Đừng Coi Em Là Kẻ Xen Vào Cuộc Tình Của Anh Và Cô Ấy
Chương 86: tai nạn
Khi cô tỉnh dậy không biết có chuyện gì xảy ra nhưng đầu cô vô cùng đau nhức, cô vừa mơ màng ngồi dậy thì thấy Cảnh Sâm và Phương Chi bước vào, cô giật mình.
Cảnh Sâm vừa tiến vào căn phòng đôi mắt anh đỏ ngầu, chạy đến chỗ cô nắm tay cô nói:”Tại sao em lại ở đây? Không phải em nói em đi chơi với Mộc Nhi à? Sao lại ở đây ngủ với tên khác?”
Khoan đã, nghe anh nói cô mới giật mình nhưng trên người cô vẫn còn mặc đồ. Cô xoay ra nhìn phía sau đúng là có một tên đàn ông nằm ở đó, hình như là cái tên hôm qua mời rượu cô. Lúc này cô mới giật mình nhìn Phương Chi. Là cô ta làm, là cô ta, cô chưa kịp nói lên thì anh đã nói trước;”Em định nói hắn chưa làm gì em đúng không?”
Anh mở cổ áo cô ra, chi chít những vết hôn anh cười trừ:”Cô định nói dối tôi thế nào đây? Quả kà gian sơn dễ đổi bản tính khó dời mà.”
Ả Phương Chi vẫn đứng ở một góc tường coi kịch, nhưng kịch đang đến khúc hay cô lại chỗ anh, ôm lấy tay anh mà nói:”Sao anh lại tin tưởng cô ta? Đã vậy còn là loại lăng nhăng nữa chứ!”
Cảnh Sâm mặc kệ ả vừa nói gì, lôi Mỹ Lam ra ngoài, ném cô vào ghế lái phụ. Anh không thắt dây an toàn cứ thế mà phóng đi, với tốc độ rất nhanh, ngày càng nhanh hơn, cô bắt đầu lo lắng.
Cô níu lấy tay áo của anh, cô lo sợ nói:”Đừng như vậy, nguy hiểm lắm.”
Anh như bỏ ngoài tai, càng lái nhanh hơn, cứ nghĩ đến cảnh cô lên giường với tên đàn ông khác anh lại cành tức giận. Nhưng đến lúc cua vì tốc độ quá nhanh nên không thể quẹo, anh cố giảm tốc độ hết cỡ, Mỹ Lam thấy xe sắp bị tông cô sợ hãi ngồi ôm đầu mình.
‘Rầm’ xe đã bị tông, nhưng cô vẫn ổn cô chả bị gì cả. Nhưng còn anh thì sao, cô mở mắt ra thì thấy cái gì đó che mình lại. Là anh cô run rẫy đưa tay ôm lấy anh, sau lưng anh vì mãnh vỡ cửa sổ đâm vào mà chảy máu, đầu anh thì chảy máu rất nhiều, máu từ trên trán từ từ mà chảy. Cô lo lắng cô hoảng sợ không biết làm gì.
Cô trước tiên kéo anh ra, chân anh bị kẹt do chiếc xe bị móp méo, cô cố đưa tay đẩy ra nhưng không được, với tình hình này của anh, cô mà ngồi khóc thì không được. Vì đường vắng nên không có người nào, cô lo sợ.
Điện thoại của cô thì không biết đã ở nơi nào, cô mò mò quần anh kiếm điện thoại, cô gọi được cho bệnh viện và nói nới cô đang ở.
Vì toàn là cây lên cô không biết mình đang ở đâu, và xe cấp cứu cũng phải đến trễ.
Một lát sau Cảnh Sâm nhức nhói đầu tay chân như vụn vỡ toàn thân đau nhức, anh mở mắt ra nhưng lại không thấy gì, chỉ có mờ mờ, anh bất giác gọi Mỹ Lam:” Mỹ Lam! Mỹ Lam!”
Nhưng tất cả đều là im lặng, anh bắt đầu lo sợ, muốn đi kím cô nhưng chân lại mắt kẹt và không có cảm giác. Anh cành sợ hãi, nhưng người anh bỗng nhiên nóng lên, cơn đau lại càng đau hơn, anh lại dần mất ý thức.
Vì Mỹ Lam đi xung quanh dễ xem nơi này là nơi nào để nói cho cứu thương biết, lúc cô quay lại xe, cô thấy mày anh nhíu lại, mồ hôi chảy rất nhiều cô lo lắng nắm lấy cánh tay anh mà cầu nguyện, cô lo sợ đến mức bật khóc. Nữa tiếng sau, xe cứu thương mới tìm tới, mà cò ấy người cứu trợ nữa, họ cố đưa anh ra xe và đưa đến bệnh viện.
nhớ like và bình luận nha mọi người!!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!