Hôn Là Nghiện
Chương 357: Cố âm
Hôn Là Nghiện!
CHƯƠNG 357: CỐ ÂM
Lời nói thâm tình đã lay động đến tất cả mọi người ở đây, nhất là trong đôi mắt của Nghê Chiến lộ vẻ lo lắng khẩn trương, ai thấy cũng không nhẫn tâm!
Cánh môi mím chặt của Lăng Ngạo cuối cùng động đậy: “Đợi tướng quân Kiều Trạm Đông trả lời, sau đó chúng ta cùng đi.”
Hơn nữa, Lăng Ngạo cũng có sự lo ngại của anh.
Cố Duyên đánh vào nội bộ tự nhiên phải cẩn thận, như đi trêи lớp băng mỏng, đây là bản lĩnh cô ấy luyện từ bé. Nếu như nhóm bọn họ đường đột đi cứu cô ấy, ngộ nhỡ phản tác dụng, hại Cố Duyên không nói, còn khiến tâm huyết nhiều năm của Thiên Lăng đại đế uổng phí!
Anh rất sùng bái ông cụ trong Huyễn Thiên Các, cũng quyết định tin tưởng cái người nhìn xa trông rộng đó.
Thấy gương mặt đẹp trai của Nghê Chiến xuất hiện sự vui mừng trong tuyệt vọng, Lăng Ngạo không nhẫn tâm, nhưng vẫn không thể không nhắc nhở: “Nếu như chúng ta đi tìm Cố Duyên, có lẽ không phải giúp cô ấy, mà đối lập với cô ấy. Hại cô ấy phân tâm không nói, còn dẫn đến sự nghi ngờ của Lăng Vân. Cho nên, nếu như thật sự muốn đi, cậu bắt buộc phải đồng ý với tôi ba điều kiện.”
“Cái gì?” Nghê Chiến gấp đến đỏ mắt, điều kiện gì đều sẽ đồng ý!
Ánh mắt âm u không sáng nhìn thẳng vào mặt của Nghê Chiến, Lăng Ngạo nói từng câu từng chữ với anh ta: “Thứ nhất, cậu không được hành động một mình, tất cả suy nghĩ đều bắt buộc phải nói với tôi trước, bắt buộc phải nghe theo lời của tôi.”
“Được!”
“Thứ hai, bất luận trong bất kỳ tình huống phức tạp nào, cậu bắt buộc đều phải bảo đảm an toàn tính mạng của mình trước! Cậu phải nhớ, cậu là huyết mạch duy nhất của nhà họ Nghê!”
“Được!”
“Thứ ba, cậu bắt buộc cải trang chính mình, không được để lộ thân phận thật sự của mình, sau khi ra ngoài, tất cả chúng ta, toàn bộ quá trình giao tiếp bằng tiếng anh.”
“Được!”
Nghê Chiến không rõ, thậm chí cảm thấy điều kiện của Lăng Ngạo có thâm ý khác.
Nhưng, đối với người anh này, anh ta tin tưởng 100%!
Sau khi đáp ứng ba điều kiện, Lăng Ngạo vẫn rất không yên tâm mà liếc nhìn anh ta, không vì cái khác, bởi vì anh biết rất rõ tâm trạng lo lắng khó lòng nhẫn nhịn của Nghê Chiến, thật sự khó khống chế nhất!
Anh ta cũng không rõ đồng ý dẫn Nghê Chiến đi tìm Cố Duyên, rốt cuộc là đúng hay sai.
Nhưng, anh biết rõ là nếu như Nghê Chiến không đi, cuộc đời của Nghê Chiến đều sẽ sống trong đau thương ám ảnh về Cố Duyên, vợ chồng Trần An, Trần Tín lớn lên cùng với anh đều sẽ không vui, ngay cả Tống Vĩnh Nhi cũng sẽ tự trách là do cô thiết kế bức Cố Duyên.
Bước lên một bước, Lăng Ngạo lần nữa ôm lấy Nghê Chiến.
“Nghê Chiến, cố lên!”
Dựa vào trong lồng ngực rộng lớn của anh trai, mắt của Nghê Chiến hơi nóng lên, trái tim lạnh giá giống như tìm được chỗ dựa, chỉ đợi lao về phía của Cố Duyên!
Hoàng cung—
Sắc mặt của Kiều Âu hoảng hốt đến thẳng sảnh nghị sự của Lạc Kiệt Hy.
Chỉ vì Kiều Trạm Quân bỗng tìm ông ta, nói với ông ta, Lăng Vân bị giam lỏng trong đó là giả!
Cả quá trình Kiều Trạm Đông đều cẩn thận nói kỹ với Kiều Âu, cho nên bây giờ trong lòng của Kiều Âu có vô số nghi vấn, chỉ muốn tìm Lạc Kiệt Hy thăm dò rốt cuộc có chuyện gì?
Trước bàn sách, thời gian đổi thay, tình quá nhiều bất đắc dĩ đều hóa thành một tiếng thở dài, dần trôi theo dòng nước.
Nhìn Lạc Kiệt Hy trước mắt, Kiều Âu thậm chí còn có thể nhớ rõ bộ dạng lúc nhỏ của ông ta.
Mà nay ông ta lại vì một Nguyệt Nha mà khổ trông đến nay!
Cuộc phỏng vấn cá nhân được phát trực tiếp ngày hôm đó, Kiều Âu tự nhiên cũng xem rồi, thu lại tâm thần, ông ta từ từ tiến sát Lạc Kiệt Hy: “Bệ hạ, chuyện của người với Nguyệt Nha…”
“Chú ba vào cung chính là vì để nói chuyện này?”
Lạc Kiệt Hy cười ha ha, ngước mắt nhìn Kiều Âu: “Tôi đang chỉnh lại câu chuyện tình cảm mà các phóng viên viết cho tôi, tôi cảm thấy, cuộc phỏng vấn trước đó cũng không tệ, người dân rất tán thành tôi với Nguyệt Nha ở bên nhau. Chỉ là bọn họ đa số đều là suy đoán, tôi từ đầu đến cuối không có chắc chắn mối tình đầu của mình chính là Nguyệt Nha, khiến trong lòng của bọn họ luôn băn khoăn. Hiện nay, tôi có thể thông qua bài viết của những nhà báo này, dùng phương thức trần thuật lại câu chuyện tình yêu khiến bọn họ hiểu được người trong lòng tôi chính là Nguyệt Nha!”
Tiết lộ mối tình đầu chính là Nguyệt Nha, cho người dân cả nước một bất ngờ, khi người dân kêu gọi yêu cầu bọn họ kết hôn, lại tiết lộ ra bọn họ sớm đã có một đứa con!
Đây chính là từng nước cờ mà Lạc Kiệt Hy định đi!
Kiều Âu yên lặng đứng đối diện với ông ta, cảm thấy đau lòng thay sự vui mừng của ông ta: “Lăng Vân trốn rồi.”
Lạc Kiệt Hy sững người: “Cái gì?”
“Khi tôi đến phủ Lăng thân vương bắt ông ta, ông ta đã không phải là ông ta nữa. Vẫn là cháu gái của Trạm Đông hôm nay gọi điện nhắc nhở Trạm Đông, bảo Trạm Đông đi kiểm chứng. Trạm Đông sau khi kiểm chứng thì mặt mày tái đi, ép hỏi cháu gái ông ta, cô bé mới nói là cậu tư nhà họ Lăng đưa ra suy đoán này, còn nói Nghê Chiến cũng ở đó. Tôi nhớ hơn 20 năm trước, hai người con trai của Phú Nhất không phải đều bị Nguyệt Nha mang đi chăm sóc cho tên nghiệt tử đó rồi sao?”
“Chú ba!”
Trước đây, Lạc Kiệt Hy không biết nguyên do trong đó, cũng gọi Lăng Ngạo là nghiệt tử.
Nhưng hiện nay, ông ta đã biết Lăng Ngạo là con trai của mình, sao có thể mặc cho người khác sỉ nhục Lăng Ngạo?
Lạc Kiệt Hy cắn răng, đối với sự trung thành của nhà họ Kiều với nước với dân, ông ta siết chặt nắm đấm, nói ra sự thật với Kiều Âu.
Khi Kiều Âu biết được tất cả, ông ta gần như kinh hoàng nói không ra lời!
“Tôi đi tìm anh hai!”
Kiều Âu xoay người muốn đi!
Quá khứ, vợ chồng Kiều Âu cũng vì nhà họ Lạc không có người kế nhiệm mà hao tổn tâm tư!
Bây giờ biết sự tồn tại của Lăng Ngạo, biết đứa trẻ tài giỏi như thế, Kiều Âu thật sự rất vui mừng!
Lăng Ngạo không những giúp ông ta xử lý chuyện của Bách Ly Thu, giúp ông ta nhận lại được đứa con gái lưu lạc ở Mạc Lý Quốc, còn giúp ông ta khiến Bạch Ly Mạt bị thương, vì cháu ngoại của ông ta tạm thời dẹp đi sự uy hϊế͙p͙ của Bạch Ly Mạt!
Thậm chí, Lăng Ngạo còn giúp ông ta tìm được phương án điều quân của Mạc Ly Quốc, và phát hiện Mạc Ly Quốc ở biên giới Hoa Kỳ Quốc xây dựng quân đội riêng!
Đứa trẻ như thế, nên trở thành quân vương của Ninh Quốc, chính là huyết mạch đáng kiêu ngạo của nhà họ Lạc!
“Chú ba!”
Lạc Kiệt Hy cản ông ta lại, ông ta bước lên trước, kéo cổ tay của Kiều Âu: “Tôi đi cùng chú.”
Kiều Âu nhìn Lạc Kiệt Hy, dùng sức gật đầu: “Được!”
Chốc lát, trước cửa Huyền Thiên Các—
Kiều Âu cùng Lạc Kiệt Hy sóng vai mà đi.
Kiều Âu nhìn tình cảnh trước mắt, vô cùng cảm khái ngẩng đầu nói: “Anh hai! Em là Kiều Kiều! Chuyện của đứa trẻ đó, em bắt buộc phải nói chuyện với anh!”
Rất nhanh, cửa lớn của Huyễn Thiên Các được người ta mở ra.
Yến Bắc đích thân dẫn một cô gái dung mạo như thiên tiên, cô gái đó chắc khoảng 17-18 tuổi, giữa chân mày có vài phần giống Tống Vĩnh Nhi.
Đối mắt với ánh mắt khó hiểu của Kiều Âu và Lạc Kiệt Hy, Yến Bắc cười nói: “Đây là cô gái ông cụ thu dưỡng, tên là Cố Âm. Năm nay 18 tuổi, ông cụ và phu nhân nhất mực dạy dỗ cô ấy cẩn thận. Biết hôm nay đại tướng quân đến, bèn giao cho đại tướng quân dẫn ra ngoài cung, đưa đến chỗ của đứa trẻ đó.”
Lạc Kiệt Hy nhíu mày nói: “Ngạo có vợ rồi!”
Cố Âm bật cười, nụ cười ngọt ngào đáng yêu: “Bệ hạ, ông Thiên Lăng nói rồi, anh Ngạo chính là anh cả của cháu, cháu lớn lên ở Huyễn Thiên Các mười mấy năm, cũng nên ra ngoài nhìn thế giới. Cho nên, lần đầu tiên ra ngoài, chính là muốn đi gặp anh cả và chị dâu.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!