Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ
Chương 6: Bảo Tiêu
Mắt thấy tiểu nữ hài vừa nói xong đã chạy tót lên xe ngựa hồi lâu mà không thấy xuống, tên sát thủ áo đen bắt đầu mất kiên nhẫn, âm dương quái khí nói:
“Thật không ngờ đường đường là thiếu chủ của một gia tộc lớn vậy mà lại nghe lời của một đứa nhỏ răm rắp. Bốn trăm ngàn lượng hoàng kim đâu phải một con số nhỏ, một nha đầu vắt mũi chưa sạch thì lấy đâu ra số tiền như thế.”
Đông Phương Hạo Hiên một ánh mắt cũng chưa cho hắn, dáng người bình thản đạm nhiên, ánh mắt luôn chăm chú nhìn xe ngựa. Làm cho lão giả muốn nói lại thôi đều chỉ có thể nghẹn lại.
Mạc Nhất lại liếc qua nhìn tên sát thủ, khinh bỉ nói:
“Thật là! Bản thân mình nghèo đến nỗi chỉ biết giết người kiếm thù lao còn có mặt mũi chê người khác. Yên tâm đi, tiểu tiểu thư nhà ta một khi nói thì sẽ làm được. Nàng không có tiền, nhưng nàng sẽ mượn mẫu thân nàng. Không ai quỵt của ngươi.”
Tên sát thủ hừ lạnh một tiếng, ôm ngực chờ đợi, trong thâm tâm lại cảm thấy xa phu này quá chán ghét.
Mạc Nhất đối với sự chán ghét của tên sát thủ nào đó làm như không thấy.
Không bao lâu, Mạc Du Hồng đã vén rèm xe chạy xuống, trong ngực còn ôm một cái hộp gỗ, lạch bạch chạy lại đây, đưa cho tên sát thủ rồi nói:
“Người xấu đại ca, bốn trăm ngàn lượng hoàng kim đều ở trong này, người có thể đếm lại!”
Mí mắt của tên sát thủ giật giật, trong lòng cũng giật mình, hắn không tin một tiểu nha đầu có thể lấy ra được số tiền như thế.
Vội vã chộp lấy cái hộp mở ra, những thỏi vàng nén chồng chất lên nhau suýt chút nữa thì lóe mù cặp mắt của hắn.
Khóe miệng sau lớp mặt nạ hơi giương lên, hắn khống chế tâm tình kích động, làm ra bộ dạng hùng hổ rồi nói:
“Tính! Đông Phương thiếu chủ, hôm nay xem như ngươi may mắn. Nhưng ngươi nên quản tốt người của mình đi, không phải lúc nào cũng may mắn được như vậy đâu!”
Nói rồi, hắn ôm chặt hộp gỗ như kho báu, lóe mình chạy đi.
Hôm nay coi như kiếm lời, còn về phần ai đi lấy mạng của Đông Phương Hạo Hiên đợt tiếp theo, đã không đến lượt hắn quan tâm.
Dù sao người kia thả lưới đại trà, vung tiền bừa bãi mua mạng, không có hắn thì có người khác đi.
Giữa bãi đất trống chỉ còn lại Mạc Nhất, Mạc Du Hồng, Đông Phương Hạo Hiên và lão giả Tùng bá.
Mạc Du Hồng cười mi mắt cong cong, chạy đến ôm chân của Đông Phương Hạo Hiên, thanh âm mềm mại nói:
“Người tốt thúc thúc, thúc an toàn rồi nha, người xấu bị tiểu Hồng dọa cho chạy mất dép rồi này.”
Đông Phương Hạo Hiên ngồi xổm xuống, càng nhìn càng thấy đứa nhỏ này quá thuận mắt, tâm tình vui vẻ nhéo má của đứa nhỏ:
“Ừ! Thúc thúc cảm ơn tiểu Hồng đã tương trợ, tiểu Hồng đáng yêu quá!”
Mạc Du Hồng hếch khuôn mặt lên với vẻ sáng bừng, móc từ trong ngực ra một tờ giấy, nói:
“Còn phải nói, ai cũng đều khen tiểu Hồng là thiên sứ hết!”
Đông Phương Hạo Hiên gật gù, mỉm cười vuốt tóc đứa nhỏ.
Mà Mạc Nhất, khi thấy tờ giấy được Mạc Du Hồng móc ra, thì khóe mắt đã run rẩy kịch liệt, trong lòng cũng spam không ngừng.
Thiên sứ cái quỷ gì, ác ma thì có.
Viên đạn sắp bắn ra khỏi bọc đường phèn rồi!
Quả nhiên, giây kế tiếp, Mạc Du Hồng đã phe phẩy tờ giấy, mi mắt cong cong nói:
“Nhưng mà, thiên sứ cũng phải có nguyên tắc chứ đúng không thúc thúc. Tiểu Hồng còn nhỏ làm sao có được số tiền lớn như thế. Con phải nài nỉ dữ lắm mẫu thân mới cho mượn tạm, nếu thúc thúc thật sự là người tốt thì hãy ký tên vào giấy nợ này cho tiểu Hồng được yên lòng nha. Nếu không, mẫu thân sẽ đánh vào mông của tiểu Hồng đau lắm đó.”
Đông Phương Hạo Hiên và Tùng bá nhìn con số trên giấy nợ, đều không khỏi ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Tùng bá trong phút chốc giận dữ, nhưng không trút giận lên tiểu Hồng mà ngó qua Mạc Nhất, khó chịu nói:
“Vị công tử này, yêu cầu ngươi cho chúng ta một lời giải thích. Rõ ràng là các ngươi đề nghị cho mượn bốn trăm lượng hoàng kim, nhưng sao trong giấy nợ lại là sáu trăm lượng? Việc này nếu không nói rõ ràng, Đông Phương gia chúng ta sẽ không để yên!”
Mạc Nhất bất đắc dĩ nhìn qua tiểu nữ hài nào đó vì mê trai mà chọc họa, nhưng lại trả lời Tùng bá một cách châm biếm:
“Ồ! Giờ thì lại giở thói đem gia tộc ra hù dọa cơ đấy! Ban nãy sao không dùng cách này để dọa bọn họ đi? Hay là thấy đứa nhỏ nhà chúng ta dễ dụ nên định qua cầu rút ván. Hóa ra, người của Thập đại gia tộc chỉ biết sợ ác khinh thiện à?”
Khóe miệng của Tùng bá giật giật, cái gì là đứa nhỏ dễ dụ, theo hắn thấy con nhóc này là tinh linh quỷ quái thì có.
“Không phải chúng ta muốn qua cầu rút ván, nhưng các ngươi làm như vậy, là không hợp lý lẽ!”
Mạc Nhất nhíu mày phản bác:
“Như thế nào là không hợp lý lẽ, chúng ta cho các ngươi mượn bốn trăm ngàn lượng để thu mua sát thủ, trước đó ta còn hỗ trợ giúp ngươi giải quyết một cái Địa Sát Trận và mười tám tên sát thủ khác. Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ta rảnh tay đến mức thấy chuyện bất bình thì rút đao tương trợ, không cần hồi báo không cần trả ơn? Đông Phương trưởng lão, chủ tử của chúng ta là người làm ăn, chứ không phải làm từ thiện!”
Tùng bá hừ lạnh:
“Nếu mục đích ban đầu đã rõ ràng, thì sao không nói sớm, mà phải cho một đứa nhỏ không hiểu chuyện ra làm chuyện vô bổ?”
Mạc Nhất vỗ trán:
“Trời ạ! Đông Phương trưởng lão, ngươi vẫn chưa hiểu ý của ta. Nếu không phải tiểu Hồng nài nỉ trợ giúp, thì bọn ta đã sớm rẽ sang đường khác mà đi từ lâu rồi.”
Tùng bá trong lòng nghĩ sao cũng không thể thoáng được, vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng Đông Phương Hạo Hiên đã phất tay ngăn lại, cầm lấy ngọc ấn của Đông Phương gia rồi ấn vào tờ giấy nợ, cười nói:
“Thôi nào Tùng bá, Đông Phương gia chúng ta lại không thiếu chút tiền ấy. Dù sao cũng là công sức của người ta mà. Nếu hôm nay không có bọn họ, e là chúng ta không thể bình an đến hiện giờ.”
Đông Phương Hạo Hiên ấn xong rồi trả lại tờ giấy nợ cho Mạc Du Hồng, chính mắt thấy tiểu cô nương vội vã gấp lại rồi nhét vào trong lồng ngực, cười híp mắt:
“Thúc thúc quả nhiên là người tốt, không phụ lòng của tiểu Hồng.”
Đông Phương Hạo Hiên bật cười, trong lòng cảm thán.
Đứa nhỏ này…
Ánh mắt lại như có như không mà lướt qua xe ngựa, có chút tò mò mẫu thân của đứa nhỏ này rốt cuộc là người như thế nào?
Có thể nháy mắt mà đưa ra số tiền ngần ấy, cộng thêm sức chiến đấu cường đại của xa phu, e là thân phận không tầm thường.
Giữa lúc hắn còn miên man suy nghĩ, thì Tùng bá đã quay sang nói:
“Thiếu chủ, chúng ta đã chậm trễ quá nhiều thời gian rồi, không đi là không còn kịp đâu ấy.”
Đông Phương Hạo Hiên rũ mắt, bâng quơ nói:
“Tùng bá, người gấp cái gì, một phế vật như ta đến đấy cũng chỉ nhìn thôi chứ có làm được gì đâu. Hiếm lắm mới có cơ hội ra ngoài, không bằng du sơn ngoạn thủy, tận hưởng nhân sinh.”
“Thiếu chủ…” Vẻ mặt của Tùng bá hận sắt không thành thép, nhưng nghĩ đến cái gì đó lại buông tiếng thở dài.
Thiếu chủ sa sút như vậy, bảo sao vẫn luôn bị người kia chèn ép.
Mạc Nhất nghe đối thoại của hai người, nhướng mày:
“Đông Phương thiếu chủ, các ngươi có lẽ không biết một điều, một khi tên của ngươi nằm trong bảng danh sách nhiệm vụ của Sát Thủ Các, thì đó là không chết không ngừng. Ngươi mua chuộc được đệ bát tinh tú, nhưng sau đó sẽ có đệ thất, đệ lục… thậm chí là đệ nhất đến. Khi nào giết chết được ngươi mới thôi!”
Tùng bá sắc mặt sa sầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Nhận tiền của chúng ta mà còn trơ trẽn như thế!”
Sắc mặt của Đông Phương Hạo Hiên cũng không tốt đi nơi nào. Lần đầu trở về bổn gia sau nhiều năm đi thôn trang dưỡng bệnh, nhưng không ngờ sẽ gặp loại sự tình này.
Đây là nhất định phải trí hắn vào chỗ chết mới thôi mà.
Mạc Nhất nhún vai, ánh mắt lóe sáng:
“Đây là quy củ của Sát Thủ Các rồi, ai cũng không thể thay đổi. Muốn giải quyết tận gốc chỉ có một biện pháp, đó là tìm ra được người chủ mưu mua mạng của ngươi, đàm phán với hắn gỡ lệnh phong sát xuống hoặc ngươi dùng nhiều tiền hơn đập vào mua mạng ngược lại. Còn không thì ngươi cứ chờ liên hoàn sát thủ ngày đêm tập kích đi!”
Tùng bá nghe xong thì càng gấp gáp, ánh mắt cũng phập phồng lo lắng. Chỉ có một mình hắn bảo vệ cho thiếu chủ, e là không thể chu toàn được.
Mà Đông Phương Hạo Hiên nghĩ đến cái gì đó, nhìn thoáng qua cánh tay còn bị tiểu nữ hài cầm chơi chơi, hắn quay đầu, nghiêm túc hỏi Mạc Nhất:
“Nếu ta muốn nhờ ngươi làm bảo tiêu, hộ tống ta an toàn trở về Đông Phương bổn gia ở Thiên Nguyệt thành thì sao?”
Mạc Nhất suýt chút nữa thì thất thố cười ra tiếng, hắn chỉ chờ có mỗi câu này thôi đó.
Con cá sắp cắn câu rồi.
Mạc Nhất đưa tay sửa lại mũ rơm, trêu cợt:
“Vừa hay, chủ tử nhà ta cũng phải đưa bảo bối của nàng đến Tinh Huyền học viện để báo danh. Đông Phương thiếu chủ, mối làm ăn này được đấy, cảm ơn đã chiếu cố. Về phần thù lao, đợi lát nữa tìm được chỗ qua đêm, ngươi cùng chủ tử nhà ta bàn lại đi ha?”
Đông Phương Hạo Hiên và Tùng bá đều không hẹn mà cảm thấy phía trước hình như có bẫy sâu chờ bọn hắn nhảy vào.
Mạc Du Hồng dắt tay Đông Phương Hạo Hiên, cười khanh khách:
“Người tốt thúc thúc, A Nhất thúc thúc của Tiểu Hồng lợi hại lắm đấy, khẳng định là sẽ bảo vệ thúc thúc an toàn về tận nhà.”
Đông Phương Hạo Hiên chỉ cười không nói, trong lòng trêu cợt.
Nhà sao? Hắn làm gì có nhà!
Mạc Nhất quệt mũi, dẫn đầu dời bước về xe ngựa, híp mắt nói với Đông Phương Hạo Hiên và Tùng bá:
“Ở chỗ này có dư hai con ngựa, cho hai người mượn dùng đấy.”
Tùng bá chưa kịp nghĩ ngợi đã thốt lên:
“Sẽ không phải cưỡi ngựa cũng trả phí đi?”
Hắn thật sự là có bóng ma tâm lý, sợ bị dụ.
Mạc Nhất cười ra tiếng, phất tay đùa:
“Yên tâm, ngựa là chúng ta bắt được ở trong núi, không phải do mình dưỡng, tới nơi sẽ thả chúng về, nên sẽ không lấy một cắc của các ngươi đâu.”
Tùng bá trợn tròn mắt, không nghĩ tới còn có loại logic này.
Sâu trong ánh mắt của Đông Phương Hạo Hiên, lóe qua một tia hứng thú.
Mà khi hai người bắt gặp Thất Hãn Bảo Mã thì càng khiếp sợ.
Bởi vì, Thất Hãn Bảo Mã là yêu thú hung hãn khó thuần phục, nhưng lúc này lại dịu ngoan cho bọn họ cưỡi lên.
Hai người âm thầm suy đoán thân phận của Mạc Nhất.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!