Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y
Chương 97: “Ăn nhiều đồ Ngọt và uống ít giấm thôi, điều này tốt cho sức khỏe của anh.”
Hai giờ sau, người Cừu Hành động đậy. Giải Dương nhanh chóng khoá điện thoại rồi giấu dưới gối, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Nệm trũng xuống, cậu phát hiện tay anh đang ôm cậu buông lỏng, lúc sau tóc trên trán cậu bị ai kia phẩy phẩy. Tiếp sau đó, trên môi có cảm giác ướt át.
Giải Dương mở mắt và nói: “Đồ con chuột.”
“…”
Cừu Hành cứng ngắc ngả người ra sau, đối diện với ánh mắt của Giải Dương, cánh tay chống lên.
Giải Dương nhanh tay bắt được anh, đảo khách thành chủ.
Bầu không khí lại một lần nữa gần như mất kiểm soát.
Cậu nhéo nhéo tai anh.
Yết hầu của anh trượt nhanh, cuối cùng không nhịn được, anh giơ tay ôm Giải Dương, lật người cậu ra định “bắt nạt” một chút. Giải Dương cảm nhận được sự ‘thay đổi’ của anh, dứt khoát chạy trốn rời khỏi giường, thu dọn quần áo và nói với anh: “Em còn phải chụp ảnh trang phục và phụ kiện cho Tần Thành nữa, đi trước đây.” Nói xong vô tình mà tự mình thu dọn đồ đạc, xoay người bước ra ngoài.
Bộp!
Cửa phòng bị đóng.
Cừu Hành vẫn duy trì tư thế bị Giải Dương đẩy ra rồi đưa tay lên che mắt hít sâu một hơi, đập gối.
“……….Đồ tồi, còn luôn giận dai”
……
Giải Dương quả thật hay giận dai, hơn nữa cũng hay nghĩ đến nó.
Đang ăn sáng, Giải Dương đột nhiên hỏi: “Hôm nay anh có bận không?”
Cừu Hành đang thất thần ngồi ăn sáng, còn luôn lén lút nhìn Giải Dương nữa, khi thấy Giải Dương mở miệng, tỏ ra thản nhiên nhưng tay kia nhanh chóng bỏ đũa xuống nói: “Thì có mấy văn kiện phải phê, nhưng cũng không quá bận, sao đây? Em muốn đi chơi ở đâu? Tôi có thể ——”
“Thế thì đúng lúc em cũng rảnh, chiều tụi mình đi làm thủ tục ly hôn đi.”
“…”
Cừu Hành chậm rãi duỗi tay ra, lấy khăn giấy lau miệng, thay đổi tư thế ngồi rồi nói: “Tôi đột nhiên nhớ ra … chúng ta đã lâu không gặp mẹ. vào viện dưỡng lão cũng tiện nói với mẹ việc trị liệu, ly hôn để lúc nào nói sau.” Nói xong vội vàng đứng dậy rời đi, cứ như sợ Giải Dương kéo mình vào cục dân chính để ly hôn.
Giải Dương cố ý nói lớn: “Không rảnh hôm nay, thì ngày mai …”
Cừu Hành bước càng nhanh hơn, trong nháy mắt biến mất.
Giải Dương không nói nữa, cuối cùng trong lòng cũng cảm thấy thoải mái, mỉm cười.
Sau bữa sáng, Giải Dương đến Dương Hành họp một cuộc họp đơn giản với các giám đốc điều hành của công ty, sau đó nói chuyện một mình với Tần Thành sau cuộc họp.
“Hot search hôm qua cậu gửi tôi hôm nay tôi ngủ dậy xem thì không còn nữa, bài viết của người đánh giá kia cũng xoá rồi.”
Giải Dương ngạc nhiên: “Xóa rồi á?”
“Chà, tôi đoán chắc là Tiết Hiền liên hệ bên quan hệ công chúng, hot search kia cũng không tốt cho cậu hay Tiết Hiền đâu. Không thể dùng cách ngu ngốc đó để gây sự chú ý, thường là những người khác cũng được đề cử mua. Tôi đoán là….”
Thật ra Giải Dương cũng đoán được rồi, ra hiệu Tần Thành ngồi xuống nói.
Tần Thành ngồi xuống, không có nói ngay mà suy nghĩ một chút mới nói:“Giải Dương, cậu là người mới, có thể không biết nhiều giải thưởng trong giới giải trí không nhất thiết phải dựa vào thực lực.”
Có vẻ cậu cũng nghĩ như Tần Thành, nói: “Anh nghi ngờ có người mua giải à?”
Tần Thành cười, nói: “Làm người đại diện của nghệ sĩ thông minh bớt được việc thật tôi nghi ngờ có người mua giải thưởng. Hot search kia rõ ràng muốn khơi mào cậu với Tiết Hiền, làm mọi người tưởng giải thưởng đó là của một trong hai người cậu. Nhưng nếu giải thưởng không phải của cậu thì cậu sẽ trở thành đối tượng chế giễu của cộng đồng mạng, mà mọi người sẽ nghĩ người đoạt giải kia sẽ giỏi hơn cậu.”
Anh ta nói thêm: “Với cộng đồng mạng, người có thể đoạt giải là những người tập trung vào nghệ thuật, xuất hiện ít, yêu âm nhạc. Chỉ trích cậu với Tiết Hiền quá thực dụng, cho rằng âm nhạc của cậu là thế tục, phục vụ cho thị trường hoặc những nhãn hiệu kỳ quặc khác khiến một số thính giả mù quáng nghĩ rằng nghe nhạc của cậu là trần tục. Đây là điều các ca sĩ sợ nhất, rất nhiều ca sĩ nổi tiếng bị gắn cái mác low này mà dần dần khó thoát ra khỏi giới.”
Loại hành vi này được gọi là hành vi giết ấn tượng và nó rất phổ biến trong các ngành nghệ thuật khác nhau.
Giải Dương trầm tư không nói.
Tần Thành tiếp tục: “Giải Dương, cậu vẫn chưa phát hành album solo đầu tiên của mình. Nếu cậu bị gắn mác xấu vào thời điểm này, album mới của cậu chắc chắn sẽ bị flop. Mặc dù cậu có thể chờ album ra để nói chuyện bằng thực lực, nhưng ít nhiều cũng làm mất điểm.”
Giải Dương hỏi “Những người được đề cử còn lại là những ai?”
“Cát Trác, du lả lướt, đường tiểu thư, mao mạt. Trong số họ, cả du lả lướt với mao mạt đều là những nhà sáng tác ở hậu trường, họ có thể bị loại vì không đua thành tích ở bên ngoài, trừ họ ra thì còn tiểu thư với Cát Trác, Đường tiểu thư là một nữ ca sĩ trẻ có phong cách khá mới mẻ, ra mắt 8 năm rồi cho nên sẽ không dỗi hơi đi khiêu khích cậu với Tiết Hiền. Cho nên, Cát Trác…”
Tần Thành lấy điện thoại của mình ra, mở một bài viết cho Giải Dương đọc: “Gã ta với Quý Trạch Huy là cùng thời, 37 tuổi, tự mở studio riêng. Giọng không hay nhưng được cái sáng tác tốt, khi mới debut còn được ca tụng là thủ lĩnh của thế hệ ca sĩ mới còn hay tranh đua với Quý Trạch Huy, lúc đầu còn giỏi hơn cả Quý Trạch Huy, phát triển tốt nhưng càng về sau khả năng sáng tác càng ngày càng kém, dần dà bị Quý Trạch Huy bỏ lại.”
Giati Dương nhấc điện thoại lên và thấy có hình một người đàn ông. Người đàn ông có kiểu tóc style suy đồi lang thang mất kiểm soát, mặc quần áo dân tộc phiên bản cải tiến, trông hiền lành, khí chất u sầu và rất …có hơi thở văn chương.
“Sau bốn năm không được thì năm nay Cát Trác mới lại được đề cử giải Golden Melody Award. Trước đó, gã đã hai lần được đề cử cho mục sáng tác hay nhất nhưng hai lần để vuột mất chiếc cúp. Như người ta nói, do gã quá vội vàng rồi.”
Giải Dương tìm kiếm những bài hát được đề cử của Cát Trác, cậu nói: “Gã ta lo lắng là phải thôi, với cái bài hát này ngay cả khi không có tôi hoặc Tiết Hiền gã cũng không thể đoạt giải.”
Tần Trừng buồn cười hỏi:”Vậy thì cậu định làm gì? nếu gã ta thực sự mua giải thì sao?”
“Vậy cứ để gã ta mua đi, sau đó cho gã ít nhiệt, bây giờ anh đi thu thật chứng cứ Cát Trác mua giải nhé? Nếu thiếu người liên hệ thì cứ nói với Quý Trạch Huy, anh ta có đó.”
Tần Thành bất ngờ hỏi: “Cậu không cần giải thưởng này à? Bài hát IUD lọt vào danh sách có khả năng win rất cao đó nha, vừa debut được một năm mà ăn được giải thưởng sáng tác hay nhất, nhiều người còn không dám mơ đến điểm xuất phát như này.”
Giải Dương nhướng mày sửa lại câu của Tàn Thành: “Làm chủ tịch Dương Hành mới là điểm xuất phát của tôi. Cái giải bọn họ tranh nhau ngay từ đầu tôi đã không để nó vào mắt tôi. Mà năm nay, tôi cũng không thiếu giải thưởng.”
…
Buổi trưa, Giải Dương đến Vinh Đỉnh ăn cơm, đang ăn thì Phong Thanh Lâm gọi tới, Giải Dương nghe máy mở loa ngoài hỏi “Sao thế?”
Cừu Hành đang ngồi cạnh Giải Dương, cau mày khi nhìn thấy cái tên Phong Thanh Lâm nhấp nháy trên màn hình điện thoại.
Giọng của Phong Thanh Lâm vang lên: “Cậu lấy bức ảnh đó ở đâu ra?”
“Hình như là trên Weibo có người đến thành phố M du lịch và tình cờ gặp Mộc Chu Dịch.”
“Bọn họ thật sự bất cẩn mà.” Phong Thanh Lâm giọng điệu bình tĩnh đến không ngờ, có chút mỉa mai “Tôi tìm được người chụp được cái ảnh còn chi tiết hơn ấy, bọn họ thật sự ở khách sạn cả ngày luôn đó.”
Giải Dương nói một cách thản nhiên, “Gửi mấy bức đó cho tôi đê.”
“Cho cậu cũng được, nhưng hy vọng cậu tạm thời không đăng nó lên. Hôn thê của Phong Thanh Bách, Phương Giai muốn bỏ hôn ước xong mới đăng vụ này lên.”
“Anh liên lạc với Phương Giai rồi á?”
“Đúng rồi, cậu nói khá chuẩn, cô ấy thực sự là một đồng minh khá tốt.”
Khá nghe lời đấy.
Giải Dương mỉm cười, cúp điện thoại.
“Em có thường xuyên liên lạc với Thanh Lâm không?”
Có mùi giấm chua thì phải.
Giải Dương nhìn Cừu Hành. Nhưng Cừu Hành lại phớt lờ Giải Dương mà uống nước. Cậu cầm đũa gắp một quả táo nướng cho anh, và nói: “Ăn nhiều đồ ngọt và uống ít giấm thôi, điều này tốt cho sức khỏe của anh.”
Mặt anh tối sầm lại, thẹn quá thành giận đưa tay ấn đầu cậu.
……..
Hai ngày tiếp theo đó, Cừu Hành né tránh không đi ly hôn, lấy lý do “bận quá” với “cảm thấy không khỏe và không muốn ra ngoài.”
Vào hôm Giải Dương chuẩn bị rời đi, áp suất không khí xung quanh cơ thể Cừu Hành xuống thấp từ lúc anh rời giường cho đến khi Giải Dương đến sân bay.
Trước khi xuống xe, Cừu Hành đưa cho Giải Dương một túi thuốc nhỏ và nói: “Thường xuyên bay đến những nơi khác nhau sẽ dễ gặp phải các triệu chứng bất cập hơn. Cái này càng về sau không thể thiếu được khi đi công tác, sức khỏe quan trọng.”
Giải Dương biết anh hôm nay vì sao lại dỗ thế nào cũng không được, cẩn thận cất túi thuốc đi rồi nói: “Em sẽ cẩn thận, đảm bảo không bị sốt nữa.”
Cừu Hành bất đắc dĩ nhướng mày, đưa tay chạm vào khuôn mặt của Giải Dương, đột nhiên nói: “Việc ly hôn…lần sau sẽ nói chuyện đó nhé.”
Giải Dương gật đầu.
Vài giờ sau, Giải Dương đặt chân đến thành phố W. Cừu Hành đã đặt trước cho cậu một căn phòng dành cho tổng thống trong một khách sạn cao cấp của Vinh Đỉnh còn cho tài xế đến đón cậu.
Giải Dương Dương thoải mái về đến khách sạn, sau đó bắt đầu không ngừng chỉnh trang tạo kiểu, chuẩn bị tham gia bữa tiệc tối tối nay.
Tần Thành bảo: “Lễ trao giải chính thức sẽ diễn ra vào chiều mai. Hôm nay là bữa tiệc trước buổi lễ. Sẽ có rất nhiều tiền bối và nhà đầu tư cấp cao tham gia, đây cũng là thời điểm tốt để phát triển mối quan hệ. Quý Trạch Huy và Đồng Kiếm đều đến sớm hơn cậu, ở trong khách sạn khác, lát nữa bọn họ sẽ tới đây gặp cậu, cậu với bọn họ đi cùng nhau.”
Giải Dương gật đầu.
“Có một tin tức chắc cậu sẽ cảm thấy hứng thú” Tần Thành ngồi bên cạnh Giải Dương nói “Mộc Chu Dịch tối nay cũng đến, đi cùng Nguyên Bàng.”
Giải Dương quay sang nhìn Tần Thành thì bị nhân viên trang điểm ngăn lại, cậu chỉ nhìn chính mình ở trong gương nói: “Đến đúng lúc đấy, tôi đang rất tò mò câu nói của Thẩm Ngạn, không biết Mộc Chu Dịch thay đổi như thế nào.”
Cậu cũng nhân lúc muốn thử xem, nếu dị năng của cậu thử trên người Mộc Chu Dịch thì sẽ có tác dụng như thế nào đây?
Chưong này chưa check raw, chỉ beta từ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!