Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ - Chương 452: Tín ngưỡng Đỗ Duy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
61


Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ


Chương 452: Tín ngưỡng Đỗ Duy


Trên đỉnh của lâu đài.

Đỗ Duy nhìn lão John, dò hỏi: “Rốt cuộc gia tộc Wittbach, đã cùng người đàn ông kia thỏa thuận chuyện gì?”

Có thể bảo vệ một gia tộc thoát khỏi ác linh suốt hàng trăm năm.

Loại năng lực này Đỗ Duy không thể làm được.

Có lẽ là một thứ gì đó tương tự như Máu của Jesus.

Theo lời kể của Già John, thứ này nằm dưới thành phố Massas, cách nơi ở của gia tộc Wittbach cả nghìn km.

Khoảng cách xa như vậy, hoàn toàn không thể có tác dụng.

Sau khi nghe Đỗ Duy nói, Già John cau mày nói: “Nếu như ông nói, không biết cụ thể thỏa thuận, con có tin không?”

Đỗ Duy nghi ngờ hỏi: “Thỏa thuận quan trọng đối với gia tộc Wittbach như vậy, mà không được ghi chép lại sao?”

Ông già John lắc đầu và nói: “Không, vì một nửa thỏa thuận là của người đàn ông, và một nửa dành cho những thứ thuộc thành phố Massas. Ông ta muốn chúng ta bảo vệ tốt thứ đó.”

“Hơn nữa, ông ta không muốn bất cứ ai từ bất kỳ giáo phái, hay bất kỳ tổ chức nào biết.”

“Còn về thỏa thuận, ông ta đã để lại một câu.”

Đỗ Duy hỏi: “Câu gì ạ?”

Old John trả lời: “Thời gian tuyệt tình ở chỗ, nó khiến bạn chịu đựng chân tướng, nhưng nó không mang lại cho bạn bất kỳ sự đền bù nào.”

Nghe rất giống tiếng thở dài tuyệt vọng của một người đã cô đơn chờ đợi bí mật trong nhiều năm, chỉ để thấy rằng mọi thứ đều vô nghĩa.

Và sau khi Già John nói xong điều này, ông ta quay người bỏ đi.

Chỉ có Đỗ Duy đứng đó, nhìn bóng đêm xa xa mà không nói lời nào.

Người đàn ông đã thỏa thuận với gia tộc Wittbach là người chế tạo ra 2 chiếc mặt nạ mà hắn lần lượt có được, sau đó là chủ nhân của chiếc đồng hồ cổ phong ấn lời nguyền của ác ma.

Ông ta thậm chí có thể để lại một lời tiên tri, cho biết chuyện sẽ xảy ra trong hàng trăm năm nữa.

Nếu không vì sự xuất hiện của bản thân, khiến chiếc đồng hồ cổ chọn mình, thì lời tiên tri chắc chắn sẽ được ứng nghiệm.

Sức mạnh của người đàn ông mạnh khủng khiếp.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến ông ta nói ra những lời vô cùng thất vọng, và tuyệt vọng như vậy?

“Còn Alexis…”

Đỗ Duy hít sâu một hơi, lấy điếu thuốc trong túi ra, im lặng châm lửa rồi bắt đầu hút.

Khói thuốc bốc lên.

Hắn đã nghĩ ra vài điều.

Chắc chắn trên thân Alexis có một bí mật nào đó, nhưng cô ấy không biết, cả gia tộc Wittbach cũng không biết, chỉ có Vanity biết.

Điều này có thể liên quan đến người chế tạo mặt nạ.

“Giáo hội có cài nội gián trong Vanity, nhưng người này là ai, cả Alvin Dawkwe cũng không biết. Ngay cả khi mình đã gia nhập, cũng không thể biết người đó là ai.”

“Kẻ đó ở trong bóng tối, mình ở ngoài sáng.”

“Đây là một cơ chế bảo vệ, nhưng nếu mình muốn liên lạc với Vanity, để tìm hiểu những bí mật đó, có lẽ mình cần một vỏ bọc.”

Khi Đỗ Duy nói như vậy, trong lòng hắn cũng đã có dự định.

Mercer phải chết.

Bởi vì người này có ác ý rất mạnh với hắn, không chịu nói ra sự thật.

Hắn và y lại vô hình trung sinh ra mâu thuẫn gay gắt.

“Mình có thể sử dụng sức mạnh của ác linh Đỗ Duy, chỉ cần tiếp xúc với y, mình có thể ảnh hưởng đến y từng chút một cho đến khi biến y thành vỏ bọc của mình…”

Đỗ Duy không có ý định gia nhập Vanity, bản năng mách bảo phải cảnh giác với tổ chức lâu đời này.

13 cái mặt nạ, mỗi mặt nạ đều chứa một ma linh.

Ma linh không thua gì quái dị, cho dù Đỗ Duy tiếp tục ngủ đông, ác linh Đỗ Duy khôi phục đến sức chiến đấu đỉnh cao, hắn cũng chỉ có thể chống lại 2 cái, từ 3 cái trở lên thì nhất định sẽ chết.

Nghĩ đến đây, Đỗ Duy không khỏi chấn động.

James đã từng bị ảnh hưởng sâu sắc bởi ác linh Đỗ Duy, giờ anh ta đã hợp nhất với ác linh Đỗ Duy, ký ức của anh ta đã được đồng bộ hóa hoàn toàn.

Những gì ác linh Đỗ Duy đã làm với James rất đơn giản.

Ảnh hưởng mãnh liệt nhất, đã tra tấn tinh thần của James, phá hủy ý chí của anh ta, biến anh ta thành một phần mở rộng của ý chí của nó, được thể hiện cụ thể trong đôi mắt đó.

Thông qua ảnh hưởng, nó có thể khiến James làm điều gì đó không phù hợp với lương tri của James, và nói điều gì đó mà nó muốn.

“Có vẻ như mình phải xúc tiến việc đến Dãy núi Ustengrav, để tìm ra cái cân trước, lấy chuyện này làm lý do để gọi Mercer ra ngoài.”

“Mercer chắc không yếu như mình đã nghĩ. Nếu y không thích hợp, mình vẫn có thể tìm kiếm thành viên dự bị của Vanity, người sẽ thay thế mình.”

Những lời này là những gì Đỗ Duy đang nghĩ.

Sau khi quyết định kế hoạch tiếp theo, hắn chuẩn bị quay lại bữa tiệc tối để nghiên cứu những bí mật của bạn gái mình.

Dụi tàn thuốc.

Vừa cất bước định rời đi, một người đàn ông đẹp trai áo trắng đi tới.

Là Flobin, “em họ” của Đỗ Duy.

“Hey, anh rể, giờ anh có rảnh không?”

Ngay khi Frobin bước ra, gã đã nhiệt tình bắt chuyện.

Đỗ Duy liếc hắn một cái, nhẹ nói: “Không.”

Em họ này có gì đó không ổn.

Tốt hơn hết là nên ít tiếp xúc thì hơn.

Frobin đột nhiên trở nên xấu hổ, gã nói: “Nó là như thế này. Em thật sự chưa từng học tâm lý học. Lý do mà em nói như vậy hoàn toàn là vì em biết anh đã từng làm học tâm lý.”

Đỗ Duy bình tĩnh nói: “Vậy chú muốn tiếp cận anh, để làm gì?”

Frobin nói một cách rầu rĩ: “Là vì… em sắp tiêu rồi, em cần sự giúp đỡ của ahn.”

Nghe được điều này, Đỗ Duy cau mày, lạnh lùng nói: “Thứ nhất, ác linh sẽ không làm hại chú, thứ hai, chú là con cháu dòng thứ của gia tộc Wittbach. Anh không nghĩ chú cần anh giúp.”

Frobin vội vàng bước tới và nói: “Ác linh chắc chắn sẽ không làm tổn thương em, không ai ngoài kia có thể làm gì em. Áp lực của em đến từ bên trong gia tộc.”

Đỗ Duy lắc đầu: “Anh chỉ là con rể của gia tộc Wittbach. Những chuyện này không liên quan gì đến anh,. Hơn nữa giờ anh đang rất bạn, chú nên tìm người khác.”

Nói xong trực tiếp bỏ đi.

Trong khi Frobin nhìn theo bóng lưng của hắn, vẻ mặt vô cùng lo lắng, mấy lần định mở miệng nhưng lại nói không nên lời.

Cuối cùng, khi bóng dáng của Đỗ Duy sắp biến mất, Frobin nghiến răng nói: “Em…… em gia nhập một giáo phái, em đã lên địa vị cấp cao.”

“Nhưng gia tộc không thể cho phép chuyện này xảy ra. Một khi bại lộ, chắc chắn em sẽ tiêu đời.”

Nhưng không có lời đáp lại.

Lúc này Frobin mới hít sâu một hơi nói: “Anh rể Đỗ Duy, thứ lỗi cho em vì đã đường đột nhờ vả anh. Nhưng thật ra, chuyện này cũng có liên quan đến anh, bởi vì tổ chức sùng bái đó đang tín ngưỡng anh…”

Ngay sau đó, nước da của Frobin hơi thay đổi, gã theo bản năng kêu lên.

Đỗ Duy trực tiếp xuất hiện trước mặt gã, giống như một bóng ma, ánh mắt lạnh lẽo xuyên thấu lòng người.

“Hãy nói cho anh tất cả những gì chú biết.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN