Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê)
Chương 138: Bác sĩ nam khám phụ sản
Edit: Min
Beta: Mol
Vì căn phòng thuê này chỉ có nhà vệ sinh và phòng bếp, mà giường ngủ thì cũng chỉ là một góc của phòng khách thôi, vì vậy đối với tình cảm nóng bỏng trong phòng rửa tay, Phàm đứng ở bên ngoài ghen tị đến mức nghiến răng ken két, bây giờ anh cũng hiểu được cảm giác thèm muốn chết của Daniel đêm qua rồi.
Chẳng qua, sự khó chịu của Phàm ngày hôm nay không chỉ có như vậy là xong!
Khi Dịch đem tới một số đồ dùng trong phòng còn thiếu và quần áo của Mỵ Mỵ thì phát hiện trêи qυầи ɭót của cô có một dấu chấm đỏ, vì vậy bác sĩ Lâm Dịch nhanh chóng đưa Mỵ Mỵ đến bệnh viện có bác sĩ sản khoa nổi tiếng kiểm tra, nên Phàm cũng bị cấm tới gần Mỵ Mỵ trong thời gian này! Mà Daniel được cái miệng nhỏ ʍút̼ tϊиɦ ɖϊƈh͙ thầm cảm thấy may mắn, may là anh nhịn không xâm nhập chốn đào nguyên của Mỵ Mỵ, hihi may quá xá!
Dù sau khi kiểm tra xong thì thấy phôi thai trong người Mỵ Mỵ vẫn rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì lớn, nhưng lệnh cấm đối với Phàm vẫn còn đó, biết 5 tháng sau anh mới có cơ hội ôm Mỵ Mỵ đi ngủ, vậy nên đã lăn giường cùng Mỵ Mỵ khi cô đã đến thời kỳ an toàn.
Nhưng cũng vì chuyện này, dưới sự giúp đỡ của Ngô Khắc Phỉ và Daniel, bọn anh thành công khuyên Mỵ Mỵ rời khỏi căn phòng này, dù cái giá phải trả là hai người kia được mặt dày chuyển vào Lâm gia. Như vậy, cuộc sống ở phòng thuê của Mỵ Mỵ đã kết thúc sau 12 ngày.
Dù bọn Phàm cực kỳ ghét việc mỗi ngày phải nhìn thấy tình địch nhảy nhót trước mắt mình, nhưng vì để Mỵ Mỵ yên tâm dưỡng thai, đối xử thật tốt với thân thể của cục cưng, bọn anh vẫn nhẫn nại!
Thế là, ngày nào Mỵ Mỵ cũng được nhìn thấy mấy người đàn ông, bữa sáng rồi cơm trưa, rồi lại đến bữa tối, mấy người này vẫn “bày tỏ nỗi lòng với nhau”, ánh mắt nhìn nhau cũng được gọi là bình thường. Nhưng cô vẫn rất thông minh không nói gì cả, vì cô thật sự rất thích thấy năm người đàn ông này vây quanh cô mỗi ngày, trong lúc đó sẽ dùng ánh mắt để “trao đổi” với nhau. Dù cuộc sống mang thai không được đi học có chút chán, cô được mấy người đàn ông này nuôi như heo, mỗi ngày không ăn thì ngủ, sức khỏe của cô ngày càng tốt, trừ việc đầy đặn thêm thì bụng cô cũng to lên, những bộ phận khác thì vẫn nhỏ nhắn như trước khi mang thai.
Cuối cùng, đợi cho cái bụng từ từ to thêm, đến tháng thai thứ ba thì năm người đàn ông cực kỳ ăn ý dừng “tình bạn tri kỷ” với nhau lại, cùng đưa Mỵ Mỵ đến bệnh viện phụ sản.
“Người tiếp theo, Ngô Mỵ Mỵ!”
“Có”
Lúc cô y tá đọc tên bệnh nhân tiếp theo thì nhận được một tiếng trả lời rất to, bởi vì năm người đàn ông đều cùng trả lời. Bên cạnh có một người phụ nữ có thai đang chờ đến lượt, nghe tiếng này thì hồn bay về phương nào, nhanh chóng lấy tay che bụng, nhìn một nữ năm nam mà không hiểu đây là chuyện mô tê gì. Nhà người ta là chồng hoặc bạn thân đi cùng, nhìn người phụ nữ có thai trẻ tuổi này, sao lại có năm người đàn ông đi theo vậy?
“Ách.., à, Ngô Mỵ Mỵ, đến lượt cô rồi!” Đương nhiên, cô y tá cũng bị cảnh trước mặt dọa sợ, bản ghi chú cầm trong tay xém nữa rơi xuống đất. Vỗ nhẹ để an ủi trái tim yếu đuối của mình, cô y tá không thể không bỏ qua được những người đàn ông ngon lành này, ngoại trừ cái người đầu tổ gà mang theo cặp kính đen to đùng đùng kia. “Ách…, cái đó, bạn thân của Ngô Mỵ Mỵ, phiền mọi người chú ý đến giọng nói, đây là bệnh viện, phải im lặng!”
Năm người đàn ông vốn là mang theo tâm trạng vô cùng hưng phấn đưa cô đi khám thai, một là vì sẽ biết giới tính của bé cưng, hai là thân thể nhịn rất lâu của bọn họ cần được Mỵ Mỵ “khai trai” lần nữa. Nhưng lại bị những vẻ mặt đầy tò mò bao vây xung quanh, cô y tá còn trách mắng, sự nhiệt tình của bọn anh bị một ly nước đá dập tắt một cách vô tình, đặc biệt là câu nói sau này của cô y tá.
“Xin lỗi, nhưng phiền các anh cử ra một người để đưa phụ nữ có thai vào trong được không?” Năm người đàn ông này rõ ràng muốn cùng vào luôn. Đùa, nếu vậy thì phòng khám bệnh của bác sĩ khác gì cái chuồng gà đâu!
Vì vậy, Dịch có tư cách hành nghề y, dù không phải thuộc khoa sản nhưng vẫn được trao cho sứ mệnh thần thánh này, đưa Mỵ Mỵ vào phòng khám.
Ngồi gần Mỵ Mỵ, gần như nhìn chằm chằm người đàn ông dùng dụng cụ chứa sóng siêu âm đưa lên đưa xuống trêи cái bụng trơn bóng của Mỵ Mỵ, trong đầu Dịch không ngừng tự nhắc: “Anh ta là bác sĩ, anh ta là bác sĩ!”
Mà bác sĩ nam bị “trừng” cũng toát ra mồ hôi, trong lòng cũng rất buồn bực! Rõ ràng hắn chỉ xem giúp mấy sản phụ cho bác sĩ Trần đi dự hội thảo một tháng, mới khám cho vài bệnh nhân thôi mà đã động đến người chồng như hũ giấm di động này!
“Sao rồi bác sĩ?” Dù Dịch nhìn được hình siêu âm, nhưng bây giờ anh chỉ lo nhìn chằm chằm vào bàn tay sói trêи bụng Mỵ Mỵ, sợ hắn nổi tính biến thái, đánh lén bảo bối của anh. Nhưng thời gian nhìn hình của bác sĩ này lâu quá!
“À…, xong ngay đây!” Cảm thhấy hai bên thái dương của mình chảy hai hàng mồ hôi, bác sĩ thấy cuộc đời mình thảm thật sự, mỗi ngày đã không làm quen được với mỹ nữ xinh đẹp động lòng người, ngược lại còn phải gặp mấy người chồng ăn giấm, lúc trước bị ma xui quỷ khiến hay sao mà hắn lại nghĩ làm khoa sản rất tốt chứ?
Bác sĩ khóc trong lòng, bên ngoài lại phải tỏ ra là một bác sĩ chuyên nghiệp, sau khi nói cho Mỵ Mỵ biết rằng cục cưng trong bụng là một bé trai rất khỏe mạnh, hắn vội vàng dặn vài câu, không quên nói cô biết “cuộc sống vợ chồng có nên kịch liệt quá hay không”, rồi nhanh chóng nói y tá gọi người tiếp theo! Hắn âm thầm thề, lần sau không bao giờ…giúp bác sĩ Trần khám người phụ nữ có thai này nữa, không dám!
Sau một loạt các kiểm tra, cục cưng trong người Mỵ Mỵ không thể nào khỏe hơn được nữa, sự lo lắng cơ bản của các ba và mẹ cũng gần như đã bớt đi, tinh trùng của mấy người đàn ông bắt đầu chạy lên não, lo lắng nên chiếm tiện nghi của Mỵ Mỵ như thế nào!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!