Bí Ẩn Đôi Long Phượng - Chương 180: Kỳ Lạ (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
64


Bí Ẩn Đôi Long Phượng


Chương 180: Kỳ Lạ (2)


Chờ bọn họ rời khỏi, Liễu Ngôn Bạch ngạc nhiên trách: “Đại nhân, vì sao phải để bại lộ chính mình?”

Khấu Lẫm cho hắn ánh mắt “Đồ vô ơn”.

Liễu Ngôn Bạch ngây ngẩn một lát rồi hiểu ngay mục đích của Khấu Lẫm — nếu Khấu Lẫm bị nhận ra thì chính mình tương đối an toàn.

Mím chặt môi, Liễu Ngôn Bạch xoay người tiếp tục lên núi. Khấu Lẫm theo sau.

Bỗng nhiên Liễu Ngôn Bạch quay người lại: “Đại nhân tính ở Ma Phong Đảo bao lâu? Chúng ta đều là quan viên triều đình, cứ lưu lại trong ổ hải tặc như vậy không quá thích hợp.”

“Đây là ổ hải tặc?”

“Hạ quan chỉ nhắc nhở đại nhân, tâm phòng người không thể không có.”

Khấu Lẫm nhướng mày: “Trước nay đều là người khác đề phòng ta.”

Liễu Ngôn Bạch nghiêm mặt nói: “Dĩ vãng khi đại nhân xử án, có từng bỏ sót ai bao giờ chưa?”

“Thường xuyên bị sai.” Khấu Lẫm ăn ngay nói thật, “Mỗi người liên quan ta đều sẽ hoài nghi một lần.” Tựa như lúc ban đầu hoài nghi là Tạ Tòng Diễm muốn bắt Sở Dao, cứ túm lấy Tạ Tòng Diễm điều tra thật lâu, “Sau khi ý thức được sai lầm mới có thể thay đổi ý nghĩ.”

“Có đôi khi ý thức được sai lầm thì đã muộn.” Liễu Ngôn Bạch cúi đầu đi dọc theo con đường rải sỏi, “Nếu ngài chưa định rời đảo ngay, vẫn nên mang Đoạn Tổng kỳ và những ám vệ của ngài cùng lên đảo sẽ ổn thỏa hơn một chút.”

Khấu Lẫm cười: “Ngươi đây là đang lo lắng cho ta?”

Liễu Ngôn Bạch hơi rũ mắt: “Ta chỉ là lo lắng ta đi theo ngài cùng chết trên đảo này.”

Khấu Lẫm bừng tỉnh: “Ồ, phải rồi, suýt nữa ta quên trong nhà ngươi còn có phu nhân và nhi tử, lâu như vậy không gặp chắc là nhớ bọn họ rồi chứ gì?”

Bước chân Liễu Ngôn Bạch hơi chựng lại, trầm mặc không nói rồi tiếp tục đi trước.

Bộ truyện được làm bởi nhà bacom2

Sở Dao ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh giấc, bên người không có ai, không biết Khấu Lẫm đã dậy rời đi từ bao lâu rồi.

Đã nhiều ngày qua nàng cũng không biết vì sao mà luôn là cảm thấy mỏi mệt lười nhác, giống như là ngủ không đủ.

Bởi vì Khấu Lẫm đi rồi nên thị nữ bên ngoài trông chừng vừa nghe được động tĩnh lập tức cung kính vấn an, hỏi nàng hôm nay là dùng cơm sáng trước hay tắm gội trước.

Sở Dao thuận miệng nói: “Chuẩn bị nước thơm đi.”

Vốn dĩ Sở Dao không có thói quen tắm gội buổi sáng, kinh thành vào đông lạnh như hầm băng, cách hai ba ngày nàng mới có thể tắm gội một lần. Nhưng sau khi vào phương Nam lên đảo, mỗi ngày không tắm liền cảm thấy trên người dính nhớp.

