Hôn Là Nghiện - Chương 460: Đuổi đi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
186


Hôn Là Nghiện


Chương 460: Đuổi đi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 460: ĐUỔI ĐI

Giọng nói cầu xin của người đàn ông yêu quý ở bên tai, và vòng tay của anh vẫn ấm áp như trước.

Mũi của Tống Vĩnh Nhi có chút chua xót, nhưng cô cố gắng duy trì sự thờ ơ của mình: “Nếu anh còn thế này, chúng ta thậm chí tình bạn cũng không còn!”

Lăng Ngạo không để ý đến lời cô nói, ôm cô chặt hơn: “Bé ngoan! Em định ly hôn với anh, sau khi ly hôn còn có thể làm bạn được sao? Nếu bây giờ anh không bắt em lại thì sau này sẽ thế nào?”

Tống Vĩnh Nhi khó khăn vùng vẫy, phu nhân Nghê nhìn thấy lo lắng không thôi, liền đứng dậy.

“Vợ chồng va vấp là chuyện bình thường. Không có trở ngại nào là không thể vượt qua. Đây gọi là đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hoà.”

Phu nhân Nghê vừa nói, vừa ôm Tống Vĩnh Nhi vào trong ngực, vỗ vào cánh tay của Lăng Ngạo: “Tiểu Ngạo, cháu buông ra trước đi!”

Nghê Tử Dương cũng đi tới, kéo cánh tay Lăng Ngạo ra, nói: “Buông ra trước, buông ra, con bé còn ở đây, không chạy đi đâu cả. Cháu làm vậy sẽ khiến con bé bị thương.”

Thằng nhóc này, không thấy con bé muốn vào nhà sao?

Cũng không phải con bé lên máy bay hay tàu hỏa xa tầm với, sao lại quýnh lên như thế?

Sau khi được ông bà ngoại nhắc nhở, Lăng Ngạo nhanh chóng buông tay.

Một đôi mắt tràn đầy thấp thỏm cùng lo âu, anh giương mắt nhìn về phía sau lưng Tống Vĩnh Nhi!

Sau khi ôm cô, anh mới phát hiện ra, mới một tuần không gặp, cô gầy đi nhiều quá!

Đáng chết!

Lăng Ngạo hận muốn tát mạnh miệng của chính mình, nói rằng sẽ yêu thương cô, nhưng cuối cùng lại khiến cô phải lo lắng sợ hãi!

“Cháu ngoan, đói bụng không, bà ngoại đói rồi. Cháu đã lâu không ăn thịt nướng rồi, ngồi xuống cùng nhau nếm thử nhé.” Phu nhân Nghê đỡ Tống Vĩnh Nhi bước sang một bên, từ phía bên kia bàn ăn dài tiến lại gần rồi ngồi xuống.

Không khí tràn ngập mùi thơm hấp dẫn của thức ăn, trên vỉ nướng ngoài trời được bày biện các loại hải sản, trái cây, rau củ, thịt, mùi vị vô cùng hấp dẫn.

Người trong cung đặt thức ăn đã nướng lên mặt bàn hình bầu ɖu͙ƈ, trên mặt bàn có băng chuyền, đồ nướng quay vòng liên tục, mọi người chỉ cần ngồi vào vị trí của mình, muốn ăn thì tự lấy.

Lúc này Nghê Tử Dương lấy miếng thịt cá tuyết nướng ban nãy mang đến trước mặt Tống Vĩnh Nhi, phu nhân Nghê cũng gắp thêm rất nhiều đồ ăn cho cô.

Bà mỉm cười, cùng Tống Vĩnh Nhi đổi chủ đề, không hề nhắc đến Lăng Ngạo, chỉ nhắc đến đứa bé: “Lúc bà mang thai ba của Tiểu Ngạo, bà đã ăn rất nhiều hải sản. DHA trong hải sản tương đối phong phú, sẽ giúp đứa trẻ có chỉ số thông minh cao. Phu nhân Như Ca lúc mang thai đại đế Thiên Lăng cũng ăn rất nhiều hải sản. Nhưng cần chú ý, phụ nữ có thai phải nấu chín kỹ. Nào, ăn thêm đi cháu.”

Tống Vĩnh Nhi cầm lấy chiếc nĩa bạc, gắp một miếng cá rồi cho vào miệng.

Mới giật mình, đây là Lăng Ngạo vừa cắt cho cô.

Cô không được tự nhiên rời mắt ra chỗ khác thì chiếc ghế bên cạnh đã bị kéo đi.

Bây giờ thì tốt rồi, vợ chồng Nghê Tử Dương mỗi người một bên, không cho Lăng Ngạo có cơ hội đến gần, Lăng Ngạo lo lắng nhìn chằm chằm, chỉ có thể ngồi đối diện Tống Vĩnh Nhi.

Phu nhân Nghê ngước mắt lên nhìn anh, lông mày cau lại trách móc: “Ai bảo cháu ngồi đối diện Vĩnh Nhi của chúng ta? Ảnh hưởng đến vị giác của con bé! Thật đáng ghét! Đi mau đi mau, người ngợm bẩn thỉu, còn không mau đi tắm rửa, cạo râu đi! Chú ý hình tượng!”

Lăng Ngạo đưa tay sờ lên râu trêи cằm, không có tâm trạng mà chỉnh trang.

Anh vẫn nhìn Tống Vĩnh Nhi, lo lắng muốn nói, nhưng không dám nói.

Nghê Tử Dương cũng tức giận nhìn anh: “Không nghe thấy bà ngoại nói gì à? Cũng may là lần trước ta không bảo đảm cho cháu, thừa biết uy tín của cháu là số âm! Nếu ta mà bảo đảm cho cháu, thanh danh cả đời này của ta đều bị huỷ hoại trêи người cháu rồi!”

“Đi, đi nhanh!”

“Đừng ngồi đây nữa! Tắm rửa sạch sẽ trước rồi xuống!”

Vợ chồng Nghê Tử Dương đuổi anh đi, Lăng Ngạo làm bộ đáng thương nhìn họ, chậm rãi đứng dậy, vừa rời bàn ăn, anh suy nghĩ một chút liền cảm thấy không yên tâm, nói: “Ông bà ngoại, giúp cháu chăm sóc cô ấy nhé.”

Nghê Tử Dương lập tức trả lời: “Cháu đi một tuần bặt vô âm tín, cũng đâu để ý tới con bé, chẳng phải nó vẫn sống tốt đấy thôi? Bây giờ còn ở đây làm bộ hả? Mau đi đi!”

Tống Vĩnh Nhi nghe vậy, bĩu môi.Hôn Là Nghiện - Chương 460: Đuổi điHôn Là Nghiện - Chương 460: Đuổi đi

“Ta bảo người làm tắm rửa cho ông ấy rồi. Sao ta cảm thấy não của ông ấy hình như có vấn đề?” Lạc Kiệt Hy nhíu mày nhìn chằm chằm Lăng Ngạo, trong lòng tràn đầy nghi vấn: “Ta đã phái Thế Phương đến Hoa Kỳ Quốc tìm con để tiếp ứng, kết cục không thể tìm thấy con, làm thế nào mà con… ”

“Chuyện này sau hãy nói!”

Lăng Ngạo không có thời gian giải thích nhiều như vậy, liền mở cửa phòng bước vào trong.

Lạc Kiệt Hy bước vào theo, nói: “Ta đã bảo Thế Phương quay lại, chắc 10 giờ tối sẽ có mặt ở thủ đô. Ta bảo cậu ấy trực tiếp đến đây, chúng ta gặp nhau rồi bàn bạc xem nên làm gì, lên kế hoạch cho chuyện tiếp theo, cũng… ”

“Được, được ạ!”

Lăng Ngạo lơ đễnh đáp lại, cầm một bộ quần áo sạch sẽ, trực tiếp đi vào phòng tắm.

Lạc Kiệt Hy không biết anh đang lo lắng điều gì, ông bước vào trong, muốn nói chuyện. Ông đã không gặp con trai mình rất nhiều ngày, vừa lo lắng lại vừa nhớ nhung. Trước đây ông không biết, nhưng bây giờ có con trai rồi, ông đã hiểu cái cảm giác nóng gan nóng ruột là như thế nào!

Nghĩ đến việc Nguyệt Nha đã chăm sóc cho đứa con này hơn 20 năm, trong lòng ông càng cảm thấy có lỗi với mẹ con bọn họ.

Lăng Ngạo xoay người, lạnh lùng nhìn ông, lông mày đột nhiên nhảy dựng: “Tôi muốn đi tắm!”

“À à.” Lạc Kiệt Hy gật đầu, lùi lại hai bước, chậm rãi đi ra khỏi phòng của Lăng Ngạo.

Khi nhìn thấy Nghê Tịch Nguyệt đang đứng trong hành lang, ông không khỏi xúc động: Ông đã bỏ lỡ đoạn thời gian con trai lớn lên, chưa từng tự tay thay tã cho con, chưa từng đưa con đi đá bóng, leo cây, cũng chưa từng tắm cho con!

Nghê Tịch Nguyệt nhìn ông đầy vẻ bất đắc dĩ: “Tiểu Ngạo đang lo lắng chuyện của Vĩnh Nhi. Thoạt nhìn là biết hai đứa còn chưa làm hoà, lúc này anh tới làm phiền nó làm gì!”

Lạc Kiệt Hy cười nhẹ: “À à, quả nhiên, không ai hiểu con bằng mẹ!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN