Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ
Chương 65: Nửa Ly Rượu Dẫn Phát Huyết Án...
Mọi người nghẹn họng trân trối nhìn một màn này, phảng phất là mới biết đến Yến Minh Ly vậy.
Yến Thừa Diệu một bên bất đắc dĩ, một bên nỗ lực lôi kéo, nhưng không biết sao lại thế này, Yến Minh Ly vừa say rượu vào thì cả người trở nên táo bạo, vùng vẫy kịch liệt, Yến Thừa Diệu sợ ngộ thương nàng, nên động tác không dám quá mạnh bạo.
Bởi vậy, Yến Minh Ly nhiều lần vùng vẫy trốn thoát. Bóng dáng nàng lắc lư, loạng chà loạng choạng chạy khắp phòng, cuối cùng chạy đến trước mặt Mạc Túc, vỗ ngực nói:
“Đại tẩu, tẩu nói một câu công đạo đi nào. Muội và A Hàn là trời định lương duyên, tẩu nhất định phải làm chủ cho muội. Ực… ha ha, phu quân, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, chúng ta vào động phòng đi…”
Yến Minh Ly say đến chẳng biết trời trăng mây đất là gì, lỡ lời thốt ra ý nghĩ trong lòng bấy lâu nay.
Yến Thừa Diệu thân hình cứng đờ, ánh mắt chột dạ cùng né tránh, nàng… nghe được lời này sẽ nghĩ như thế nào?
Vì tránh cho đưa tới hậu quả kém cỏi, hắn liền ra tiếng phản bác:
“A Túc, tiểu Ly nàng say rồi! Ăn nói bừa bãi không suy nghĩ, ngươi đừng để ở trong lòng.”
Mạc Túc lại chỉ nhìn hắn một cái, rồi đưa tay trấn an Yến Minh Ly:
“A Ly! Ngươi theo ca ca của ngươi về trước đi! Tỉnh táo lại rồi nói.”
“Đại tẩu, muội mới không có say!!!” Yến Minh Ly lay lay cánh tay Mạc Túc, thập phần bướng bỉnh nói.
Đế Thanh Hàn muốn nhịn nhưng nhịn không nổi nữa, vỗ bàn đứng lên, hầm hừ:
“Yến Minh Ly, nàng không phải đại tẩu của ngươi! Đừng lại loạn nhận thân thích.”
Yến Minh Ly phồng má, ánh mắt vừa mê mang vừa tức giận:
“Ngươi nói bậy! Ca ca ta để ý Túc tỷ tỷ đã lâu, sớm muộn gì cũng rước tỷ ấy về một nhà. Nàng không phải đại tẩu của ta thì là của ai được chứ???”
Xoát!
Đón nhận mười mấy ánh mắt nhìn chằm chằm, Yến Thừa Diệu cũng tay chân lúng túng không thôi. Mặc dù lòng hắn nghĩ vậy, nhưng không cần thiết nói ra được không?
Cô muội muội chết tiệt này của hắn!
Càng làm người khó xử là, Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng đều đồng loạt nhìn hắn, ánh mắt nghi hoặc:
“Thì ra Diệu thúc thúc thích mẫu thân nga! Nhưng mà tương lai mẫu thân gả cho thúc thúc thì bọn con phải làm sao đây?” Nói đến câu cuối, thần sắc bọn nhỏ hiện lên một tia cô đơn.
Bọn họ không cần phụ thân, đồng thời không muốn mẫu thân tái giá. Trong đồng thoại mà các thúc thúc kể, thì cha kế mẹ kế gì đó rất xấu xa, đặc biệt tương lai còn sẽ xuất hiện đệ đệ muội muội cùng tranh sủng. Bọn họ mới không muốn, kiên quyết giữ gìn trạng thái độc thân vui tính của mẫu thân!
Yến Thừa Diệu cảm thấy cổ họng như bị nghẹn lại, vào lúc này hắn mới chân chính nhận ra thân phận của mình, cũng như thân phận của Mạc Túc. Từ trước đến giờ, hắn đều chưa từng nghĩ đến xử lý vấn đề này.
Hắn là hoàng tử một nước, tương lai trữ quân, kế thừa địa vị tối cao. Như vậy, hoàng thất tông thân sẽ chấp nhận con dâu hoàng gia là một nữ nhân đã có con cùng người khác?
Cho dù hắn có nhất ý cô hành, bãi bình hết thảy chướng ngại, thì kết quả tốt nhất chỉ có thể đón Mạc Túc làm thê tử, nhưng con của nàng…
Một là giết chết, hai là chia cách vĩnh viễn, cả đời mẹ con đều không thể gặp lại.
Trong lúc nhất thời, Yến Thừa Diệu đứng ngây ra tại đó, ánh mắt biến ảo nhiều cung bậc cảm xúc, ảo não, khổ sở, không đành lòng.
Mạc Túc mới mặc kệ Yến Thừa Diệu nghĩ gì, đưa tay vuốt ve đầu của bọn nhỏ, chém đinh chặt sắt nói:
“Tiểu Long, Tiểu Hồng cứ yên tâm. Mẫu thân nhất định sẽ không rời bỏ các ngươi. Các ngươi là bảo bối trân quý nhất của mẫu thân mà.”
Nàng là người không dễ dàng đưa ra hứa hẹn, nhưng từ khi đến thế giới này, khoảnh khắc nhận ra sinh mệnh lực cường đại cùng với tình cảm quyến luyến không rời từ cái thai trong bụng, nàng đã từng tuyên thệ qua, nhất định nuôi nấng, dạy dỗ bọn nhỏ thành tài.
Không chỉ vì lời hẹn với nguyên chủ, mà còn là tình cảm, trách nhiệm của riêng mình.
Yến Thừa Diệu khép lại mí mắt, che dấu đau xót. Mạc Túc ngay tại đây, nói câu này, cũng tương đương với việc từ chối hắn. Kỳ thật, hắn cũng đã tưởng tượng đến cảnh tượng này trong đầu, bởi vì y như tính tình của nàng, tuyệt đối sẽ không ham vinh hoa phú quý mà từ bỏ con mình.
Đây đều y chang như dự liệu của hắn. Bất quá kết quả còn tính tốt, bởi vì là do Yến Minh Ly gián tiếp chen ngang mà không phải hắn trực tiếp thổ lộ.
Nếu không thì liền xấu hổ, e rằng sau này kể cả bằng hữu đều làm không được.
Chuyện của hắn và Mạc Túc xong, nhưng Đế Thanh Hàn và Yến Minh Ly lại bắt đầu cãi nhau ầm ĩ.
Đế Thanh Hàn tạc mao đi lên, rống giận nói:
“Nàng đương nhiên không phải đại tẩu của ngươi, bởi vì nàng là đại tẩu của ta á!” Nói xong lời này, nhận được ánh mắt khiển trách của tỷ tỷ và Bạch Phong Hoa, hắn mới chợt giật mình, ánh mắt chột dạ nhìn Mạc Túc, sau đó đối diện với ánh mắt cười như không cười của Mạc Túc.
Đáy lòng không khỏi run lên, nhưng hắn lại nắm chặt nắm đấm, tự an ủi mình.
Kệ mợ nó! Cung đã lên dây nào có lùi lại ý tứ? Yến Minh Ly loại mặt hàng này cũng đòi tranh đại tẩu với hắn?
Không có cửa đâu!!!
Bất quá là bị đánh chết khiếp mà thôi! Đợi hắn cắn thuốc tỉnh lại tiếp tục làm anh hùng hảo hán.
Hắn không sợ!!!
Đế Cửu Diên, Bạch Phong Hoa đau đầu không thôi mà nhìn hắn.
Cái tánh tình bốc đồng này, cũng không biết là giống ai…
Yến Minh Ly vỗ bàn cái bộp, xắn tay áo lên hù dọa:
“Tiểu tử thối dám cùng bản công chúa đoạt người. Có dám hay không xưng tên ra? Bản công chúa hôm nay quyết định sống chết với ngươi.”
Đế Thanh Hàn gác một chân lên ghế, vuốt cằm khiêu khích:
“Anh đây lại sợ ngươi quá cơ! Ngươi véo lỗ tai lên nghe cho rõ, ta là một giới đại hiệp danh chấn giang hồ, phong lưu tiêu sái, người gặp người thích hoa gặp hoa nở, Đế Thanh Hàn! Ngươi có ngon thì nhào vô!”
Yến Minh Ly nghiến răng nghiến lợi:
“Ngươi giỏi lắm! Dám khiêu khích bản công chúa. Bản công chúa nhất định cho ngươi chứng kiến hoa nhi vì sao lại như vậy hồng. Đế Thanh Hàn đúng chưa? Đi, đi ra sân chúng ta tỷ thí. Người nào thắng thì Túc tỷ tỷ thuộc về người đó.”
“Đây là do ngươi nói! Bất quá ta không tin một kẻ say rượu. Chúng ta lập chứng từ, thiêm vân tay.” Đế Thanh Hàn xoa tay hầm hè, ánh mắt tỏa sáng.
Hắn ngứa tay muốn tẩn cho Yến Minh Ly một trận tơi bời, rốt cuộc chờ đến cơ hội quang minh chính đại.
“Tốt! Thiêm thì thiêm. Thiên Doanh quận chúa, hôm nay ngươi có mặt ở đây, vậy tới làm chứng đi!” Yến Minh Ly trực giác cảm thấy cái tên Đế Thanh Hàn này có chút quen tai, nhưng mà đầu óc hồ nhão làm nàng căn bản nghĩ không ra không đúng chỗ nào. Nàng cũng liền mặc kệ, đưa tay chỉ Cầm Thiên Doanh.
“Ta làm chứng? Có chuyện gì liên quan tới ta đâu???” Cầm Thiên Doanh chỉ vào mặt mình, mộng bức hỏi.
Cái quái gì đang xảy ra thế này? Thế mà đánh lên thật?
“A Ly, không được náo loạn!” Yến Thừa Diệu phục hồi lại như thường, không vui ra tiếng.
“Ngươi là ai? Không cần ngươi lo!” Yến Minh Ly trực tiếp bật lại, liền lục thân cũng không nhận ra.
Yến Thừa Diệu sắc mặt tối sầm, gân xanh trên ấn đường nảy lên kịch liệt.
“Khụ! Nếu không thì để lão phu làm chứng đi? Bọn trẻ các ngươi thật xốc nổi, lời của lão phu tương đối có trọng lượng.” Lam Vân đại sư được Đế Cửu Diên rót cho mấy chén tâm linh canh gà, cũng tham gia náo nhiệt.
Bạch Phong Hoa âm thầm cho Đế Cửu Diên giơ ngón tay cái. Trình độ âm người của Nhị tiểu thư, thật là càng ngày càng giống người nào đó.
“Vậy thì tốt quá! Có Lam Vân đại sư làm chứng, kết quả không ai có thể chối cãi.” Mạc Cửu không chê sự tình nháo lớn, vui vẻ cổ vũ.
Bất quá, hắn nhanh chóng đón nhận ánh mắt tử thần từ Mạc Túc và xem kịch vui từ Mạc Nhất.
“Lam Vân đại sư, sao ngài lại tham gia vào chuyện này? Cứ mặc cho bọn họ xem ta như hàng hóa mà đẩy qua đẩy lại như vậy sao?” Mạc Túc ánh mắt hiện lên u lãnh, bất đắc dĩ nói.
Nàng chưa nói làm đại tẩu của ai? Bọn họ tự ý quyết định như vậy thật sự được sao?
“Mạc nha đầu, bọn họ trong người đều có chút rượu, nếu không giải quyết thì sợ là tối nay không được yên. Ngươi cũng đừng quá để tâm, coi như ăn cơm, uống rượu xong thì xem kịch đánh võ là được rồi.” Lam Vân đại sư vuốt ve cái cằm trơn bóng không tồn tại râu ria, ánh mắt lóe qua tia giảo hoạt.
Hắn đã nghe Cửu Diên nha đầu nói qua, mới đầu còn có hơi khiếp sợ, nhưng sau đó lại vui mừng.
Thì ra là người nhà của tiểu tử kia, thảo nào bản thân ưu tú như vậy.
Bất quá vì một số lý do mà xa cách, vậy hắn không ngại giúp đỡ cái vội, đương trách nhiệm ông tơ bà mối, trông chừng người giúp tiểu tử kia.
Tiểu tử chết tiệt, lão phu vì ngươi mà mệt nhọc thân già, nếu ngươi dám làm ta thất vọng thì… hừ hừ!
“Vậy nghe ngài đi!” Mạc Túc khẽ nhún vai, bất đắc dĩ nói.
Ánh mắt nhìn Đế Thanh Hàn và Yến Minh Ly đã bắt đầu lẫn nhau véo lên, ngươi tới ta đi.
Ta huy quyền, ngươi cào loạn. Ta né tránh, ngươi giật tóc! Hoa hòe lòe loẹt chiêu số. Nhìn qua không giống tỷ võ, mà càng như là hai người đanh đá đánh nhau.
Chẳng những vậy, bọn họ còn kêu gào thảm thiết:
“Yến Minh Ly, mẹ nó ngươi hung tàn vừa thôi chớ! Để móng tay dài như quỷ vậy làm cái gì??? A! Quân tử đánh người không được đánh mặt!” Đây là lời thoại của Đế Thanh Hàn.
“Đế Thanh Hàn, ngươi cái đại sắc lang này! Cư nhiên dám tập kích ngực của bản công chúa. Bản công chúa liều mạng với ngươi.” Và đây là lời thoại của Yến Minh Ly.
Cả gian quán ăn đều trở nên gà bay chó sủa, người khắp nơi vừa ăn vừa mở cửa xem kịch vui. Bọn họ nhìn một đôi uyên ương oan gia này, cơ hồ đã cười ngất rồi.
Mạc Nhất khóe miệng run rẩy nhìn hai người kia, lẩm bẩm:
“Một ly rượu dẫn phát huyết án a!”
Mạc Túc nghe vậy cười khẽ, sửa đúng lời hắn:
“Không! Chỉ có nửa ly thôi!”
Quả nhiên, rượu chẳng phải là cái gì thứ tốt. Đặc biệt là dành cho người có tửu lượng kém đến đáng thương.
Nhưng mà, nàng lại có chút chờ mong ngày mai sau khi tỉnh lại, hai người nhìn thấy nhau sẽ là loại biểu cảm gì?
===================================
Hôm nay lại có tiểu kịch trường =))
Đế Thanh Hàn (ôm mặt tức giận): Đã nói đánh người đừng đánh mặt, ngươi không nghe thấy sao? Ngươi phải đền gương mặt soái khí này lại cho ta.
Yến Minh Ly (trợn trắng mắt): Vậy ngươi sờ ngực ta thì ta biết ăn vạ ai?
Đế Thanh Hàn (liếc xéo): Ngươi xác định mình lúc ấy là ủy khuất mà không phải hưởng thụ?
Yến Minh Ly (cười gian): Phu quân thật thông minh, vậy mà cũng nhìn ra được. Tới! Nếu không lại sờ một chút? Biết đâu sờ lần nữa thì ngươi sẽ yêu ta?
Đế Thanh Hàn (run lập cập): Ngươi… ngươi đừng tới gần ta… *A tỷ, cứu mạng!*
Đế Cửu Diên (khinh bỉ): Là ai hăng hái khí phách lắm mà? Tự làm bậy thì không thể sống…
Đế Thanh Hàn:… gòi xong! Lòi L chiến sĩ!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!