Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao - Chương 143: Huynh Hữu Đệ Cung
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
69


Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao


Chương 143: Huynh Hữu Đệ Cung


Chuyển ngữ: Trầm Yên

………………………………………………….

Thẩm Cố Dung giận dữ nói: “Sư huynh!”

Kính Chu Trần “Chậc” một tiếng, nói: “Chuyện này có gì mà không thể nói?”

Mục Trích yên lặng đỏ mặt, càng muốn biết vì sao Kính Chu Trần thấy được hơn.

Thẩm Cố Dung suýt nữa hắt nước trà lên mặt Kính Chu Trần.

Kính Chu Trần thấy Thẩm Cố Dung tức giận đến đỏ cả mặt, lúc này mới thu vẻ cợt nhả, nhàn nhạt nói: “Thôi, hai người tới tìm ta có chuyện gì? Nếu cần linh thạch thì một viên ta cũng không cho.”

Thẩm Cố Dung trừng hắn một cái, nói: “Huynh nhắn phía Tam sư huynh tới Tuế Hàn Thành một chuyến, thương lượng chuyện……. xì xào xì xào.”

Kính Chu Trần nhíu mày: “Cái gì?”

Thẩm Cố Dung đỏ bừng tai, gục đầu xuống, hít sâu một hơi, mới nói: “Chuyện đại điển hợp tịch của ta và Mục Trích.”

Kính Chu Trần: “……”

Nửa ngày sau, Triều Cửu Tiêu đằng vân giá vũ mà đến, Hề Cô Hành cùng Lâu Bất Quy không chờ hắn đáp đất đã nhảy xuống từ trên không trung.

Tuế Hàn Thành, chỗ ở của Kính Chu Trần.

Hề Cô Hành, Triều Cửu Tiêu cùng Lâu Bất Quy trầm mặt ngồi đó, Lâm Thúc Hòa bởi vì bệnh tật nên không cách nào rời khỏi Nhàn Vân Thành, chỉ có thể bám vào người Mộc Tê, ngồi ở bên cạnh Hề Cô Hành.

Đối diện là Mục Trích mặt không cảm xúc.

Tố Tẩy Nghiên đang bận việc ở U Châu, tạm thời chưa qua được, bằng không khả năng Mục Trích không thể thắng nổi loại khí thế này.

Năm người mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào phá vỡ sự im lặng này.

Sau một lúc lâu, vẫn là tổ các sư bá tính toán đánh đòn phủ đầu.

Hề Cô Hành: “Ngươi thật là.”

Triều Cửu Tiêu: “Lớn.”

Lâm Thúc Hòa: “Gan.”

Lâu Bất Quy: “A.”

Mục Trích: “……”

Thẩm Cố Dung không quan tâm bọn họ giằng co, y đang nói chuyện với Kính Chu Trần.

Kính Chu Trần nói: “Còn có một việc, hai ngày trước sư tôn đã phi thăng.”

Thẩm Cố Dung thoáng sửng sốt, mới nhíu mày nói: “Chuyện hắn phi thăng liên quan gì tới ta?”

Kính Chu Trần lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi: “Hắn phi thăng, đệ có thể về Ly Nhân Phong.”

Thẩm Cố Dung nhíu mày: “Ta không định về Ly Nhân Phong, Đào Châu khá tốt.”

“Lời tuy là thế.” Kính Chu Trần nói: “Nhưng đại điển hợp tịch hẳn nên được tổ chức ở Ly Nhân Phong, Ly Nhân Phong chúng ta vất vả lắm mới có người hợp tịch, chẳng lẽ đệ lại định làm ở bên ngoài? Ta thấy Tam sư huynh chắc chắn sẽ không đồng ý.”

Tam sư huynh Hề Cô Hành đang rít gào với Mục Trích: “Y là sư tôn ngươi! Ngươi thế mà dám xuống tay với y?!”

Triều Cửu Tiêu tăng khí thế cho sư huynh: “Grào!!!”

Lâm Thúc Hòa bên cạnh xoạch xoạch gảy bàn tính: “Sau khi hợp tịch ta có thể tìm Mục Trích đòi nợ, rất tốt.”

Lâu Bất Quy: “A.”

Mục Trích: “……”

Thẩm Cố Dung yên lặng.

Kính Chu Trần nghiêng đầu nghĩ ngợi, chợt thốt lên: “À, đúng.”

Hắn vứt Ngọc Tủy của Thẩm Cố Dung cho y, nói: “Mấy ngày trước hình như sư tôn tới tìm đệ, nhưng không biết vì sao không tới Đại trạch mà lại tới đây đưa Ngọc Tủy để ta chuyển giao cho đệ.”

Thẩm Cố Dung cầm lấy Ngọc Tủy, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa hoa văn chìm trên đó, sửng sốt một lát, mới ngạc nhiên nhìn Kính Chu Trần.

“Huynh nói hắn phi thăng khi nào?”

“Hai ngày trước.”

Thẩm Cố Dung: “……”

Hai ngày trước, y và Mục Trích còn đang quấn lấy nhau trên giường.

Có lẽ không phải Nam Ương Quân không đến Đại trạch, mà là sau khi tới nhìn thấy thứ gì không tốt lắm, mới chuyển tới Tuế Hàn Thành gần nhất.

Thẩm Cố Dung…… Thẩm Cố Dung xấu hổ và giận dữ muốn chết, hận không thể tìm cái khe đất chui vào.

[ Ôi oa, thật có chút muốn chết mà. ]

Mục Trích đang giằng co với Hề Cô Hành nghe thấy câu này, nghiêng đầu nhìn sang, mặt mày Thẩm Cố Dung đờ đẫn, nhìn như đang muốn nhảy từ trên tầng cao căn nhà này xuống.

Hề Cô Hành vỗ bàn một cái, nổi giận nói: “Đôi mắt hướng đi chỗ nào thế? Nhìn ta đây này! Ngươi dựa vào đâu mà đòi hợp tịch? Chỉ bằng địa bàn Đại trạch Đào Châu kia sao?!”

Mục Trích thấy Thẩm Cố Dung không sao, đành phải thu tầm mắt về, dịu ngoan trả lời: “Phạm vi trăm dặm quanh Đại trạch đều thuộc sở hữu của ta.”

Triều Cửu Tiêu ghen ghét đến mắt sắp xanh lè, hắn cũng muốn sông cuộn biển gầm ở Đại trạch, nghe được những lời này của Mục Trích liền cảm thấy như đang khoe khoang, trong lúc nhất thời vừa giận dữ vừa hâm mộ, rít gào nói: “Ly Nhân Phong chúng ta còn có cả một tòa núi! So với Đại trạch kia của ngươi không biết tốt hơn bao nhiêu?!”

Thời điểm hắn nói ‘cả một tòa núi’ còn cố tình kéo dài chữ ‘một’, lấy nó khoe khoang của cải phong phú của Ly Nhân Phong.

Mục Trích khiêm tốn nói: “Tất nhiên ta biết.”

Hề Cô Hành nói: “Cho nên ngươi định hạ sính lễ gì?”

Mục Trích: “……”

Thẩm Cố Dung vừa lúc nghe thấy câu đó suýt nữa lại phun một ngụm trà ra, y giận dữ đến bật dậy: “Chưởng giáo sư huynh!”

Hề Cô Hành không kiên nhẫn “Chậc” một tiếng: “Ngươi ngay cả thân mình cũng tự tay giao ra rồi, ta hố hắn một chút sính lễ thì đã sao?”

Thẩm Cố Dung: “……”

Hố! Huynh thế mà lại nói ra từ ‘hố’ này?!

Tài chính Ly Nhân Phong khó khăn đến vậy sao?!

Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc, trên gương mặt thanh lãnh thoáng ửng hồng, y cố gắng hết sức giữ vẻ điềm tĩnh trước mặt các sư huynh, đi qua vỗ một chưởng lên bàn, cái bàn theo tiếng đám người giằng co vỡ thành bột mịn.

“Tất cả giản lược đi là được rồi, đừng làm quá xa hoa lãng phí.” Y nói lời uy hiếp.

Hề Cô Hành nhíu mày, hoàn toàn không bị y dọa tới: “Giản lược thì giản lược, ngươi vỗ bàn làm gì? Cái bàn này đắt lắm, Ly Nhân Phong không có tiền bồi thường.”

Thẩm Cố Dung: “……”

Thẩm Cố Dung suýt nữa tức giận đến khạc ra một búng máu.

Kính Chu Trần ở một bên lười biếng dựa lên ghế, ngón tay vòng quanh lọn tóc, không chút để ý nói: “Đương nhiên phải giản lược, đệ thấy Ly Nhân Phong có thể lấy ra bao nhiêu linh thạch cho đệ làm đại điển hợp tịch? Một trăm linh thạch đã là Tam sư huynh thương đệ rồi.”

Mọi người: “……”

Hề Cô Hành mặt không cảm xúc nói: “Xin lỗi, ta còn chưa đến tình trạng này.”

Kính Chu Trần cười như không cười: “Mấy năm nay Ly Nhân Phong nợ Tuế Hàn Thành ta bao nhiêu linh thạch, huynh có từng tính qua không? Ta thì lúc nào cũng nhớ kỹ……”

Hắn còn chưa nói xong, Hề Cô Hành đã “A” một tiếng ngắt lời hắn, nói gần nói xa: “Vậy chọn ngày tổ chức đi, đây dù gì cũng là lần đầu tiên Ly Nhân Phong chúng ta tổ chức đại điển hợp tịch, nhất định phải làm cho ổn thỏa chút.”

Hề Cô Hành nhìn về phía Lâm Thúc Hòa, nói: “Lão lục à……”

Lâm Thúc Hòa: “???”

Khóe môi Lâm Thúc Hòa giật giật: “Tam sư huynh, có thể có chút lương tâm không? Mấy năm nay ta chi không ít linh thạch cho Thập Nhất, huynh có từng tính qua không? Ta thì lúc nào cũng nhớ kỹ……”

Hề Cô Hành: “……”

Hề Cô Hành trừng mắt nhìn bọn họ một cái, tức giận nói: “Giản lược thì giản lược, mời mấy bằng hữu tới uống nước trắng là được rồi.”

Thẩm Cố Dung: “……”

Mục Trích: “……”

Triều Cửu Tiêu ngồi bên cạnh quan sát một lúc, đột nhiên nói: “Trước khi sư tôn phi thăng, người muốn ta giao một cái Giới Tử cho….. Thẩm Thập Nhất.”

Mọi người cùng nhìn về phía y.

Triều Cửu Tiêu hơi mất tự nhiên mà ‘khụ’ một tiếng, lấy ra một chùm sáng vứt cho Thẩm Cố Dung, nhỏ giọng nói: “Cầm lấy đi.”

Thẩm Cố Dung nhíu mày: “Trong đó có gì?”

Triều Cửu Tiêu ‘hừ’ một tiếng: “Sao ta biết được, ngươi tự xem đi.”

Thẩm Cố Dung không muốn nhận theo bản năng, nhưng suy nghĩ một lúc vẫn đưa một luồng thần thức vào trong Giới Tử.

Quả nhiên, một luồng thần thức của Nam Ương Quân còn đang ở trong đó, một bộ áo đen phần phật đón gió, tựa hồ đã đợi rất lâu.

Cảm giác được có người tiến vào, Ly Nam Ương quay đầu lại nhìn thoáng qua, thời điểm đối diện với tầm mắt Thẩm Cố Dung, không biết vì sao lại hơi dời mắt đi.

Thẩm Cố Dung: “……”

Vì sao không dám nhìn ta?! Thời điểm ngươi chuộc tội thay Ly Canh Lan cũng có chột dạ như vậy đâu?!

Cho nên nói hai ngày trước rốt cuộc ngươi có tới Đại trạch hay không a a aaaaaa?!

Thái độ của Thẩm Cố Dung đối với Ly Nam Ương lúc trước đều là giận chó đánh mèo vì Ly Canh Lan, nhưng hiện tại không biết có phải bởi vì đại thù đã báo, hoặc vì nguyên nhân nào khác hay không, Thẩm Cố Dung đã không còn oán hận, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy hắn vậy mà lại là mất mặt và thấy thẹn một cách khó hiểu.

Ly Nam Ương như chưa có chuyện gì xảy ra, nhàn nhạt nói: “Ngươi đã đến rồi.”

Thẩm Cố Dung không muốn nói chuyện.

Ly Nam Ương nhẹ giọng nói: “Ngươi còn hận ta?”

Thẩm Cố Dung yên lặng một lúc lâu, mới thấp giọng nói: “Không hận.”

Ly Nam Ương lặng lẽ thở dài, nói: “Thập Nhất, ngươi là người ta thưởng thức nhất trong số tất cả các đồ đệ của ta.”

Thẩm Cố Dung hơi sửng sốt, không biết vì sao Ly Nam Ương lại khen y, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hắn.

“Nói thật, trước đây quả thực ta rất coi thường phàm nhân, trong mắt tu sĩ, phàm nhân chẳng qua chỉ làm một đám kiến, không thể tạo nên bất kỳ ảnh hưởng gì.” Ly Nam Ương nói: “Có lẽ bởi vì tư tưởng hẹp hòi này, nên dù tu vi ta đã thành Thánh, nhưng tâm cảnh vẫn không thể đạt đến cảnh giới phi thăng, vì vậy mới ở lại Tam giới lâu như thế.”

Thẩm Cố Dung nhíu mày: “Ngươi nói với ta chuyện này làm gì?”

Ly Nam Ương đi tới, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu y, Thẩm Cố Dung muốn tránh, nhưng lại cố kìm nén lại.

Ly Nam Ương nói: “Hiện tại ta đã hiểu rõ, có lẽ lời cảnh báo của Thiên Đạo về cơ duyên phi thăng ở Hồi Đường Thành của ta năm đó vốn không phải là tru sát Dịch Quỷ.”

Thẩm Cố Dung ngẩng đầu nhìn hắn.

Ly Nam Ương lộ ra nụ cười ôn hòa đầu tiên trong cuộc đời, hắn dịu dàng nói: “Mà là gặp được ngươi.”

Gặp được người lấy thân thể phàm nhân nhập đạo này, một phàm nhân không màng sinh tử, kiên nghị quả cảm, đã thay đổi cái nhìn hẹp hòi lại đáng cười này của mình từ lúc nào không hay.

Ly Nam Ương thu nhiều đồ đệ như vậy, nhưng chưa bao giờ khích lệ bọn họ nửa câu.

Nhưng riêng với Thẩm Cố Dung, hắn lại chưa từng ngừng khâm phục và thưởng thức.

Ly Nam Ương không hề nghĩ tới bản thân sẽ khâm phục khen ngợi một phàm nhân, có lẽ bởi vì mấy năm nay tâm cảnh thay đổi, tâm ma của hắn đã được loại bỏ trong nháy mắt, phi thăng thành Thánh.

Ly Nam Ương nói: “Ngươi không hận ta, ta rất vui mừng.”

Thẩm Cố Dung rất rõ ràng chính mình vốn chỉ giận chó đánh mèo Ly Nam Ương, nhưng trước kia y bị thù hận che mờ lý trí, cho dù biết cũng không thể thấy thoải mái, mà hiện tại y bất tri bất giác đã buông xuống thù hận cố chấp lúc trước.

Hận một người rất mệt, y mệt mỏi nhiều năm như vậy, không muốn nửa đời sau cũng phụ thuộc vào nó mà sống sót.

Thẩm Cố Dung nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Đa tạ ngươi mấy năm nay bồi dưỡng và dung túng ta.”

Nếu không có Ly Nam Ương, tám phần y vẫn còn là đứa trẻ chỉ biết ăn năn hối hận kia, sớm đã chết không còn sót một hạt bụi tám trăm năm rồi.

Y lui về phía sau nửa bước, bổ sung Đệ Tử Lễ trong đại điển bái sư năm đó vì giận dỗi mà chưa làm.

“Sư tôn.”

Con ngươi Ly Nam Ương dần dần mở lớn, hắn ngẩn ngơ nhìn Thẩm Cố Dung một lát, mới chợt cười.

“Ta đi rồi, đồ vật trong Giới Tử này đều để lại cho con, con có thể thoải mái sử dụng.”

Thẩm Cố Dung cũng không muốn lấy đồ của Ly Nam Ương, y hành lễ Chỉ Đồ Tâm An, thuận miệng đáp: “Vâng.”

Ly Nam Ương lại xoa đầu y, lúc này thần thức mới chậm rãi tiêu tan.

Thẩm Cố Dung không chút để ý ngẩng đầu lên, suýt nữa bị linh thạch xếp chồng đống thành từng ngọn núi lớn kéo dài lóe mù mắt.

Ly Nam Ương để lại cho y vô số quặng linh thạch, khai thác ra số lượng linh thạch khổng lồ, cùng hàng loạt thiên tài địa bảo.

Thẩm Cố Dung: “……”

Thẩm Cố Dung: “???”

Thẩm Cố Dung mơ màng hồ đồ ra khỏi Giới Tử, Mục Trích vẫn đang nhận lấy từng đợt oanh tạc điên cuồng của các sư bá, xem ra trong nửa tháng nữa cũng chưa chắc bọn Hề Cô Hành đã hoàn toàn chấp nhận hắn.

Sau khi Thẩm Cố Dung ra ngoài, yên lặng một lúc lâu, mới nhấp môi, một lời khó nói hết nhìn các vị sư huynh: “Sư huynh, Nam Ương Quân….. Sư tôn có để lại cho các huynh thứ gì không?”

Hề Cô Hành lắc đầu: “Không, người muốn ta chưởng quản tốt Ly Nhân Phong.”

Lâm Thúc Hòa và Kính Chu Trần cũng lắc đầu.

Lâu Bất Quy “A” một tiếng, kinh ngạc nhìn Thẩm Cố Dung: “Thập Nhất, đệ đã trở lại!”

Thẩm Cố Dung: “……”

Làm phiền, ta đã trở về nửa ngày.

Triều Cửu Tiêu dạt dào đắc ý nói: “Sư tôn đưa cho ta một ngàn linh thạch, muốn ta chăm chỉ tu luyện, chờ sau này phi thăng rồi đi tìm người!”

Hề Cô Hành lập tức ghen ghét đến khuôn mặt hoàn toàn thay đổi, một ngàn linh thạch đó!

Thẩm Cố Dung: “……”

Thẩm Cố Dung lặng yên không nói.

Hề Cô Hành lúc này mới nhớ ra, hỏi: “Sư tôn để lại cho đệ cái gì?”

Triều Cửu Tiêu ‘hừ’ một tiếng, nghĩ thầm sư tôn yêu ta như vậy, linh thạch cho y chắc chắn không nhiều bằng ta.

Một trăm đã là cực hạn!

Thẩm Cố Dung yên lặng xé mở một lỗ hổng trên Giới Tử, để bọn họ tự mình xem.

Một phút sau, toàn bộ lầu các yên ắng tĩnh mịch.

Hề Cô Hành mặt không cảm xúc rút Đoản Cảnh Kiếm, trong mắt chảy ra không biết là nước mắt hay máu.

Triều Cửu Tiêu ‘grào’ một tiếng, ghen ghét hâm mộ đến long lân dựng đứng, hắn đếm vảy rồng trên đuôi mình, một mảnh lại một mảnh, trong miệng còn nhắc mãi “Sư tôn yêu ta”, “Sư tôn không yêu ta”, “Sư tôn yêu ta”, “Sư tôn không yêu ta”……

Kính Chu Trần và Lâm Thúc Hòa phản ứng cực kỳ nhanh, lập tức lấy một xấp giấy tờ tới, xôn xao ném thẳng lên mặt Thẩm Cố Dung.

Lâu Bất Quy mờ mịt nói: “A, Thập Nhất muốn hợp tịch với ai nha?”

Thẩm Cố Dung: “……”

Mục Trích: “……”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN