Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn
Chương 147: Người Đàn Ông Kì Lạ Đó Là Ai? (2)
Nhưng mà, không đúng, Đông Phương Mặc là chồng của cô, nếu anh muốn cô, anh không cần gì phải giả làm một người đàn ông xa lạ, đúng không?
Hơn nữa, không phải Đông Phương Mặc bị bỏng nên trở nên bất lực sao? Khi anh làʍ ȶìиɦ với cô, bọn họ đều sử dụng đồ giả, nhưng vào đêm tân hôn, rõ ràng cô cảm thấy thứ chôn sâu trong cơ thể mình hoàn toàn không phải đồ giả.
Bộ não của cô nhanh chóng phát lại mọi thờ điểm giữa cô và Đông Phương Mặc. Hình như một lần, trong phòng tắm, vì quá nhiều xà phòng trêи sàn mà cô bị trượt chân rồi ngã xuống sàn. Đông Phương Mặc đã rất tức giận. Anh đã kéo cô bằng một tay khiến cô vô tình mà ngã xuống dưới hông anh. Sau đó, cô dường như chạm tay vào…
Cô đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng tình hình lúc đó có chút hỗn loạn, cô lại bị Đông Phương Măch ném ra ngoài nên cô không có thời gian để tìm hiểu tình hình.
Vì vậy, khi cô chạm vào thứ đó, nó là huyết mạch của một người đàn ông hay nật liawr trong túi quần của anh? Cô lắc đầu, cô không biết, cô thật sự không biết!
Nếu Đông Phương Mặc không bị bất lực, thì có lẽ anh chính là người đàn ông kỳ lạ đó, nhưng xem ra cũng không có ý nghĩa gì.
Nếu Đông Phương Mặc là người đàn ông xa lạ đó, vậy tại sao anh lại đánh muốn giết đứa con trong bụng cô?
Sự thật là anh không thích cô vì cô có một vết bớt trêи trán, cô sinh ra là sao chổi. Người anh yêu ban đầu là Tịch Mộ Tuyết và người anh muốn cưới cũng là Tịch Mộ Tuyết. Còn cô chỉ là một thế thân nên anh sẽ không bao giờ yêu một thế thân.
Nhưng rốt cuộc đứa con trong bụng cô có tội gì? Nếu người lạ thật sự là Đông Phương Mặc, thì đứa bé là của anh, chẳng lẽ anh hận chính đứa con của mình nên muốn giết nó?
Hổ dữ không ăn thịt con, chẳng lẽ Đông Phương Mặc còn dữ hơn hổ?
Không, điều này không phải, người lạ không thể là Đông Phương Mặc.
Vậy người lạ đó là ai?
Chú Liễu?
Nghĩ đến đây, trái tim cô theo bản năng run lên, liền liếc nhìn chú Liễu đang lái xe phía trước.
Không thể, cô lập tức phủ nhận.
Chú Liễu và Liễu mẫu là vợ chồng, chú Liễu cũng đã ngoài năm mươi tuổi, chưa kể Đông Phương Mặc là chủ nhân của ông, dù thế nào đi nữa, ông cũng không dám làm trái ý vợ của chủ nhân, đúng không?
Mộ Như đầu óc rối rắm, lúc này xe dừng lại, cửa xe được mở ra, giọng nói của chú Liễu truyền đến: “Đây! Đại thiếu phu nhân, cô có thể tự mình xuống xe không? Có cần tôi giúp cô không?”
Mộ Như vội vàng xua tay muốn ngồi dậy, nhìn chú Liễu đang đứng bên cửa xe, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không cần, con tự đi được rồi.”
Dứt lời, hai tay đỡ lấy ghế ngồi. Nhỗm người dậy, rồi từ từ di chuyển cơ thể về phía cửa, sau đó dùng tay nắm lấy khung cửa, từ từ xuống xe.
Vì cảm lạnh, lưng đau rát vì bị Đông Phương Mặc dùng roi đánh, đầu cô cũng rất đau vì khi nãy cô đã đập dầu vào bàn thờ hương án trong Phật điện Đông Phương gia.
Nhưng những nỗi đau này chẳng thấm vào đâu so với nỗi đau trong lòng cô, ít nhất chân cô chưa đau nên hiện tại cô vẫn có thể bước đi được.
Với sự trợ giúp của đèn xe cùng những vì sao trêи trời, hầu như có thể thấy đây là một vùng ngoại ô hẻo lánh, phía trước có một cái ao lớn, bên cạnh có một ngôi nhà gạch nhỏ.
Chú Liễu chỉ tay về phía ngôi nhà gạch, rồi đi trước dẫn đường, dẫn cô đến ngôi nhà gạch nhỏ đó.
Nguồn:https://webtruyen.com/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/
MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC VUI LÒNG GHI RÕ NGUỒN WEBTRUYEN.COM
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!