Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao - Chương 21: Không Giận Tự Uy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao


Chương 21: Không Giận Tự Uy


Chuyển ngữ: Trầm Yên

………………………………………….

Thẩm thiếu gia tức giận đến nỗi lông xù hết lên, khi bị Mục Trích kéo ra còn phẫn nộ mà kêu.

“Con chim tặc điêu ngoa xảo trá kia! Có bản lĩnh thì hiện tại hãy phân một trận cao thấp với thiếu gia đây! Ta không tin mình mổ không chết ngươi!”

Hai mắt Tuyết Mãn Trang ngấn lệ, chôn đầu trong lòng bàn tay Ngu Tinh Hà sụt sịt khóc lóc, xem ra là đau lắm.

Ngu Tinh Hà đau lòng vuốt ve đầu nhỏ trọc mất một góc của hắn, nhìn Mục Trích tức giận nói: “Mục Trích, linh thú kia của huynh có phải ghen ghét mỹ mạo thú cưng nhỏ của ta nên cố ý mổ nó hay không?”

Thẩm Cố Dung phẫn nộ nói: “Ngươi mắt mù à? Mỹ mạo vi sư ngươi nhìn thế nào cũng hơn hắn! Ngu Tinh Hà! Ngươi bị trục xuất khỏi sư môn!”

Mục Trích nhíu mày, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể Thẩm Cố Dung, không chút để ý mà nói: “Nó luôn rất ngoan, sẽ không vô duyên vô cớ công kích người khác, có lẽ là linh thú này của đệ có vấn đề gì đó, đệ vẫn nên tra kỹ càng rồi hãy tiếp tục nuôi.”

Ngu Tinh Hà “hừ” một tiếng, ôm Tuyết Mãn Trang nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta đã hỏi qua rồi, linh thú này có dấu huyết mạch phượng hoàng, sau này lớn lên còn có thể phun lửa!”

Mục Trích day day trán: “Loại lời này mà đệ cũng tin?”

Ngu Tinh Hà cứ tin như vậy, thở hồng hộc ôm linh thú đi tìm Ly Tác.

Thẩm Cố Dung tức giận hướng về phía bóng dáng Ngu Tinh Hà kêu: “Tuyết Mãn Trang ở lại! Chúng ta mổ nhau một chọi một! Tuyết Mãn Trang!”

Mục Trích nhìn y ở đó tức giận đến nhảy dựng lên, bất đắc dĩ xoa xoa y.

Còn tưởng chỉ là chim hoàng yến ngoan ngoãn, không nghĩ tới móng vuốt vậy mà cũng rất lợi hại.

Màn đêm buông xuống, canh đầu tiên, khắp thành đăng hỏa lan san.

Hai bờ sông Tuyết Dạ đứng đầy bá tánh tới thả hoa đăng, trên cây hoa treo đầy giấy tâm nguyện buộc chỉ đỏ, gió đêm thổi qua cây khiến sắc đỏ rung rinh.

Trước đó Ngu Tinh Hà hâm mộ linh thú của Mục Trích đến mắt xanh lè, lần này rốt cuộc hắn cũng có một con, vui vẻ không chịu nổi, Tuyết Mãn Trang trên đỉnh đầu, nắm tay Ly Tác, dáng vẻ nhí nha nhí nhảnh.

“Ly Tác sư huynh, huynh nói xem sư tôn sẽ thích linh thú này chứ?” Ngu Tinh Hà khi nói chuyện cứ ba câu lại nhắc đến sư tôn: “Sau khi xuất quan sư tôn nhìn thấy chú chim nhỏ đệ nuôi liệu có cảm thấy Tinh Hà là đứa trẻ làm việc không đàng hoàng không?”

Ly Tác thấy hắn đang buồn rầu một cách nghiêm túc, cười cười, nhẹ giọng nói: “Thánh quân sẽ thích.”

Thẩm Cố Dung rúc trong lòng Mục Trích giận dỗi, nghe vậy nhịn không được tức giận nói: “Thánh quân không thích!”

Thánh quân còn lâu mới thích cái thứ biến hắn thành con tiểu phượng hoàng này!

Tuyết Mãn Trang mặt ngơ mày ngác làm ổ trên đầu Ngu Tinh Hà, nghe thấy âm thanh mê man quay đầu lại, liếc mắt một cái qua Thẩm Cố Dung đang phẫn nộ như đúng rồi.

Không biết có phải hắn bị Thẩm Cố Dung đánh trở về kỳ con non hay không, hành sự đã không còn sự huênh hoang kiêu ngạo như trước, ngược lại hồn nhiên non nớt như hài tử mới sinh ra.

Nhưng từ trong xương cốt hắn hẳn vẫn còn chấp niệm với Thẩm Phụng Tuyết, chẳng sợ vừa rồi bị đánh thành nông nỗi này, khi nhìn thấy cục tròn Thẩm vẫn yêu thích theo bản năng.

Tuyết Mãn Trang mềm mại “chíp” vài tiếng.

“Thích ngươi.”

Thẩm Cố Dung: “……”

Thẩm Cố Dung giận dữ: “Làm càn ——”

Mục Trích không rõ Thẩm Cố Dung lại phát điên gì, nhìn thấy y giãy dụa nhảy ra từ trong lòng hắn, vội vàng tiếp lấy y, đỡ cho việc y ngã xuống.

“Đừng náo loạn.”

Thẩm Cố Dung gấp phát hoảng, từ sau khi gặp Tuyết Mãn Trang, từng giờ từng phút y đều nghĩ xem nên làm thế nào mới có thể khiến Tuyết Mãn Trang thu hồi linh lực phượng hoàng trong linh mạch y, nhưng mỗi lần muốn xông lên cùng “giao lưu thân thiện” với Tuyết Mãn Trang, Mục Trích luôn đè y lại, không cho y rời khỏi hắn.

Thẩm Cố Dung nếm trải thất bại nhiều lần, đành phải dùng cánh và móng vuốt bò lên đỉnh đầu Mục Trích, nhìn thẳng vào Tuyết Mãn Trang, tính toán cứ vậy mà đàm phán với hắn.

“Ngươi có thể thu hồi linh lực trong linh mạch ta không?”

Tuyết Mãn Trang vùi mình trong tóc Ngu Tinh Hà, nghiêng đầu mờ mịt nói:

“Cái gì?”

Thẩm Cố Dung: “Linh lực! Linh lực phượng hoàng của ngươi!”

Tuyết Mãn Trang lại phân tích một hồi, mới mở to đôi mắt tròn xoe: “A! Thì ra ta là phượng hoàng thật!”

Thẩm Cố Dung: “…….”

Thẩm Cố Dung tức giận đến mức chôn đầu trong tóc Mục Trích.

Xem dáng vẻ ngu xuẩn này của Tuyết Mãn Trang, hẳn là linh lực cũng chẳng biết là cái gì, càng đừng nói đến việc chuẩn xác rút linh lực phượng hoàng trong linh mạch y về.

Thẩm Cố Dung tuyệt vọng nghĩ thầm: Bây giờ phải làm sao đây? Chẳng lẽ thật sự chỉ có thể chờ một tháng sau linh lực tan đi, mới có thể biến thành hình người ư?

Hiện tại chỉ mới biến thành phượng hoàng hai ngày, Thẩm Cố Dung đã cảm thấy tư duy của mình đều thiên hướng với loài chim, nếu một tháng sau mới biến về hình người, liệu lúc uống nước y cũng mổ thế này không?

Thẩm Cố Dung càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, không nhịn được mà rùng mình, lông xù lên.

Tuyết Mãn Trang ngắm y, nghiêm túc khen ngợi: “Ngươi thật là đẹp mắt.”

Thẩm Cố Dung: “…….”

Thẩm Cố Dung cười dữ tợn: “Chờ ta nhổ sạch lông trên người ngươi, ngươi sẽ còn đẹp hơn.”

Tuyết Mãn Trang run lên, sợ hãi rúc vào tóc Ngu Tinh Hà, chỉ dám nhìn trộm y.

Trên đường xá Phù Hiến Thành, người qua kẻ lại rộn ràng tấp nập, Ly Tác sợ hai người đi lạc, mỗi tay nắm một người đi tới ven sông.

Sông Tuyết Dạ lấp lánh ánh sao, phản chiếu mặt trăng sáng tỏ tựa một vùng tuyết mênh mông trong hoa sen đỏ, trên thuyền hoa chở trăm hoa vang lên tiếng nhã nhạc thanh nhã, còn có người vứt Biệt Ly Thảo xuống bờ sông.

Ngu Tinh Hà ngoan ngoãn hỏi Ly Tác: “Sư huynh, chúng ta cũng phải ngồi thuyền lớn sao?”

Tầm mắt Ly Tác không chút để ý quan sát dòng người, dường như đang tìm ai đó, nghe vậy liền cúi đầu cười nói: “Tinh Hà muốn ngồi?”

Ngu Tinh Hà gật đầu: “Ở kia có rất nhiều người nha, thật náo nhiệt.”

Ly Tác lại hỏi Mục Trích: “Mục Trích muốn ngồi không?”

Mục Trích: “Sao cũng được ạ.”

Ly tác cũng hiểu tính tình không tranh không đoạt của Mục Trích, khom lưng một phải một trái ôm hai người, theo dòng người lên một con thuyền hoa.

Bản dịch thuộc sở hữu của Trầm Yên và được đăng tải duy nhất trên truyenyy.vip

Thẩm Cố Dung vẫn còn sợ hãi vì chuyện nhìn thấy thủy quỷ lúc ban ngày, vốn đang hùng hùng hổ hổ với Tuyết Mãn Trang, vừa lên thuyền hoa lập tức kinh hãi, nhảy về vạt áo Mục Trích, ngay cả đầu cũng không dám thò ra, sợ lại nhìn thấy thứ không nên nhìn.

Thuyền hoa có hai tầng, Ngu Tinh Hà muốn ngắm hoa, Ly Tác liền dẫn hai bọn họ lên phi lư (các gian phòng trên thuyền) trên lầu hai.

Mở cửa sổ khắc hoa ra, khung cảnh hai bờ xông cùng phía đằng xa lọt hết vào tầm mắt.

Mục Trích nhìn thoáng qua vị trí liền biết sư huynh Ly Tác tiêu không ít linh thạch, nhưng thấy Ngu Tinh Hà vui vẻ đến nhảy nhót, đành phải nuốt lời nói đã đến miệng nuốt trở về.

Phi lư có diện tích không lớn, giữa các gian được ngăn cách bằng màn trúc dài phết đất, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người cách vách.

Sau khi ngồi xuống, Mục Trích đặt Thẩm Cố Dung lên bàn, chọn mấy khối điểm tâm bẻ nát cho y.

Thẩm Cố Dung không muốn ăn, quay đầu định đi tìm Tuyết Mãn Trang.

Nhưng ngay khi y vừa rời khỏi tầm tay Mục Trích mấy vài chục cm, Mục Trích liền mạnh mẽ kéo y về, vòng tay không cho y chạy loạn.

Thẩm Cố Dung không rõ nguyên do, đành phải làm bộ ngoan ngoãn cúi đầu mổ mấy miếng điểm tâm.

Phượng hoàng ăn cái gì cũng không có mùi vị, Thẩm Cố Dung nhạt như nước ốc mổ được mấy miếng, đột nhiên phát hiện hạt mè trên một đĩa điểm tâm tên “Cổn Tuyết Đoàn” (bánh lăn tuyết) cũng không tệ lắm.

Y run run cánh, vui vẻ mổ ăn.

Mục Trích nhìn y một cái, tư thế cảnh giác lúc này mới thoáng thả lỏng chút.

Sau khi Thẩm Cố Dung mổ xong, thuyền hoa đột nhiên hơi lung lay, hình như là cập bờ đón đợt khách khác.

Thuyền trôi một lúc, pháo hoa nơi chân trời Phù Hiến Thành bắt đầu nở rộ.

Mục Trích chưa từng nhìn thấy pháo hoa, còn bị tiếng động đột ngột làm sợ đến khẽ run, một lúc lâu mới phản ứng kịp.

Nhân thời điểm Mục Trích đang xem pháo hoa ngoài cửa sổ, Thẩm Cố Dung lén lút nhảy từ vòng tay Mục Trích ra ngoài, nhào đi tìm Tuyết Mãn Trang bên người Ngu Tinh Hà.

Y vừa nhảy được vài bước, cơ thể đột nhiên bị một bàn tay nhỏ bắt lấy, sau đó cả người lơ lửng trên không trung, lại lần nữa bị Mục Trích bắt về.

Thẩm Cố Dung đang muốn giả ngu, đột nhiên cảm giác bàn tay nắm cơ thể y dùng lực.

Trước kia mỗi lần Mục Trích ôm y đều sợ chạm đau y, chưa bao giờ dám dùng lực mạnh, nhưng hiện tại hắn giống như không cố kỵ gì, trực tiếp bóp chặt toàn bộ cơ thể Thẩm Cố Dung, ánh mắt nặng nề nhìn y.

Cũng may trên người Thẩm Cố Dung toàn là lông tơ, bị bóp cũng không đau.

Y có chút kinh ngạc nhìn vẻ mặt âm u của Mục Trích, không rõ rốt cuộc hắn bị làm sao.

Mục Trích nhẹ nhàng hít một hơi, nâng lên một bàn tay khác xoa xoa đầu nhỏ của Thẩm Cố Dung, giọng nói nhè nhẹ, còn mang theo sự non nớt của trẻ con:

“Mi là của ta.”

Như là hài tử tuyên bố chủ quyền món đồ chơi, nhưng Thẩm Cố Dung nghe, không biết vì sao chợt cảm thấy sau lưng phát lạnh.

Mục Trích nhìn y ngây dại, thả lỏng lực bàn tay, rũ mắt, mềm nhẹ sờ đầu Thẩm Cố Dung.

“Đừng luôn muốn chạy tới chỗ người khác, nếu mi còn muốn lén trốn đi, ta cũng chỉ có thể dùng dây xích khóa mi vào.”

Thẩm Cố Dung: “……”

Thẩm Cố Dung kín đáo quan sát hắn, nghĩ thầm nếu hiện tại đang ở hình người, chắc chắn tiểu tử ngươi sẽ bị trục xuất khỏi sư môn.

Bình thường Mục Trích tính tình ổn trọng, hành động không mấy nhiệt tình, bình thường còn mang theo vẻ âm u không thích hợp, cảm giác tồn tại thấp hơn Ngu Tinh Hà nhiều, có khi ngay cả Ly Tác tự xưng là công bằng cũng sẽ thiên vị Ngu Tinh Hà hoạt bát hơn một chút.

Thẩm Cố Dung vốn đang cảm thấy Mục Trích là một bé ngoan thích ứng trong mọi hoàn cảnh, chỉ vì bị Thẩm Phụng Tuyết “ngược đãi” nên mới hơi ít nói, hiện tại y mới hiểu được, Mục Trích trước kia không phải không tranh đoạt, hắn chỉ lười tranh đoạt những đồ vật không có ý nghĩa với mình.

Mà con chim này…..

Khi Mục Trích nhặt được nó đã dồn quá nhiều sự chú ý lên, tình cảm với nó thậm chí còn nhiều hơn so với Thẩm Phụng Tuyết.

Mục Trích từ khi theo Thẩm Phụng Tuyết tới Ly Nhân Phong, trong tay tất cả đều là những thứ Thẩm Phụng Tuyết tình nguyện cho hắn. Vật linh, địa vị, thậm chí là tu vi, hắn tựa như một cái vỏ rỗng bị người ta mạnh mẽ nhét đầy những đồ vật không thuộc về chính mình.

Nhưng hắn không hề cảm thấy thỏa mãn, trong lòng hắn chỉ có sợ hãi.

Mục Trích vì mạng sống, từ nhỏ đã biết xem mặt đoán ý, mới chỉ sáu tuổi nhưng lại thấu đáo hơn không ít người lớn, nhưng bất kể thế nào hắn cũng không nhìn thấu nổi Thẩm Phụng Tuyết quanh người tựa sương tuyết bao phủ kia.

Sư tôn hắn, thanh y tóc bạc, giữa hai đầu lông mày phảng phất sự lạnh lẽo không thể tan đi, khi bất chợt ngước mắt lên, mỗi ánh mắt đều có thể khiến Mục Trích dưới ngày hè nắng chói chang cả người rét run.

Đồ vật Mục Trích có được hoàn toàn dựa vào quyết định của Thẩm Phụng Tuyết, thậm chí ngay cả tính mạng cũng không nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

Linh thú trong lúc vô ý xâm nhập vào sinh mệnh hắn này có lẽ chính là chứng cứ duy nhất chừng minh hắn còn thuộc về chính mình.

Mục Trích rũ mắt, nhẹ nhàng vuốt ve Thẩm Cố Dung, thấy y không hé răng mới buông y xuống.

Lần này Thẩm Cố Dung không dám chạy nữa —— Nếu Mục Trích thật sự lấy dây xích khóa y, anh danh một đời của Thẩm Phụng Tuyết sẽ bị hủy sạch, cho dù chết rồi cũng phải nhảy ra đồng vu quy tận với Thẩm Cố Dung.

Mọi người bên sông náo nhiệt rộn ràng, gã sai vặt trên thuyền hoa cung kính chào đón đoàn người lên thuyền, trong lúc vô ý ngẩng đầu nhìn lướt qua, sắc mặt biến đổi trong nháy mắt.

Đoàn người vừa tới có sáu người, trên áo choàng đỏ sậm thêu ám văn Tru Tà rồng bay phượng múa, dưới ánh nến cũng có thể thấy được rõ ràng.

“Tru Tà….. Đại nhân.” Gã sai vặt sắc mặt tái nhợt cười theo: “Trên thuyền hoa của chúng ta có phù trừ tà của Ly Nhân Phong, hẳn là không có yêu tà lén lút tác quái, không biết……”

Trận thế hành động của Tru Tà luôn rất rầm rộ, nếu thật sự có yêu tà đánh với Tru Tà, tám phần sông này sẽ bị oanh tạc.

Bản dịch thuộc sở hữu của Trầm Yên và được đăng tải duy nhất trên truyenyy.vip

Nam nhân cầm đầu thân hình cao lớn, đầu đội đấu lạp không thấy rõ dung mạo, giọng nói hắn trầm thấp: “Thuyền hoa không có yêu tà ám vào, ta chỉ tới tìm người.”

Lúc này gã sai vặt mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cung cung kính kính đón bọn họ vào.

Vào thuyền hoa rồi, nam nhân đội mũ che thấp giọng nói: “Ôn đại nhân, thủy quỷ Động Đình năng lực quỷ quyệt, vừa vào sông Tuyết Dạ liền như cá gặp nước, nếu chúng ta không bắt giữ sớm, ắt sẽ sinh ra chuyện lớn.”

Ôn Lưu Băng ngoảnh mặt làm ngơ.

Người nọ thấy hắn một lòng một dạ chỉ muốn tìm người, muốn thúc giục nhưng lại biết tính tình chuyên quyền độc đoán của Ôn Lưu Băng, yên lặng thở dài một hơi, không đề cập đến việc này nữa.

Một tru tà khác nhìn lướt qua thuyền hoa trang trí xa hoa lãng phí, không quá chắc chắn hỏi: “Đại nhân, Thánh quân thật sự ở loại địa phương này sao?”

Lần này Ôn Lưu Băng mở miệng, trầm giọng nói: “Đệ tử khế sẽ không xảy ra lỗi.”

“Nhưng mà ngài…….”

Ôn Lưu Băng nhíu mày, quay đầu nhìn hắn, khí thế không giận tự uy: “Sao?”

Tru Tà lúng ta lúng túng nói: “Không….. không phải ngài có chứng say tàu sao?”

Ôn Lưu Băng: “……”

………………………………………….

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn Lưu Băng: À, đúng. Làm phiền, ta muốn rời thuyền.

Nôn.

“Thẩm Cố Dung, áo choàng, nguy hiểm.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN