thai mà lại có thể cầm dao giết người được. Không để đức cho con cái hay sao?

Quay đầu nhìn lại cha mẹ mình đang lẳng lặng ngồi khóc ở đấy. Cô ta bỗng nhiên trào nước mắt. Suy cho cùng là vì một tên đàn ông mà huỷ hoại luôn cả tương lai, làm khổ cha mẹ, gieo tiếng xấu cho gia đình. Con dại cái mang. Ánh mắt đượm buồn của mẹ mình ám ảnh cô ta. Trong lòng đau khổ dằn vặt miệng khẽ run lên nói câu “Con xin lỗi!”

Tội chồng thêm tội, cuối cùng thì toà đã tuyên án, phiên toà chính thức khép lại với bản án thích đáng cho những kẻ gieo tội ác.

Phùng Kiên bị tuyên án tử hình với các tội danh bắt cóc giết người, chế tạo tàng trữ vũ khí, mua bán trái phép chất ma tuý. Hắn phạm tội với động cơ giết càng nhiều người càng tốt. Có tính chất côn đồ, hành vi đặc biệt nghiêm trọng. Tại phiên toà Phùng Kiên lại không thành khẩn khai báo và nghiêm túc trả lời hay tỏ ra ăn năn hối lỗi. Toà cần thiết áp dụng hình phạt nghiêm khắc, loại bỏ ra khỏi xã hội.

Huỳnh Thị Tuyết Vy nhận bản án 15 năm tù giam. Sau khi sinh con xong sẽ lập tức chịu thi hành án. Không đứng vững trước phán quyết cuối cùng của Toà án cô ta lập tức ngã khuỵu xuống. Hai đồng chí công an đã phải đỡ cô ta dậy dìu ra bên ngoài.

Ánh mắt bi phẫn, uất ức đến cao độ và ngập tràn đau thương khiến Quân nhớ mãi không thôi.

Tất cả cũng chỉ bởi vì ba chữ ‘điên vì tình’ mà ra.

Mang tâm trạng nặng nề rời khỏi trụ sở Toà án, Quân đứng dưới mưa đợi quản gia Lâm đến đón mình. Về nhà họ Phan, cô lặng thinh nhìn mẹ chồng đang ôm di ảnh của ba khóc sụt sịt. Khoảng thời gian này cô chuyển về đây sống để chăm sóc bà Loan. Nhìn tấm ảnh của ba chồng đang cười tươi Quân càng hiểu lòng mẹ và cảm nhận được những gì mẹ đã chịu đựng suốt những ngày qua. Nắm chặt lấy tay bà Loan cô nhẹ nhàng khuyên nhủ vài câu rồi ra ngoài chuẩn bị chút thức ăn cho bà.

Tin tức về vụ bắt cóc sát hại cứ liên tục xuất hiện trên báo đài khiến cô không thể tập trung làm được việc gì. Mẹ chồng vì thấy được những hình ảnh đau lòng hoặc ai vô tình nhắc đến ba lại buồn bã bỏ ăn bỏ uống. Nằm lì mấy ngày liền ở trong phòng không chịu dậy. Ở WL thì cứ như rắn mất đầu mọi thứ cứ loạn hết cả lên. Cả hai ông lớn đều gặp nạn khiến các vị cổ đông nháo nhào tìm người tạm thời thay vào các vị trí chủ chốt ấy. Là một cổ đông lại ưu tú xuất chúng nên tạm thời Quân được ban hội đồng tín nhiệm giao trọng trách xử lý công việc ở WL. Áp lực công việc khi phải gánh cả một con thuyền lớn trên vai. Đau lòng muộn phiền khi mẹ chồng kiệt quệ ốm yếu, bỏ ăn bỏ uống như vậy. Bản thân lại mang thai đôi dù rất mệt mỏi nhưng Quân không có thời gian để ngả lưng nghỉ ngơi.

Còn chưa kể…

“Alo. Cô Khánh Quân đúng không?”

“Vâng.”

“Chồng cô đang dần có ý thức. Ngay bây giờ cô có thể đến bệnh viện được không?”

Quăng bỏ lại mọi thứ, Quân hớt hải nói với mẹ rằng có chuyện gấp cần đến bệnh viện gặp bác sĩ điều trị cho Khánh. Hét loạn lên gọi quản gia ngay lập tức chuẩn bị xe Quân khoác vội chiếc áo mỏng rồi ra theo. Dù tiết trời rét căm nhưng trái tim lạnh lẽo của cô đang được sưởi ấm bởi ngọn đuốc thắp sáng. Cánh môi đóng mở liên tục giục quản gia lái xe nhanh hơn. Đôi mắt Quân ngập tràn hi vọng. Một điều kỳ diệu mà cô đã chờ đợi suốt hai tháng qua.

Hi vọng lần này Quân Khánh sẽ trở về với cô.

Lúc Bảo Long đưa anh lên xe trong tình trạng máu chảy liên tục từ ngực trái Quân rất sợ rằng đó là lần cuối họ nói chuyện với nhau. Đưa vào phòng cấp cứu Khánh ở trong tình trạng lơ mơ, nhợt nhạt, tụt huyết áp rồi dần dần chuyền vào trạng thái hôn mê. Mũi dao dài cắm sâu cắt đứt động mạch liên sườn trái, đâm trúng phổi của anh. Các bác sĩ đã kịp thời phẫu thuật xử lý, rút dao ra và tiến hành khâu đoạn phổi bị rách. Khoảnh khắc bác sĩ cởi nón y tế thông báo cuộc phẫu thuật đã thành công Quân vỡ oà khóc lên như một đứa con nít. Vui sướng là khi chồng mình đã có một cơ hội để sống.

Trước khi phẫu thuật bác sĩ trưởng khoa đã gọi cô vào và thông báo tình hình hiện tại của Khánh vô cùng nguy kịch. Nói người làm vợ như cô phải chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất. Kinh sợ, hãi hùng Quân bủn rủn chân tay suy sụp hoàn toàn. Cầm trên tay tấm phim chụp CT hình ảnh lưỡi dao ghim sâu lún vào ngực chồng cô cảm thấy cả thế giới đang dần dần đen lại, u ám và lạnh lẽo. Bước vào phòng chăm sóc đặc biệt rưng rưng nghẹn ngào khi nhìn vào màn hình máy monitor theo dõi bệnh nhân. Từng nhịp tim đập chậm của chồng tạo thành đường sóng nhô lên cao rồi hạ xuống. Quân vừa mừng vừa tủi ngồi xuống bên cạnh người đang phải thở bằng máy kia.

Trái tim của anh ấy vẫn còn đập. Chồng mình được cứu sống rồi.

Còn gì hơn khi cận kề chia ly tử biệt lại đảo ngược thành phút giây tương phùng trong niềm vui không tả nổi. Hơi thở, nhịp đập quen thuộc ấy vẫn bên cô không thể lẫn đi đâu được.

Tuy nhiên các bác sĩ đã phát hiện ra Khánh cũng bị chấn thương ở sau đầu gáy. Chính là lúc anh bị đàn em của Phùng Kiên giãy đạp hành hung. Những va chạm từ hành động bạo lực của chúng đã gây ra tổn thương ở vùng đầu khiến chồng cô hôn mê bất tỉnh suốt thời gian qua. Khánh không thể giữ được đạo làm con xuất hiện ở đám tang của cha để chịu tang.

Từng ngày từng ngày trôi qua nhìn chồng mình nằm im bất động trên giường bệnh Quân héo hon vì chờ đợi. Lòng luôn sợ rằng Khánh sẽ không bao tỉnh dậy thì cô sẽ phải làm sao để có thể cứu anh. Nghe tin chồng mình đang có dấu hiệu tỉnh lại bước chân nhanh nhẹn vồ vập lao vào trong bệnh viện dù chiếc bụng của mình đang nhô cao lên như vậy.

Khánh vẫn nằm im trên giường, tựa như ngủ say. Nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc, gương mặt xanh xao của anh Quân vô cùng xót xa. Các chấn thương đã biến anh từ một con người khoẻ mạnh đầy sức sống trở thành một chàng trai gầy gò ốm yếu hẳn. Bác sĩ điều trị nói rằng ban nãy y tá đã phát hiện ra anh đã có ý thức khi hai ngón tay đã cử động. Quân lại rơi nước mắt xúc động. Tưởng tượng nếu một ngày không có Khánh thì cuộc sống của ba mẹ con sẽ không trọn vẹn và đúng nghĩa. Thiếu anh cái tên cô sẽ mất một nửa ý nghĩa đặc biệt hoàn hảo của nó.

Giờ đây, ngồi túc trực bên cạnh Khánh nhìn gương mặt anh đã hồng hào trở lại. Nắm chặt bàn tay gầy gò của chồng, Quân đưa nó áp lên mặt mình nghẹn ngào trong hạnh phúc. Những u uất nặng nề trong lòng đã tan biến thành mây khói khi cả hai lại có thể nhìn thấy nhau. Phút giây chồng tỉnh lại mở mắt mỉm cười với mình cô mong ngóng hơn bao giờ hết.

Qua hai ngày từ lúc Khánh có ý thức đến nay anh vẫn không tỉnh lại. Chăm sóc túc trực liên tiếp bên cạnh chồng, mệt mỏi nhưng Quân không bỏ cuộc. Dù có giúp việc nhưng cô vẫn bảo họ chỉ đưa đồ ăn và những vật dụng cần thiết tới rồi ra về. Đến ngày thứ ba người vẫn không tỉnh cô sốt sắng hẳn:

“Ông xã. Anh mà không mở mắt ra nhìn em là phá nát cái bộ sưu tập xe của anh đấy!”

“Dậy đi nào! Không dậy là em không xử lý việc ở WL hộ anh nữa đâu!”

“Đi mà. Mở mắt ra nhìn em và con nè!”

Vẫn chẳng thấy động tĩnh gì khi mình mè nheo năn nỉ ỉ ôi đến thế. Quân nhăn nhó làu bàu tiếp:

“Không tỉnh lại thì em đơn phương ly hôn rồi lấy chồng mới cho anh xem.”

Vẫn là không tỉnh sao?

…..

Qua một hồi nhận ra chẳng có gì biến đổi cô liền đứng dậy ra ngoài gọi điện về cho mẹ chồng an ủi bà đôi câu. Cú sốc khi mất chồng con bị thương đã khiến tinh thần bà Loan nhiều lúc không ổn định. Cứ khóc gào mỗi khi ngồi trước di ảnh chồng mình. Những lúc thế này cô càng phải ở bên động viên mẹ nhiều hơn nữa

Bàn tay ấm áp bất chợt chạm vào rồi nắm lấy tay cô, Quân giật mình quay lại nhìn. Đôi mắt buồn bã chợt long lên khi người trước mặt đang mỉm cười. Khoé môi nhợt nhạt nhếch lên tạo thành một nụ cười thật rạng rỡ. Dù có yếu ớt đến đâu thì đó vẫn là nụ cười mà cô mong mỏi nhất.

Bất ngờ, kích động Quân sà xuống nhào vào lồng ngực ấm áp của chồng rồi nằm im cảm nhận mọi thứ thuộc về Khánh. Hơi thở, nhịp đập hay giọng nói. Cô muốn xác định một điều rằng mình không phải đang nằm mơ.

Qua vài phút nằm cạnh nhau nhìn vợ đang nước mắt lưng tròng Khánh cố véo nhẹ lên mũi cô một cái rồi chậm rãi nói:

“Em đeo cho anh một cái gông tình nặng trịch lên người. Chưa mở khoá cho anh đã vội muốn rời đi rồi hử?”

“Ai bảo anh doạ em cơ chứ!”

Sờ lên bờ môi nứt nẻ, lên hàng lông mày rậm rạp của người đàn ông đang ôm chặt lấy mình Quân khẽ khàng nói:

“Anh ngốc lắm!”

“Chồng ngốc quên mất rằng em có thể tránh được mũi dao ấy hả? Cứ lao ra như tên bắn làm em không kịp phản ứng.”

“Anh có biết là anh đã làm em muốn ngừng thở rồi không?”

“Xin lỗi. Lúc đấy anh chẳng nghĩ được gì nữa. Trong đầu chỉ nhập tâm một điều rằng phải dùng thân mình che chắn cho ba mẹ con.”

Lúc con dao găm vào người anh chỉ biết rằng vợ mình đã được an toàn. Cảm giác đau buốt lan truyền từ ngực truyền đi khắp thân thể rồi ngất đi. Nhưng trong thâm tâm anh luôn tự mình nhắc nhở rằng không được bỏ cuộc. Mọi thứ chỉ mới bắt đầu. Không được từ bỏ hạnh phúc mà mình đã cố gắng đạt được.

“Cám ơn chồng. Cám ơn anh đã hết lần này lần khác không quản ngần ngại che chở cho em.”

Sờ lên chiếc bụng của vợ Khánh từ từ cảm nhận những thay đổi của hai thiên thần. Chúng chắc chắn cũng đang vui mừng khi cha mình đã bình yên vượt qua cánh cửa tử thần trở về. Hôn lên khoé mắt rỉ chút nước ấy Khánh cười hiền hoà xoa đầu vợ.

“Lúc nhỏ em đã từng cứu anh. Bây giờ thì hãy để anh trả ơn và bảo vệ em. Nếu anh không vượt qua được nguy hiểm, thì có chết anh vẫn nguyện làm một linh hồn dõi theo sau lưng em. Dù ở bất cứ nơi đâu.”

“Mọi chuyện đã qua rồi. Nhím con đừng khóc nhè nữa.”

Bao nhiêu giọt nước mắt, lo lắng, đau khổ đã được đền đáp xứng đáng. Vùi mặt sâu vào lồng ngực rắn chắc, quệt nước mắt nước mũi Quân nức nở nói:

“Em khóc là vì em quá hạnh phúc.”

Khẽ hôn lên trán nhẵn bóng, Khánh lại mỉm cười trêu cô gái nhỏ. Dù còn đang bị thương nhưng cái tật thích ghẹo vợ vẫn không bỏ được:

“Này chị vợ ơi. Đừng khóc xấu như vậy chứ. Em định khóc tang khi chồng mình còn sống sờ sờ đây hử?”

Bật cười, Quân cắn vào da cổ anh rồi ra lệnh:

“Bắt đền anh bù hết những tháng qua em sống trong nước mắt và lo sợ đi. Anh không đền bù thoả đáng em nộp đơn lên toà.”

“Được. Đợi anh khoẻ lại rồi anh sẽ bù đắp cho em. Em muốn gì anh cũng cho.”

Mùa đông, mùa của những cảm xúc ngổn ngang, gió vẫn rít gào trên những tán lá xanh. Mùi hoa sữa thoang thoảng trên phố, những con đường bất chợt vắng lặng. Trong vòng tròn tuần hoàn của thời gian mùa đông chính là mùa có màu sắc ảm đạm nhất nhưng chẳng là gì với những trái tim đang đập vì yêu. Thờ ơ với mọi thứ xung quanh hai bàn tay đan chặt lấy nhau rời khỏi nghĩa trang hiu quạnh.

Thật hạnh phúc khi chúng ta vẫn tìm được nhau sau bao năm xa cách. Em đã tìm được bến đỗ của đời mình, một yêu thương to lớn đủ bảo vệ em cả một đời. Những tháng ngày về sau em cùng anh già đi, chúng ta sẽ cùng nhau đi đến cuối.

Khẽ đưa tay để dìu cô gái qua một đoạn đường chàng trai mỉm cười vui vẻ nói:

“Chị vợ. Theo anh về nhà nào.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN