Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy
Chương 40: Rất Soái, Rất Có Khí Thế
Tôi nâng tay để trên ngực của anh ta, lực khí của anh ta rất lớn, tôi ngăn không được. Khủy tay gập lại, sau đó bị anh ta nắm trong tay, cưỡng chế đặt ở trên đầu.
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, thực muốn hung hăng cắn anh ta. Vừa rồi biểu hiện của anh ta rõ ràng đã vừa lòng rồi, nhưng lại không bỏ qua cho tôi.
Bàn tay to đó dần dần rơi xuống cằm của tôi, mạnh mẽ dùng lực nắm chặt, miệng của tôi bị anh ta mở ra.
Khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt tôi. Rất nhanh, thân thể tôi thấy nặng. Cả người anh ta đè trên người tôi, cảm giác vô lực lần nữa đánh úp lại. Tôi không thể động, môi lưỡi bị lấp kín, chỉ có thể theo anh ta.
Rất lâu, rất lâu, hôn tới khi thân thể tôi phát run, trong đầu trống rỗng. Đôi tay lạnh băng ấy dường như đem theo lửa nóng ở trên thân thể tôi từng tấc từng tấc…
Vào lúc tôi nghĩ rằng anh ta muốn làm gì đó, động tác đột nhiên ngừng lại. Tay của anh ta phủ trên mặt tôi, tiếng cười trầm thấp tràn ra khỏi khóe môi của anh ta, trong mị hoặc đem theo lạnh lẽo.
Dị Tư Ẩn: “Lần này tha cho em, trong vòng một tháng tôi sẽ không đến ký túc xá của em.”
Dứt lời, tôi chỉ cảm thấy bên người có một trận gió thổi qua, cơ hồ là trong nháy mắt anh ta liền biến mất vô tung vô ảnh, tôi không còn thấy anh ta nữa.
Vào lúc anh ta vừa biến mất, tôi nghe thấy tiếng hô hấp thanh sạch trong ký túc vang lên. Ba người bạn trong ký túc không sao rồi, bọn họ đã khôi phục lại hô hấp rồi.
Một đêm dài, tôi không thể ngủ được, tới rạng sáng bốn giờ tôi mới có chút buồn ngủ.
Vào lúc tôi đang ngủ ngon, một tiếng kêu sợ hãi truyền tới, dọa tôi toàn thân phát run. Cả người ngồi bật dậy, mờ mịt nhìn xung quanh.
Tôi thấy Trương Tiểu Mẫn giậm chân, vừa soi gương vừa hô.
Trương Tiểu Mẫn: “Mặt của mình làm sao vậy? Hai mắt giống như bị đánh một quyền. Trời ạ, tuy rằng mình là nữ hán tử thì cũng không thể như thế này mà ra ngoài a!”
Khoảnh khắc cô ấy quay người, tôi nhìn thấy mặt của cô ấy, vòng đen ở mắt đặc biệt nghiêm trọng, xung quanh khóe mắt có màu xanh ứ đọng, ra ngoài nhất định phải mang theo mũ lưỡi trai.
Trương Tiểu Mẫn: “Tiểu Tiên, đi cùng mình tới bệnh viện của trường đi, hôm nay không lên lớp nữa. Viên Doanh, Tình Thiên cầu xin hai người giải thích với Diệt Tuyệt Sư Thái giúp mình.”
Diệt Tuyệt Sư Thái là cô giáo đặc biệt nghiêm khắc trong trường chúng tôi. Mỗi lần lên lớp bắt buộc phải điểm danh, nếu bị phát hiện nghỉ học nhiều lần, khảo sát cuối kỳ cơ bản là bị treo môn.
Trong trường không người nào thích bà ấy, nhưng cũng không có ai dám thiếu giờ lên lớp của bà ấy.
Tôi nhìn Trương Tiểu Mẫn kéo Chu Tiên ra cửa, không bao lâu trong ký túc chỉ còn hai người, tôi và Viên Doanh. Cô ấy đã mặc quần áo và rửa mặt xong, đang đứng bên giường ngẩng đầu nhìn tôi.
Viên Doanh: “Hôm qua Dị Tư Ẩn không đối với cậu làm việc gì đó chứ? Cậu thành thật trả lời, đừng thẹn thùng.”
Tôi: “Anh ta hôn mình, ngoài ra thì không có gì nữa.”
Tôi nghe thấy khẩu khí của Viên Doanh giãn ra, thấy cô ấy như trút được gánh nặng, tôi lập tức hỏi.
Tôi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Viên Doanh: “Bây giờ cục diện vẫn còn có thể khống chế, đứa nhỏ trong bụng cậu không thể giữ lại. Nếu như cậu sinh ra quỷ thai thì không ai có thể cứu cậu được nữa. Cậu chỉ có thể cùng Dị Tư Ẩn, tuy rằng anh ta rất đẹp trai cũng rất quyền thế nhưng trước khi cậu không chết nguy cơ rất lớn. Cậu theo anh ta chỗ tốt nhất là sau khi chết, ở âm tào địa phủ rất có thân phận.”
Nghe thấy phần sau, khóe mắt tôi nảy lên. Khi còn sống thì không tốt, ai còn quản chuyện sau khi chết đi?
Viên Doanh: “Tình Thiên, lần này mình phải hạ ngoan thủ, trước tiên cậu hãy ổn định Dị Tư Ẩn, qua vài ngày nữa, mình sẽ đưa cậu đi lấy đứa trẻ ra.”
Tôi lập tức từ trên giường đứng dậy, vội vàng hỏi.
Tôi: “Lấy ra bằng cách nào? Trong cơ thể của mình âm khí rất nặng, quỷ thai ăn âm khí, nếu như nó phát dục quá nhanh, có phải hay không…”
Viên Doanh: “Cho nên phải mau chóng, một lần phải thành công! Bà của mình đi tới chỗ Đạo Tôn rồi, trước khi đi bà đã để lại cho mình rất nhiều đồ vật. Khoảng thời gian này cậu một tấc cũng phải theo sát mình. Dị Tư Ẩn đó, cậu học ngoan ngoãn một chút, chỉ cần không cùng anh ta làm chuyện đó, những chuyện khác đều có thể. Ổn định anh ta, chỉ có anh ta mới có thể đối phó với con quỷ khác kia!
Lúc nói đến phía sau, sắc mặt của Viên Doanh trầm trọng lên. Tôi có thể từ biểu tình của cô ấy nhìn ra được Tịch Hoa cũng rất lợi hại, không dễ chọc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!