Đầu Anh Lại Xanh Rồi
Chương 6: Phượng hoàng và khổng tước
Diệp Tô, biến mất?
Là sống nhưng không thấy người, hay là chết mà không ai đi tìm thi thể.
Khuôn mặt Kỷ Hằng đột nhiên âm trầm đến đáng sợ.
Kỷ gia là gia đình có mặt mũi, không biết nếu việc mất một thiếp thất mà truyền ra ngoài thì sẽ bị người ta bàn tán cái gì. Lúc biết Diệp Tô mất tích Kỷ Như cũng không báo quan mà chỉ phái mấy gia đinh ra ngoài ra dáng tìm nhưng không thấy, qua mấy ngày sau Kỷ phủ khôi phục lại bình thường. Bây giờ thậm chí Kỷ Hằng còn không biết phải trách ai, việc xảy ra hơn một tháng vậy mà bây giờ hắn mới được biết.
“Tỷ cũng vì muốn tốt cho đệ, nếu báo quan thì việc này sẽ bị truyền ra ngoài. Nếu nàng ta đột nhiên chết thì thôi, nhưng nếu lại xảy ra chuyện như trước kia thì mặt mũi của đệ sẽ như thế nào?”
Kỷ Như thấy tâm trạng của Kỷ Hằng không quá tốt nên cố ý giải thích.
Trước kia tiểu thư của Vương gia đã đính hôn với Kỷ Hằng, vậy mà trước ngày thành hôn lại bỏ trốn cùng với một gia đinh thô kệch ngu ngốc trong phủ, lúc ấy việc này bị người ở kinh thành bàn tán rất lâu. Lần đó Kỷ gia tối tăm mặt mũi, thiếu gia anh tuấn tài giỏi của Kỷ gia lại không bằng một gia đinh thô kệch xấu xí.
Kỷ Như thở dài nói tiếp: “Nếu đệ còn nhớ thì phái mấy người đi tìm thử đi, âm thầm mà tìm, dù gì thì cũng chỉ là một thiếp thất mà thôi.”
Trước đây Diệp Tô vốn là do Kỷ Như nhìn trúng rồi chọn cho đệ đệ, mong nàng có thể sinh cho Kỷ Hằng đứa con trai. Nào ngờ qua năm năm, đệ đệ cưng chiều nàng nhiều hơn người khác nhưng bụng không hề có chút động tĩnh gì, không sinh con được, tình cảm của Kỷ Như đối với Diệp Tô cũng dần phai nhạt.
Trong mắt Kỷ Như, thiếp thất của Kỷ gia chẳng qua chỉ là chút tài sản mà thôi, với tài lực của Kỷ gia thì cần gì để ý đến một tiểu nha đầu dùng sáu lượng bạc để mua vào bảy năm trước, còn không bằng một góc của núi băng.
Kỷ Hằng không nói gì, hắn trở về thư phòng gọi mấy thủ hạ đắc lực tới.
“Tìm nàng trở về, dùng hết khả năng.”
Hắn nhìn vào bức tường, lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng.” Thủ hạ lập tức nhận lệnh rời đi, bốn chữ ‘dùng hết khả năng’ này Kỷ lão gia ra rất ít khi dùng.
Trong thư phòng chỉ còn một mình Kỷ Hằng, hắn lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong lồng ngực ra.
Chiếc hộp có đế màu vàng được làm bằng sứ, trên mặt hộp vẽ hoa sen tinh xảo bằng lối công bút[1], xung quanh hộp nạm một vòng bạc rỗng có điêu khắc hoa văn, cầm rất nặng tay.
[1] Công bút: là lối vẽ có từ xưa, trước hết vẽ bằng bút nét mảnh hình vẽ rồi sau dùng màu tô lên, làm sao càng giống thực tế càng tốt. Lối vẽ này tỉ mỉ và mất nhiều công phu.
Kỷ Hằng nhấn vào viên trân châu trên viền bạc, cái hộp phát ra tiếng rất nhỏ rồi mở ra. Một bên là mặt gương nho nhỏ, một bên tỏa ra mùi thơm nứt mũi chứa đầy phấn mặt màu đỏ tươi.
Mặt gương nhỏ của hộp phấn phản chiếu khuôn mặt nam nhân với hàng chân mày đang nhíu chặt.
Sao lại không thấy nàng đâu nữa rồi? Hộp phấn này hắn còn chưa đưa cho nàng mà.
**
Trên phim trường《Trường Ca》, Diệp Tô đang tự mình lục lọi túi trang điểm để bổ sung thêm lớp trang điểm.
Chuyên viên trang điểm đang bận rộn tháo tóc giả cho Lục Thừa không có thời gian giúp cô.
Diệp Tô đã lau được một nửa son môi, cô lấy hai thỏi son kem thon dài màu đỏ từ trong túi ra.
Tiếu Vũ soi gương cho Diệp Tô, Diệp Tô rút cây son màu đỏ đậu chấm hai điểm ở giữa đôi môi, dùng ngón áp út tán đều ra, chất son trơn mịn, lúc tán ra rất mượt giống như chocolate trượt trên môi, màu đỏ đậu không quá nổi bật mà trông vô cùng dịu dàng. Diệp Tô nhìn gương rồi lại mở thỏi son màu đỏ cam – đây là màu son bán chạy nhất trong dòng son này – rồi chấm ở giữa môi, cô không tán đều ra mà chỉ dùng ngón tay tán ở lòng môi rồi bặm môi lại.
Diệp Tô bặm môi nhìn gương, màu sắc rất tự nhiên. Môi cô có màu rất nhạt nên dùng màu đỏ đậu tô nền trước rồi dùng màu đỏ cam làm chủ đạo, trong nháy mắt khí sắc cả người được nâng lên.
Diệp Tô dùng màu cam tương tự như ở môi để đánh mắt, màu môi nổi bậc sẽ trông quá sắc bén, dùng màu mắt tương đồng để trung hòa thì nhìn tốt hơn nhiều.
Tiếu Vũ lấy điện thoại ra chụp ảnh.
“Tô Tô, tấm này nhìn cậu rất đẹp đó – mau đăng Weibo đi.”
Diệp Tô xoay thỏi son kem, vỏ son được thiết kế sao cho khi xoay hết để đóng lại thì sẽ phát ra tiếng ‘cạch’ khiến người dùng có cảm giác vô cùng thỏa mãn.
“Tấm nào vậy?” Diệp Tô cầm lấy điện thoại của Tiếu Vũ.
Đúng là rất đẹp, tấm ảnh chụp cô gái đang chuyên chú nhìn gương trang điểm, phông nền được làm mờ, khuôn mặt trong sáng làm nổi bật đôi môi mới tô son của cô, nhìn có cảm giác như đây là poster quảng cáo mỹ phẩm vậy.
Diệp Tô vừa định khen thì đột nhiên thấy bức ảnh ở hàng xem nho nhỏ bên dưới, cô lướt xem bức ảnh đó. Bức ảnh được chụp lúc diễn phân cảnh kia, ở góc độ của Tiếu Vũ chỉ chụp được một phần bên mặt của cô, Lục Thừa bị lộ hơn phân nửa khuôn mặt, eo hai người chạm vào nhau, hai khuôn mặt vô cùng gần, dường như chỉ trong giây tiếp theo giữa bọn họ sẽ có một nụ hôn.
Tiếu Vũ vội vàng đoạt lại điện thoại từ tay Diệp Tô: “Tô Tô, cậu đừng phá album hình của mình đó, trả điện thoại cho mình.”
“Tiểu Vũ, cậu không muốn ăn chén cơm này nữa à?!” Diệp Tô có chút tức giận.
Đoàn phim có quy định, khi đóng phim trừ nhiếp ảnh gia thì những người khác tuyệt đối không được chụp hình, trừ trường hợp được đơn vị phát hành cho phép. Ngay cả diễn viên cũng không được đưa ảnh chụp khi đóng phim ra ngoài, tạo hình và đoạn cầu [2] của phim trước khi được quảng bá đều phải giữ bí mật.
[2] Đoạn cầu (桥段): Từ này dùng để đề cập đến phương tiện biểu đạt của một công việc nào đó. Thường xuất hiện trong tiểu thuyết, truyện tranh, phim, chương trình TV, trò chơi… và các hình thức sáng tạo. Đoạn cầu có thể là một đại diện, một bài thuyết trình, một cảnh quay (trong phim), một phương tiện được sử dụng, một mánh lới quảng cáo, một hình ảnh hấp dẫn, một cốt truyện cố định, một dòng văn cố định… Cầu là vật nối giữa hai bờ sông, tương tự như nghĩa đen của nó, đoạn cầu là một đoạn nhỏ giữa hai đoạn phim lớn, đóng vai trò chuyển tiếp, như trong phần chuyển tiếp của bài viết, nó có thể là một câu, một đoạn nhỏ và đôi khi thậm chí ở cuối đoạn trước hoặc ở đầu đoạn tiếp theo. Theo cách này, đoạn cầu trong phim có thể là một hành động, một câu thoại hoặc một chuyển động của ống kính, hoặc một đoạn nhỏ. Vai trò của nó là thúc đẩy sự phát triển của cốt truyện và sự biến đổi của cảnh. (Edit theo zh.m.wikipedia.org)
Không được chụp hình khi đóng phim, việc này liên quan đến quy tắc đạo đức nghề nghiệp của diễn viên.
Diễn viên quần chúng càng như thế, nếu như bị phát hiện chụp lén diễn viên chính đang diễn sẽ lập tức bị Hiệp hội diễn viên, điện ảnh, phim trường bôi đen vĩnh viễn.
“Hư~” Tiếu Vũ che điện thoại lại, khẽ nói: “Tô Tô, hiếm khi cậu được gần chú Lục như vậy, mình muốn lưu lại một kỷ niệm cho cậu.”
Diệp Tô không hiểu hỏi: “Kỷ niệm này có cái gì tốt?”
Tiếu Vũ nhìn Diệp Tô như nhìn quái vật: “Cậu không biết trên đời này có bao nhiêu fans chỉ cần sờ được cọng tóc của chú Lục thôi thì đã có thể hạnh phúc đến chết. Vừa rồi cậu ôm anh ấy không lẽ không bị chú Lục ‘phóng điện’ một chút nào ư? Cậu có phải con gái không vậy? Lúc nãy cậu có biết phái nữ trong đoàn muốn kéo cậu xuống khỏi người chú Lục bao nhiêu không?
Thật ra Diệp Tô rất muốn nói mình không hề muốn tiếp xúc gần như vậy với Lục Thừa chút nào, nhưng lời nói tới bên miệng lại bị cô nuốt trở lại.
“Chẳng lẽ Tô Tô cậu không cảm thấy chú Lục soái khí chút nào sao?”
Tiếu Vũ nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Diệp Tô nên nói tiếp: “Hàng năm chú Lục đều nằm trong danh sách 100 đàn ông có mị lực nhất trên thế giới, trong giới diễn viên của chúng ta thì chưa từng rơi khỏi top năm, trước kia không phải cậu cũng rất thích trai đẹp sao?”
Thì ra chủ cũ thân thể này còn… mê trai đẹp. Diệp Tô trưng ra một nụ cười, phát huy khả năng diễn xuất đóng giả ánh mắt toàn hoa đào khi Tiếu Vũ nhìn Lục Thừa: “Đâu có đâu có, chú Lục đẹp trai bùng nổ luôn, bùng nổ.”
Vì thể hiện mình rất bình thường, Diệp Tô dùng từ mình mới học được, ‘bùng nổ’.
Lúc này Tiếu Vũ mới an tâm về gu thẩm mỹ của Diệp Tô nhà mình.
Lòng bàn tay Diệp Tô đầy mồ hôi, kỳ thật có lẽ cô cũng sẽ mê muội Lục Thừa hệt Tiếu Vũ nếu như cô không theo Kỷ Hằng năm năm.
Giống như người từ xưa đến nay đều ở bên phượng hoàng lại nhìn thấy một con khổng tước, đương nhiên sẽ không để vẻ đẹp của khổng tước vào mắt.
Khẩu vị của cô được Kỹ Hằng nuôi cao hơn rồi.
**
Diệp Tô vẫn đăng Weibo dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Tiếu Vũ.
Nội dung rất đơn giản, chính là bức hình Tiếu Vũ vừa mới chụp cho cô.
Từ đầu khi Diệp Tô mở Weibo của chủ cũ thân thể này đã cảm thấy có chút kỳ lạ, tại sao rõ ràng Weibo có hơn 20 vạn fans nhưng lượt like hay bình luận trên Weibo chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Mãi cho đến khi cô biết trên thế giới này còn có vụ ‘mua lượng theo dõi’ tự an ủi mình.
“Đinh”, tài khoản Weibo Diệp Tô Tô Tô vừa mới nhận được một lượt like.
Diệp Tô click mở thông báo, lượt like này đến từ người dùng weibo “Tiểu Vũ là cái tên rất dễ nhớ”.
“Tiểu Vũ, cậu lại sửa tên Weibo ư?” Diệp Tô hỏi.
“Mới vừa sửa, thế nào? Không tệ mà.” Tiếu Vũ giơ điện thoại lên đỉnh đầu góc 45° tự chụp, tên Weibo mới sửa này chính là đến từ câu nói của Lục nam thần “Tên thật dễ nhớ.”
“Đúng là dễ nhớ.” Diệp Tô cười cười.
“Màu trảm nam and tâm tình một ngày thật bùng nổ!” Tiếu Vũ soạn trạng thái, muốn đăng bức ảnh tự chụp lên, nhưng lúc chọn ảnh cô nàng lại bị trượt tay.
Diệp Tô bắt đầu xóa những nội dung trước kia trên weibo “Diệp Tô Tô Tô” của chủ cũ thân thể này.
Cô càng đọc thì lại càng nhíu mày.
Tốt xấu gì thì cũng là diễn viên có dấu chứng thực chữ V màu vàng, hơn hai mươi vạn fans cũng không phải là mua hết chứ, khó trách lượt like và bình luận của weibo này còn không bằng Tiếu Vũ với hai ngàn lượt theo dõi, bởi vì nội dung thật đúng là… cay cả mắt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!