Hôn Là Nghiện - Chương 435: Mới tinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
51


Hôn Là Nghiện


Chương 435: Mới tinh


CHƯƠNG 435: MỚI TINH

Tình yêu sâu đậm dành cho Nghê Tịch Nguyệt, tình cảm mấy chục năm, cứ như vậy mà tan theo cốc nước này.

Yến Bắc khẽ thở dài một tiếng, nhìn Lăng Vân nhắm mắt bất động, nói với cung nhân ở ngoài cửa: “Mang xuống đi!”

Lăng Vân cứ như vậy mà rời đi.

Màn đêm sâu thẳm, mấy ngôi sao sáng trêи bầu trời đêm tựa như những viên kim cương lấp lánh, chói mắt vô cùng.

Lạc Kiệt Hy nâng Nghê Tịch Nguyệt dậy, trong lòng cảm động vô cùng, ông cảm thấy nhất định là Nghê Tịch Nguyệt đã yêu ông quá mức sâu đậm, tình cảm khó dứt bỏ được nên mới có thể thắng được sức mạnh của vong tình đan.

Nguyệt Nha của ông thật sự không dễ dàng gì trải qua được, nên ông ngày càng thích bà ấy, thích tới mức khảm sâu vào xương tủy, yêu tới mức không gì ngăn cách được!

Vợ chồng hai người nhìn thấy mọi người, có hơi ngượng ngùng cười.

Nghê Tịch Nguyệt rời khỏi lồng ngực của Lạc Kiệt Hy, tự nhiên đứng thẳng dậy, nhỏ giọng nói: “Khiến mọi người lo lắng rồi, thật sự xin lỗi.”

Hai mắt bà Nghê đỏ hoe, còn vương nước mắt, nắm chặt tay con gái bà nói: “Con không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!”

“Quay về ăn tối thôi, nhà ăn bên kia đã chuẩn bị xong hết rồi.” Yến Bắc mỉm cười.

Mọi người đều xoay người rời đi, Lạc Kiệt Hy nắm chặt tay Nghê Tịch Nguyệt đi ngang qua người Lạc Lăng Thiên, trừng mắt liếc ông một cái, ánh mắt hung ác tàn nhẫn!

Lạc Lăng Thiên bất đắc dĩ cười khổ, dẫn theo Châu Châu rời đi.

Bỗng nhiên, Nghê Tử Dương bước tới, bỏ bên tai ông hai chữ: “Cảm ơn.”

Lạc Thiên Lăng giật mình tại chỗ, nhìn thấy vợ chồng Nghê Tử Dương sánh bước rời đi, hóa ra trêи đời này còn có người hiểu được nỗi khổ tâm của ông.

Mấy năm nay, Nghê Tịch Nguyệt luôn cảm thấy áy náy với cái chết của ba mẹ Lăng Vân, khúc mắt vốn đã sâu lại càng sâu thêm, mặc dù không đành lòng chờ đợi mà kết hôn với Lạc Kiệt Hy, nhưng khúc mắt này nói quên là có thể quên được sao?

Vừa rồi ông ta tới nhà ăn cũng đã có nói qua, chỉ có trải qua kiếp nạn lần này, Nghê Tịch Nguyệt và Lạc Kiệt Hy mới có thể bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc.

Lời này rất thâm sâu, đương nhiên chỉ có mình Nghê Tử Dương nghe hiểu.

Vừa rồi khi Lăng Vân kϊƈɦ thích Nghê Tịch Nguyệt, phản ứng kϊƈɦ động của bà cũng đã chứng tỏ chuyện năm đó bà không thể nào buông xuống được!

Khi bà thấy ba mẹ Lăng Vân chết, bà luôn cảm thấy hai người họ vì bà nên mới chết, cũng vì lời thề độc kia mà luôn cảm thấy tội lỗi áy náy rồi tự trách bản thân, nếu bà muốn thoát khỏi cái bóng ma này thì nhất định phải đối mặt với nó một lần nữa.

Nếu không, cả đời này của Nghê Tịch Nguyệt sẽ luôn buộc gông xiềng vào lưng mình!

Lạc Thiên Lăng mỉm cười, ôm Châu Châu tiếp tục đi về phía trước.

Châu Châu nhìn ông một cái, cũng cười nói: “Có phải ông đang có một đống tâm sự không vậy?”

“Ha ha, đâu chỉ một đống đâu, còn nhiều hơn một đống nữa!” Lạc Thiên Lăng nhìn bầu trời vô tận ở bên ngoài hành lang, khẽ thở dài một tiếng: “Cuối cùng thì ta cũng có mặt mũi đi gặp tổ tông rồi.”

“Trong nhà ăn—

Đầu bếp cung đình vì để giúp vui cho mọi người, đặc biệt lựa chọn hai ba món ăn phù hợp để chế tác biểu diễn trực tiếp, ngay tại nhà ăn biểu diễn nấu ăn trước mặt mọi người.

Ánh đèn hoa mỹ, rượu ngon thịt ngon, dường như tất cả mọi người đã buông bỏ được thứ gì đó, vẻ mặt thư thái vô cùng vui vẻ.

Nhắc tới chuyện sính lễ của Nghê Tịch Nguyệt, Lạc Kiệt Hy cũng cảm thấy một kim bài miễn tử chỉ là chuyện nhỏ nhặt.

Ông nghĩ tới quan hệ hai nhà Nghê Lạc, đừng nói là một kim bài miễn tử, cho dù là kim bài bảo vệ tính mạng tộc người, ông cũng sẽ cho.

Bởi vì Ninh quốc chưa từng có trường hợp đặc biệt, Lạc Kiệt Hy cũng đã đặc biệt dặn dò, bảo người suốt đêm chế tác một cái.

Sau khi ăn uống xong, vợ chồng Lạc Thiên Lăng trở về Huyễn Thiên Các.

Mà khi Lạc Kiệt Hy biết được sự tồn tại của Lăng Ngạo, sớm đã hạ lệnh sửa chữa lại khu biệt thự hoa viên bỏ trống trong thái tử Đông cung để cho các chuyên gia của học viện Lâm Khoa cố ý chọn lựa những cây hoa tử vi tốt nhất, xây dựng thành một biệt viện lớn giống như cấm vệ quân đứng trước Hoàng cung.

Mà bây giờ cũng là mùa hoa tử vi đang rở rộ rực rỡ, sắc màu sặc sỡ, mềm mại đẹp mắt.

Lạc Kiệt Hy vui vẻ muốn Lăng Ngạo dẫn con dâu đi dạo, đây đúng là một đòn sát thủ để ông lấy lòng con trai mình!

Nhưng Lăng Ngạo lại cố tình lắc đầu nói: “Không đi! Tôi sẽ đưa Bé Ngoan và ba mẹ vợ về ở với mẹ!”

Tống Vĩnh Nhi cũng nghiêm túc nói: “Phụ hoàng, chúng con muốn tới đảo Nguyệt Nha, nơi đó cảnh sắc rất tươi đẹp, con rất muốn đi xem!”

Nghê Tịch Nguyệt cười khúc khích, bà nhìn thấy dáng vẻ Lạc Kiệt Hy bị người ghét bỏ, tâm trạng cũng rất vui, lúc này mới kéo tay Tống Vĩnh Nhi nói: “Vậy thì tới chỗ của mẹ nhìn xem. Dù sao thì nơi đó cũng lớn, hơn nữa hai ngày nay mẹ cũng đang chuẩn bị, mẹ cũng muốn các con có thể tới chỗ mẹ ở với mẹ thêm mấy bữa nữa.”

Gió nhè nhẹ thổi, hòa với hương hoa thoang thoảng trong không khí khiến lòng người say đắm.

Khi chuẩn bị lên xe thì thấy Lạc Kiệt Hy vui vẻ tiến tới, kéo tay Nghê Tịch Nguyệt nói: “Nguyệt Nha à, anh cũng muốn đi!”

Ông chỉ có một mình trong cung, con trai và vợ cũng đi hết rồi, ông ở lại làm gì đây!

Hơn nữa, ông cảm thấy thái độ hôm nay của con trai đối với ông cũng rất tốt, cái gọi muốn rèn sắt phải rèn lúc còn nóng, ông có rất nhiều chuyện muốn bàn với đứa con trai này nhiều lắm, ha ha~!

Hai gò má của Nghê Tịch Nguyệt đỏ lên.

Tên đàn ông này, thật sự là chịu đủ rồi mà, nếu ông ta cứ lẳng lặng đi theo xe như vậy thì tốt rồi, chỗ của bà, ông còn quen thuộc hơn bà, vì bà mà xây dựng lên chỗ đó, chẳng thà nói rằng ông ta vì bản thân mình mà dựng nên cái cung điện kia!

Im lặng đuổi theo xe, bà cũng không có ý muốn đuổi ông về, lặng yên không chút tiếng động, mọi người cũng không ai nói cái gì.

Khá khen cho ông, không nên phô trương lớn như vậy, hệt như muốn cho toàn bộ thế giới biết rằng tối đêm nay ông nhất định phải ngủ với bà vậy!

Nghê Tử Dương đưa tay vuốt trán: “Đi thôi, ba với mẹ con đều lớn tuổi hết rồi, phải nghỉ ngơi sớm.”

Nghê Tử Dương lên xe có hơi nhanh, ánh mắt ghét bỏ nhìn thoáng qua Lạc Kiệt Hy, dương như có ý muốn nhắm mắt làm ngơ.

Thế giới này kỳ lạ như vậy đấy, ba vợ ở trước mặt con rể, dường như luôn tỏ ra uy nghiêm chứ không giống như con dâu ở trước mặt ba chồng.

Lạc Kiệt Hy hối hận vì không sinh con gái, nếu không ông cũng sẽ trải qua cảm giác nghiện được làm ba vợ.

Nghĩ như vậy, ánh mắt ông nhìn Nghê Tịch Nguyệt đang ở bên cạnh càng thêm sâu thẳm.

Bốn mươi tám tuổi, có thể sinh con được nữa hông?

Hay là…Bỏ đi vậy!

Đoàn xe chạy dọc theo con đường chính vào cửa đảo Nguyệt Nha, trong đêm thanh tĩnh mát mẻ, đoàn xe băng qua con đường mòn xanh tươi.

Khi đoàn xe càng lúc càng vào sâu, ánh mắt của mọi người đều rất kϊƈɦ động!

Thật đẹp!

“Ông, ông chú, em muốn đi dạo một chút!”

Tống Vĩnh Nhi nắm lấy ống tay áo của Lăng Ngạo, vừa vội vàng vừa kϊƈɦ động gọi, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào hồ nước nhân tạo hình trăng lưỡi liềm ở bên ngoài.

Bên cạnh bờ hồ được đặt vô số bóng đèn nhỏ màu trắng, hiện ra hình lưỡi liềm màu trắng sáng, mặt hồ lung linh, ánh đèn phản chiếu vào, tựa như một giấc mộng mờ ảo đẹp đẽ.

Vợ chồng Nghê Tử Dương cũng biết được nơi này rất đẹp nên chiếc xe thứ nhất đã dừng lại.

Cửa xe vừa mở, Nghe Tử Dương đã dìu tay vợ ông xuống rồi mới lấy điện thoại ra, lấy hậu cảnh hồ Nguyệt Nha, ông khoác vai vợ mình rồi bắt đầu tự sướиɠ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN