Chăm Chỉ Học Tập, Ngày Ngày Yêu Đương
Chương 41: Sự khác biệt
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bóng đêm mờ mịt, hai người đang đứng trên ban công nhà mình, vì thế Chi Chi không nhận ra sự khác thường của cậu, vừa ngáp vừa nói: “Quan trọng nhất là, em nghe nói rõ khoa học tự nhiên đi nước ngoài tương đối dễ dàng, lấy được học bổng, khoa học xã hội khó hơn. Nếu em có vận may, có thể đi nước ngoài trao đổi một năm, đã mãn nguyện rồi.”
Gió đêm tháng năm thật mát mẻ. Trang Gia Minh dựa vào ban công, hỏi cô: “Sau đó thì sao?”
“Cái gì mà sau đó?”
“Em nói đến việc kết hôn của anh, bản thân mình lại không nghĩ tới sao?” Cậu hỏi ngược lại.
“Có nghĩ tới, nhưng. . . . . .” Chi Chi giống như trở về những ngày trước khi sống lại, thở dài nói, “Tìm được đối tượng tốt rất khó, em và anh không giống nhau, không có tiền không có nhan sắc cũng không còn tài giỏi, người đàn ông ưu tú không nhìn tới em.”
Người đàn ông tốt xung quanh cô đó chính là Trang Gia Minh, nếu không phải biết cậu trong tương lai có bạn gái ưu tú như vậy —— mà quan trọng, cá nhân cô không chỉ ưu tú, mà cô còn có một người cha tuyệt vời—— thật sự cô có thể không nhịn được mà rat ấy trước.
Nhưng cô biết, cũng rất rõ cuộc hôn nhân này có thể mang cho người ta bao nhiêu ích lợi, nói một bước lên trời cũng không quá. Mà cho dù cô có cố gắng phấn đấu, cứ coi như thi đậu một trường danh tiếng, thì có thể làm được gì?
Cô cũng không thể thay đổi ba mẹ được.
Cho nên chỉ có thể chịu đựng.
Nghĩ đến đây, lòng cô đau như dao cắt, khoát tay nói: “Đừng nói ahhh…Trái tim của em đau.”
Vẻ mất mác trên mặt cô không phải giả, Trang Gia Minh kinh ngạc: “Em thích ai vậy?”
Cậu nhóc nam sinh cũng biết thích hay không thích. Chi Chi liếc mắt, trả lời cậu: “Giang Trực Thụ.”
Trang Gia Minh trầm mặc.
“Con ở ngoài ban công làm gì vậy?” Mẹ Quan từ nhà vệ sinh đi ra, thấy con gái còn chưa nghỉ ngơi, liền giục, “Mau ngủ đi, mấy giờ rồi.”
“Đi ngủ đi.” Chi Chi đóng cửa sổ, xua tay với hàng xóm cách vách Trang Gia Minh, đi vào nhà ngủ vậy.
Sát vách, Trang Gia Minh cũng đóng cửa sổ, trở về phòng ngủ.
Nằm lên giường, cậu lăn qua lăn lại không ngủ, không nhịn được suy nghĩ, Chi Chi nói”Giang Trực Thụ” có thể hay không. . . . . . Là cậu? Cũng không phải cậu tự luyến, hồi còn học trung học, 《 Nụ hôn tinh nghịch》đã gây chú ý, trong lớp vẫn có người nói cậu như vậy.
Đến khi học cao trung, cũng thường xuyên nghe được từ trong miệng các bạn học nói nữ sinh các lớp khác gọi cậu ta như vậy ——”Lớp các cậu đó ‘ Giang Trực Thụ ’ có bạn gái chưa?” Họ nói như vậy.
Còn có một cách nói là, 《 thư tình 》 Đằng Tỉnh Thụ.
So sánh này, Chi Chi cũng dùng qua.
Cậu không biết cô là cố ý hay vô tình, nhưng mà bản thân lại không biết nên làm thế nào, đặc biệt quan tâm.
Chi Chi đang nghĩ gì? Giống như cô không có ý gì khác, nghĩ rằng tương lai cậu có thể tìm được một người bạn gái tốt, nhưng cậu một chút khái niệm cũng không có, tuy nhiên, nếu chỉ xuất phát từ sự quan tâm của người bạn thanh mai trúc mã, thật sự tính toán tương lai của cậu chi tiết như vậy sao?
Tim của cậu chợt dao động lên xuống, nhất thời thấp thỏm, thoáng chốc vui sướng. Cứ như vậy trằn trọc đến nửa đêm, mới từ từ chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau trở lại trường.
Bọn họ vẫn như cũ ăn cơm trưa, ngủ trưa một lát liền chuẩn bị rời đi. Trong hành lý nhét đầy quần áo mỏng mùa hè, còn cần phải mang theo đồ ăn vặt mỗi khi về.
Trước khi ra cửa, Trang Gia Minh còn bị mẹ Quan kéo lại dặn dò: “Gia Minh, hôm nay thời tiết đẹp, con trở về túc xá lấy chăn ra phơi một chút, bây giờ thời tiết nắng nóng, có thể lấy chăn mỏng ra đắp.”
Cậu đáp ứng từng việc.
Trong lòng mẹ Quan càng thêm trìu mến, cũng không thể hiện ra, biến thành hành động thực tế——nhét đầy bao đồ ăn vặt cho hắn, tất cả đều là bánh bích quy bánh ngọt các loại đồ ăn vặt: “Bây giờ các con đang tuổi lớn, tự học muộn như vậy, trở về có đói bụng không cần phải nhịn, nên ăn thì cứ ăn.”
“Dì cứ đưa cho Chi Chi.” Cậu giật mình, vội vàng từ chối.
“Con bé có rồi, cái này là cho con.” Mẹ Quan không nói nhiều nhét vào trong tay hắn, “Được rồi, không còn sớm, Quan Tri Chi, con làm sao vậy không khoẻ chỗ nào?”
Chi Chi nghe mẹ cô gọi tên mình liền kinh sợ, vội vàng nói: “Được rồi, con ở trong nhà vệ sinh, bà dì con tới rồi.”
“Đứa nhỏ này.” Mẹ Quan lập tức nóng nảy, “Để mẹ pha cho con một ly nước đường đỏ mang theo.”
“Không cần đâu.” Cô nói, “Bây giờ tốt hơn rồi, tới trường con sẽ uống.”
Mẹ Quan quay sang dặn dò Trang Gia Minh: “Gia Minh, Chi Chi có chút không thoải mái, trên đường con nhớ chăm sóc một chút.”
Cậu vội nói: “Dạ được dì, dì cứ yên tâm.”
Sợ Chi Chi
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!