Sở Dao bọc áo choàng ngồi dậy, nâng cánh tay lấy cây trâm vấn tóc, nhìn các thị nữ ra ra vào vào đổ nước. Chỗ ở của nàng tựa như hành cung, có một bể tắm đúng kiểu, tuy nhiên sàn ngọc thạch khi dính nước lại rất trơn trượt, chân nàng khập khiễng không thể đi vào, ra vô đều phải do Khấu Lẫm bế lên. Vì thế nàng bèn sai người dùng mười hai tấm bình phong quây ra một vị trí trong phòng ngủ, đặt một thùng tắm đơn giản bằng gỗ trong phòng.

“Tiểu thư, nước thơm đã chuẩn bị sẵn sàng.”

“Đa tạ.”

Dùng cây trâm ngọc cố định búi tóc xong xuôi, Sở Dao xốc chăn xuống đất, lại đi đến bàn trang điểm lấy cây trâm san hô Kim Trấm đưa tặng cài thêm trên búi tóc. Tóc của nàng rất dày và mượt, một cây trâm không thể giữ chắc được.

Vòng qua bình phong, nàng cởi ra áo khoác và áo lót, được thị nữ nâng vào thùng tắm. Sở dĩ nàng lựa chọn tắm gội khi mới ngủ dậy chính vì không cần mặc xiêm y xong lại phải thoát y rồi mặc lại, coi như bớt việc.

Bọn thị nữ hầu hạ nàng cũng rất ý tứ, làm như không thấy được dấu hôn trên người nàng, hơn nữa còn hiểu được tính tình Sở Dao, chờ nàng ngửa đầu dựa vào rìa thau tắm nhắm mắt ngủ nướng liền rời khỏi phòng.

Hơi nước mờ mịt, ngâm mình trong nước ấm, Sở Dao càng thêm buồn ngủ. Trong mơ mơ màng màng, nàng cảm giác vành tai hơi có chút ngứa. Dường như có một ngón tay xẹt qua lỗ tai nàng, đầu ngón tay theo đường cong của cằm một đường đi xuống cổ. Động tác nhẹ nhàng chậm rãi, mang theo một chút khiêu khích trêu chọc con mồi.

Thân thể Sở Dao không ngừng run rẩy, giống như bị ác mộng yểm trụ, trong ý thức muốn giãy giụa nhưng lại không thể động đậy một chút nào.

Nàng cảm giác bàn tay kia đang đi dọc theo cổ nàng dần dần muốn duỗi vào dưới nước, một cảm giác hoảng sợ che trời lấp đất khó có thể hình dung đánh úp vào tâm trí nàng.

Sở Dao dùng hết khí lực hét lên một tiếng rồi tỉnh táo lại, ngồi thẳng thân mình trong chậu tắm. Nàng quả nhiên bị ác mộng yểm trụ, nhưng không đợi nàng bình ổn hơi thở, đột ngột phát giác sau lưng mình đích xác có người, bất chợt cả kinh toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Nàng không chần chờ, lạnh mặt quay mạnh đầu lại. Khi nhìn rõ ràng người sau lưng là ai, nàng chậm rãi mềm oặt ngã xuống chậu tắm: “Làm thiếp sợ muốn chết, chàng không một tiếng động đứng sau lưng thiếp làm gì?”

Khấu Lẫm cũng bị phản ứng của nàng làm cho hoảng sợ: “Ta chỉ thấy nàng đã ngủ rồi, thả nhẹ bước chân đi vào sờ xem nước còn nóng hay không, vì sao nàng lại phản ứng mạnh như vậy?”

Sở Dao vỗ ngực thở dốc, thanh âm hơi có chút hổn hển: “Thiếp cứ tưởng có người nào khác.”

“Đỉnh núi này không có vài người đủ bản lĩnh lẻn vào, thị nữ của nàng đều là cao thủ cấp bậc không thua Tiểu Hà.” Khấu Lẫm ngồi xổm bên cạnh chậu tắm, hai tay chồng lên nhau gác trên vành chậu, mỉm cười chăm chú nhìn nàng.

Mặt nước phủ đầy cánh hoa, nhìn không thấy cảnh xuân dưới nước, làn da lộ trên mặt nước được hơi nước ấm áp hun thành màu hồng nhàn nhạt, tựa một đóa hoa hồng đang e ấp.

Khấu Lẫm phát hiện mình thích nhất nhìn nàng tắm gội, bởi vì lúc ban đầu động tâm vì nàng đúng là ở trong nước. Hắn cứ như vậy mà ngắm nàng, cả trái tim đều tràn ngập cảm giác ngọt ngào như mật.

Sở Dao chậm rãi từ trong nỗi sợ hãi bị bóng đè bình phục lại, nhìn thấy ánh mắt mê ly của Khấu Lẫm bèn giật thót một cái, cố dời đi lực chú ý của chàng ta: “Trận đánh cược giữa chàng và lão sư đã hoàn thành rồi?”

Lúc trước nàng vốn luôn bị tình trạng “hữu danh vô thực” của hai người khiến cho lo âu, nhưng sau khi bệnh được chữa khỏi, nàng thật ra càng thích trạng thái trước đó hơn.

Ông tướng này từ nhỏ bị Hạ Lan phu nhân mang theo trưởng thành ở xóm cô đầu, bình thường nhìn không ra nhưng khi “lăn giường” thì mảnh tà tính kia liền lộ ra ngay, luôn nói chút lời thật rất khó nghe. Những câu đó đánh sâu vào năng lực thừa nhận của Sở Dao, thường xuyên bị chàng ta khiến cho mặt đỏ tai hồng.

Câu hỏi rơi xuống nửa ngày vẫn không thấy Khấu Lẫm có phản ứng, Sở Dao đẩy chàng ta một cái: “Thiếp đang hỏi chàng đấy.”

“Hả?” Khấu Lẫm thì thào, “À, đương nhiên là hoàn thành! Lúc trước ở kinh thành chơi âm mưu đã đấu không lại ta, huống chi ta am hiểu kinh thương. Ta khiến hắn thua tâm phục khẩu phục, chẳng qua có một điểm rất kỳ quái.”

“Làm sao vậy?”

“Hắn dường như vẫn luôn muốn ám chỉ cho ta, Kim gia là người của Thiên Ảnh.”

Sở Dao nhíu mày: “Vậy chàng cho rằng thế nào?”

Khấu Lẫm khum bàn tay vốc nước lên, nhìn nước từ khe hở ngón tay chảy xuống, lòng bàn tay chỉ còn vương lại vài cánh hoa: “Liễu Ngôn Bạch sẽ không bắn tên không đích, nhưng tác phong hành sự của Kim gia ta nhìn thật sự không giống, cho nên trong lòng rất là nghi hoặc.”

Sở Dao cũng cảm thấy không giống, nhưng nàng không dám tùy ý đưa ra phán đoán, mỗi ngày đều phải lặp lại một vấn đề: “Cha đã hồi âm chưa?”

Khấu Lẫm lắc đầu: “Không có.” Dùng ngón tay búng vào trán nàng: “Yên tâm đi, nếu cha xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lấy thân phận của ông ấy khẳng định sẽ truyền đến Phúc Kiến. Ngu Khang An cũng có mạng lưới tình báo riêng, chắc chắn Ngu Thanh sẽ tới báo tin.”

Ngẫm lại cũng đúng, Sở Dao buông lỏng tâm tình.

“Đây là do đánh cược kiếm được, đã chia cho Liễu Ngôn Bạch một vạn năm ngàn lượng.” Khấu Lẫm đứng lên, cầm khăn lau khô tay, từ tay áo lấy ra một xấp ngân phiếu, xoay người ra khỏi bình phong, “Ta để vào tráp của nàng, cho nàng giữ hết.”

“Chàng không lưu lại làm vốn buôn bán?” Sở Dao cách bức bình phong hoa điểu nhìn thân ảnh mơ hồ của phu quân.

“Mục đích ở trên đảo không phải kiếm tiền, mà học thủ đoạn kiếm tiền của bọn họ mới là chính.” Khấu Lẫm cười nói.

Sở Dao cầm lấy cục dầu dừa trên giá sát tường cạnh thau tắm: “Phu quân, cục dầu dừa này sắp dùng hết rồi.”

Thanh âm Khấu Lẫm truyền đến: “Tiền đã kiếm được tới tay, nàng không cần lại dùng thứ đồ chơi này.”

“Nhưng thiếp lại thích dùng cái này.” Sở Dao ngửi ngửi, mùi sữa tỏa ra bốn phía, “Dùng tốt hơn xà bông thơm nhiều, hơn nữa tóc càng mềm mượt hơn so với khi trước.”

“Xem ra đích xác đáng giá một lượng bạc.”

Sở Dao cách bình phong híp mắt nhìn bóng Khấu Lẫm: “Vậy chàng đã bán đi toàn bộ rồi? Một cục cũng không giữ lại cho thiếp?” Nhìn thân ảnh Khấu Lẫm đang lúi húi cất ngân phiếu đột nhiên cứng đờ, nàng lại nói, “Chàng đã sớm nói thiếp không cần dùng, nhưng mỗi ngày thiếp đều dùng, chàng nhìn không ra là thiếp rất thích hay sao?”

Khấu Lẫm ngượng ngùng: “Không có sao, thương nhân Nam Dương thấy mặt hàng có lợi, nhất định sẽ nhập hàng vào.”

Sở Dao chậm rãi nói: “Vậy thì phải chờ hơn hai tháng, chàng bán cho ai thì cứ mua lại một cục của người ta không phải được rồi?”

Khấu Lẫm chắp tay sau lưng đứng ngoài bình phong, thanh âm nghe càng thêm ngượng ngùng: “Thương nhân kia mua toàn bộ hàng trong tay ta với giá một trăm ba mươi lượng một cục. Nếu ta lại đi hỏi hắn mua, chắc chắn hắn sẽ ra giá trên trời mới bằng lòng bán cho ta một cục.”

Sở Dao cười tủm tỉm: “Vậy chàng có mua hay không?”

Khấu Lẫm nghẹn ngào: “Dao Dao, cái này không đáng giá!”

Sở Dao thu hồi tầm mắt: “Tiền thiếp đang giữ, vậy để thiếp tự mình đi mua. Không phải chàng đã nói hay sao, cái “Đẹp” không có giới hạn về giá trị, là thứ kiếm tiền tốt nhất từ nữ nhân.”

“Tức giận à?”

“Có gì mà phải tức giận?”

“Rõ ràng là tức giận.” Khấu Lẫm vòng qua bình phong tiến vào, trên tay xách theo một chuỗi mười cục dầu dừa, cười hí hửng, “Nhìn xem đây là cái gì?”

Sở Dao ngẩn ra: “Chàng…”

Khấu Lẫm đắc ý dào dạt: “Ta thấy nàng thích cái này nhưng không hề dặn ta giữ lại, liền biết nàng lại muốn thăm dò ta, xem ta có để tâm đến nàng hay không.”

Sở Dao hờn dỗi lườm phu quân một cái: “Còn không phải bởi vì chàng luôn luôn không để tâm?”

“Ta đã nói rồi mà, đấy chỉ là vì ta không có kinh nghiệm mà thôi, một khi có kinh nghiệm thì chuyện gì mà ta làm không được?” Khấu Lẫm lay động ngón tay đong đưa chuỗi dầu dừa, cười càng thêm tí tởn, “Như thế nào mới có thể khiến phu nhân vừa lòng? Làm một trượng phu đủ tư cách, ta đã nắm giữ một bộ bí quyết — đó chính là cứ coi phu nhân như Thánh Thượng mà cung phụng là được.”

Không đợi Sở Dao lên tiếng, “Chẳng qua có ba điểm bất đồng.”

Sở Dao nói ngay: “Điểm thứ nhất, hầu hạ Hoàng Thượng có bổng lộc, hầu hạ phu nhân không có tiền?”

“Thông minh!” Khấu Lẫm giơ ngón tay cái lên.

“Vậy điểm thứ hai là gì?” Sở Dao mơ hồ biết ông tướng này muốn nói gì.

“Điểm thứ hai, ta không cần hầu hạ Thánh Thượng ở trên giường.”

Hoàn toàn như Sở Dao đã đoán trước, cái miệng kia thật không chịu đàng hoàng chút nào: “Được rồi, điểm thứ ba thiếp không muốn nghe.”

Khấu Lẫm cười: “Nhưng điểm thứ ba ta không thể không nói — Hầu hạ Hoàng đế là ta bị buộc bất đắc dĩ, nhưng hầu hạ phu nhân thì ta lại cam tâm tình nguyện đấy.”

Nói xong cẩn thận đánh giá thần sắc Sở Dao, quả nhiên nghe vậy gương mặt xinh đẹp của nàng ửng đỏ.

Tắm gội xong, bọn thị nữ tiến vào dọn cơm, Khấu Lẫm đã ăn ngoài trung tâm đảo với Liễu Ngôn Bạch, hiện giờ chỉ ngồi nhìn Sở Dao ăn.

Sở Dao cứ cầm đôi đũa nửa ngày không muốn động, cuối cùng buông xuống: “Dọn đi thôi, thiếp không hề có khẩu vị một chút nào.”

Khấu Lẫm nhíu mày ấp tay lên trán nàng: “Ngủ nhiều, không muốn ăn, nàng bị bệnh à?”

Sở Dao cũng không hiểu được: “Nhưng thiếp cũng không có chỗ nào không khoẻ.”

Thị nữ đứng một bên bỗng nhiên xen mồm: “Sở tiểu thư, ngài… phải chăng đã có hỉ rồi?”

Một câu nói khiến hai người đều sửng sốt.

Thị nữ thật cẩn thận hỏi: “Tháng này ngài đã tới quỳ thủy chưa?”

“Chưa có.” Sở Dao nhíu mày thật sâu, nhưng nguyệt tin của nàng thường xuyên không chuẩn, trong lòng cũng có chút thấp thỏm, “Tỷ tỷ giúp ta thỉnh đại phu nhé?”

Thị nữ vội vàng đáp: “Vâng.”

Thị nữ vừa đi, Sở Dao đứng ngồi không yên, trong lòng vô cùng bồn chồn. Chẳng lẽ thật là có hỉ, hiện giờ xa nhà ngàn dặm, nếu hoài thai thì thật đúng là phiền toái.

Hơn nữa vốn dĩ là muốn tới đây để trị chân, nếu hoài thai thì đâu thể trị chân được. Chân nàng không chữa cũng không sao, nhưng liên luỵ một đám người vì thế mà bôn ba.

Sở Dao liếc nhìn Khấu Lẫm đang ngồi đối diện, sắc mặt chàng cũng không khó coi, chỉ hơi có chút ngơ ngác, không biết có phải cũng đang nghĩ giống nàng hay không?

Sở Dao sực nhớ tóc nàng từ khi rời giường chỉ sơ sài búi lên, gặp đại phu mà để tóc tai luộm thuộm thì không quá lễ phép. Nàng đỡ chân đi đến trước bàn trang điểm, chuẩn bị chải đầu búi tóc cho đàng hoàng. Nàng giơ tay rút ra cây trâm, tóc dài liền đổ xuống như thác.

Sở Dao nhìn cây trâm san hô trong tay, mờ mịt hỏi: “Tại sao thiếp chỉ còn một cây trâm, trâm ngọc đâu mất rồi?” Không nghe tiếng đáp lại, nàng quay đầu nhìn về phía Khấu Lẫm, “Phu quân, chàng thấy trâm ngọc của thiếp đâu không?”

Khấu Lẫm đang phát ngốc hoảng hốt hoàn hồn: “Cây trâm ngọc nào?”

Sở Dao nói: “Là cây trâm thiếp cài trên tóc khi mới định đi tắm.”

Khấu Lẫm hồi ức rồi nói một cách chắc chắn: “Nàng nhớ lầm rồi, nàng chỉ cài cây trâm san hô.”

Đôi mắt Sở Dao trừng lớn.

Không có khả năng, nàng nhớ rõ rành mạch, chính mình dùng hai cây trâm để cố định búi tóc cho chắc. Nếu cây trâm ngọc rớt xuống đất sẽ nghe được tiếng gãy vỡ ngay, cho dù không gãy thì thị nữ nhặt được cũng sẽ đưa cho nàng.

Thị nữ có thể ở trên đỉnh núi hầu hạ Kim Trấm, đâu thể có ánh mắt nông cạn như vậy?!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN