Tử Thư Tây Hạ
Quyển 2 - Chương 2: Quay lại điểm xuất phát
Tề tiên sinh, tất cả những gì ông làm tại hội chợ đấu giá đã khiến chúng tỏi vô cùng thất vọng. Chúng tôi rất tiếc khi phải thông báo với ông rằng, sinh mệnh của ông đã đến hồi kết thúc. Vợ và con ông cũng phải theo ông rời bỏ thế giới này. Hãy nghĩ mà xem, người vợ xinh đẹp của ông, con trai đáng yêu của ông, họ đều vì ông mà phải kết thúc cuộc sống tươi đẹp…
1
Cánh cửa dẫn lên sân thượng không những được khóa bằng chiếc khóa lớn mà còn được chặn cứng lại bằng một thanh gỗ to bản. Đường Phong và Hàn Giang đứng đợi một lúc thì mới thấy hai thanh niên của công ty vật tư mang theo công cụ vội vã tới nơi. Hai chàng trai vạm vỡ đã phải hao tổn biết bao sức lực mới gỡ được thanh gỗ trên cánh cửa xuống. Một trong hai thanh niên đưa chùm chìa khóa cho Đường Phong, nói: “Đây là chìa khóa của hai chiếc khóa cửa, anh tự mở đi. Trên đó từng có người chết, chúng tôi không lên cùng các anh đâu. Anh dùng xong, khóa cửa lại là được, chìa khóa thì gửi lại người trực ban ngoài cổng!”.
Nói xong, hai thanh niên lặn mất tăm trong dãy cầu thang. Cầu thang lúc này lại trở về trạng thái tĩnh lặng như tờ. Đường Phong cắm một chiếc chìa mở khóa xích trước sau đó lại lấy một chiếc chìa khác mở cánh cửa chính. Đây là một chiếc cửa kéo bằng sắt. “Xoạch…!” một tiếng, Đường Phong từ từ đẩy cửa, một chùm ánh sáng mùa đông chói lóa soi thẳng vào buồng cầu thang tối đen.
Cửa sắt đã mở hết, chân Đường Phong giẫm lên lớp cách nhiệt của sân thượng. Hôm nay tuyết không rơi, nhưng trên sân thượng gió lạnh thấu xương. Năm phút sau, Đường Phong dựa vào trí nhớ, mò tới vị trí mà Tề Ninh nhảy lầu. Đường Phong áp sát vào thành lan can, cẩn thận thò đầu ra nhìn xuống phía dưới. “Tề Ninh đã nhảy từ đây xuống, nghĩ tới đây, Đường Phong cảm thấy
đầu óc choáng váng.
Đường Phong rụt đầu lại, bắt đầu tỉ mỉ quan sát chỗ Tề Ninh nhảy lầu, mặt sân chỗ này có chút gồ ghề, vài viên gạch dùng để cách nhiệt đã bị nứt võ. Đường Phong phát hiện ra có chút khác thường dưới một viên gạch vỡ.
Anh thò tay xuống dưới viên gạch, quả nhiên dưới lớp gạch vỡ có giấu một bức thư. Đường Phong lấy bức thư này ra, giật mình nhìn Hàn Giang. Hàn Giang cũng rất ngạc nhiên: “Sau khi Tề Ninh tự sát, cảnh sát đã điều tra ở đây chưa nhỉ?”
“Chắc chắn là lúc đó sơ xuất rồi!” – Đường Phong sốt một mở phong bì ra. Chiếc phong bì có vài chỗ bị thấm nước mưa, nét chữ đã nhòe đi, nhưng điều đó không cản trở Đường Phong hiểu được nội dung cơ bản của bức thư này…
Đường Phong đọc thư xong, sắc mặt đanh lại, anh đưa bức thư cho Hàn Giang. Hàn Giang đọc xong bức thư liền gọi ngay điện thoại cho Triệu Vĩnh: “Lập tức tới sân thượng của tòa nhà Vân Hoằng!”
“Sao cơ? Sân thượng? Lại có ai nhảy lầu đấy ư?” – Triệu Vĩnh vô cùng ngạc nhiên.
“Đừng có nói linh tinh! Không ai nhảy lầu cả!” – Hàn Giang nói xong liền ngắt máy.
Trong lúc chờ đợi Triệu Vĩnh đến nơi, Đường Phong định phân tích sơ qua về nội dung bức thư cho Hàn Giang, nhưng Hàn Giang lại ngắt lời anh: “Đợi Triệu Vĩnh đến hẵng nói, hiện giờ đầu óc tôi hơi rối rắm, tôi phải sắp xếp lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối cái đã”.
Thế rồi Đường Phong và Hàn Giang tới ngồi cạnh lan can, cùng chìm đắm trong suy tư, đến khi Triệu Vĩnh lên tới sân thượng thì cả hai người đã ngồi trong gió rét hơn nửa tiếng đồng hồ. Trong hơn ba mươi phút này, họ đã ngẫm nghĩ lại rất nhiều chuyện, từ hội chợ bán đấu giá đến cái chết của Vương Khải, từng việc từng việc một.
Lúc này, trong đầu Đường Phong và Hàn Giang, từng mảnh sự việc đã mờ nhạt đang từ từ ghép lại với nhau.
“Hai anh đang làm gì đấy? Mò không được mà nghĩ cũng không ra phải không?” – Triệu Vĩnh châm chọc.
“Hừm! Cậu đừng có mà trù tôi, cả đời anh mày không có lúc nào là nghĩ không ra đâu! – Hàn Giang nói xong liền nhét bức thư trên tay vào trong ngực.
“Khà khà, vậy hai anh ngồi với nhau ở đây làm gì? Nhìn mà sốt cả ruột!” – Triệu Vĩnh hỏi.
“Suy ngẫm vấn đề!” – Đường Phong nói. “Xem ra các anh lại có phát hiện gì mới rồi!” – Triệu Vĩnh nghe vậy dường như đã ẩn ý của Đường Phong. “Đáng tiếc chúng ta lại chậm một bước!” – Đường Phong chán nản cười gượng.
Lúc này, Hàn Giang đứng phắt dậy, giải thích với Triệu Vĩnh: “Hôm nay tôi gọi cậu đến đây là vì muốn cùng cậu, và cả Đường Phong, bàn rõ câu chuyện này từ đầu đến cuối. Đây là nơi mà Tề Ninh nhảy lầu tự sát, chúng ta phải trở về điểm khởi đầu, trở về điểm xuất phát của cả câu chuyện, trở về cuộc đấu giá hoành tráng đó”.
2
Trở về điểm xuất phát? Trở về cuộc đấu giá hoành tráng đó? Trước mắt Đường Phong lại hiện lên cảnh tượng cuộc đấu giá hôm đó, nó cũng là khởi nguồn mọi cơn ác mộng của bản thân anh. Anh chậm rãi nói với Hàn Giang: “Đúng vậy! Chúng ta nên phân tích toàn toàn bộ sự việc từ điểm xuất phát. Cuộc bán đấu giá hoành tráng đó? Ừm! Đó là một cuộc đấu giá đáng sợ! Những người xuất hiện trong cuộc đấu giá hôm đó, những người mà tôi biết, ít nhất cũng đã chết mất ba người: Tề Ninh, Lương Vân Kiệt, Vương Khải, còn tôi thì thập tử nhất sinh, rồi cả một ả tóc vàng bỗng nhiên lại truy sát chúng ta. Những… những chuyện này rút cục là thế nào nhỉ?”
“Không phải đều là vì kệ tranh ngọc đó sao? Huyết chú! Hừm! Giờ thì tôi cũng có phần tin rồi!” – Triệu Vĩnh nói.
Hàn Giang không buồn để ý Triệu Vĩnh, quay ra hỏi Đường Phong: ‘Trước đây cậu đã từng gặp Vương Khải chưa?”
“Gặp rồi! Tại triển lãm trước cuộc đấu giá, cả trong cuộc đấu giá anh ta cũng đều ở đấy. Trong cuộc đấu giá, anh ta ngồi trên bục chủ tịch, chắc là phụ trách ghi chép! Nhưng tôi không có ấn tượng gì đặc biệt với anh ta cả, cũng không được tính là quen biết nhau!” – Đường Phong đáp.
“Ồ! Trong cuộc đấu giá…”, Hàn Giang ra sức hồi tưởng lại mọi chuyện trong cuộc đấu giá, nhưng trong đầu anh lại không có chút ấn tượng nào về Vương Khải.
“Đường Phong, cái này thì có chút kỳ lạ đấy!” – Triệu Vĩnh đột nhiên nhớ ra điều gì đó “Tôi còn nhớ anh đã từng nói, trong lúc đấu giá kệ tranh ngọc, cuối cùng là người phụ nữ tóc vàng và Lương Vân Kiệt cạnh tranh nhau. Sau khi Lương Vân Kiệt ra giá cao tới 10 triệu tệ, người phụ nữ tóc vàng chần chừ do dự, nhưng cô ta vẫn giương biển lên trong phút cuối cùng, nhưng lúc đó vì Tề Ninh đã nhìn thấy gì đó qua cánh cửa nhỏ bên cạnh hội trường nên đã hốt hoảng hạ búa trước! Phải vậy không?”
“Đúng! Lúc đó hội trường hơi hỗn loạn, nếu có khả năng rất nhiều người không chú ý tới chi tiết này, nhưng tôi chắc chắn không nhìn nhầm. Trước khi Tề Ninh hốt hoảng gõ búa thì đã liếc sang phía cánh cửa nhỏ một cái, ánh mắt ông ta lúc đó đầy sự khủng hoảng. Tôi lập tức quay đầu lại nhìn về hướng đấy nhưng không thấy gì cả, chỉ nhìn thấy cửa khẽ đung đưa vài cái. Tôi nghĩ, chắc chắn Tề Ninh đã nhìn thấy ai đó, một người khiến ông ta hoảng sợ…”
“Và người này muốn ông ta bán kệ tranh ngọc cho Lương Vân Kiệt” – Hàn Giang bỗng nhiên nói chêm vào.
“Tôi cũng nghĩ vậy. Người đó là ai nhỉ?” – Đường Phong hỏi.
“Tôi cũng thấy kỳ lạ, mặc dù chúng ta đã nhận định Vương Khải đại diện cho tổ chức bí ẩn luôn luôn truy sát chúng ta, anh ta cũng là người thao túng cuộc bán đấu giá kệ tranh ngọc, nhưng lúc đó Vương Khải đang ở trên bục chủ tịch, vậy thì người xuất hiện ở cảnh cửa bên cạnh hội trường khiến Tề Ninh khủng hoảng như vậy chắc chắn không phải là Vương Khải. Người đó là ai nhỉ?” – Triệu Vĩnh nói ra nghi vấn trong lòng.
“Đúng vậy! Lẽ nào vẫn còn một hội khác?… Không! Không đúng! Nếu như Vương Khải đại diện cho tổ chức bí ẩn đấy, vậy người phụ nữ tóc vàng tranh giá với tôi trong cuộc đấu giá đại diện cho ai? Chính cô ta và Stephen sống chết truy sát chúng ta bằng được. Cô ta cũng đại diện cho tổ chức đó? Đây… đây rút cuộc là thế nào?” – Đầu óc Đường Phong như ngập sâu trong sình lầy.
“Việc này quả thực rất kỳ lạ, Vương Khải? Người phụ nữ tóc vàng? Nhân vật bí hiểm đột nhiên xuất hiện? Còn cả Lương Vân Kiệt bị người ta đâm chết?”, Hàn Giang cũng không biết đâu mà lần, anh móc bức thư trong ngực ra, đưa cho Triệu Vĩnh: “Cậu đọc bức thư này trước đi đã!”
Triệu Vĩnh đón lấy, đọc xong giật mình hét lên: “Bức thư này phát hiện ở đâu đấy?”
“Vừa mới ban nãy, ở đây, chỗ Tề Ninh nhảy lầu, giấu dưới lớp gạch cách nhiệt. Lúc trước, chúng ta đã không phát hiện ra sự tồn tại của bức thư này!” – Hàn Giang có chút sầu não.
“Sau khi vụ án xảy ra, hai chúng ta đã tới đây, nhưng chỉ xem qua loa. Lúc đó cả anh và tôi đều không ngờ rằng sự việc này lại phức tạp như vậy, và chỉ coi đây là một vụ án bình thường nên đã bàn giao cho cảnh sát xử lý.”- Triệu Vĩnh nói.
Lúc Hàn Giang và Triệu Vĩnh nói chuyện, Đường Phong lại một lần nữa run rẩy mở bức thư đó ra. Đây là một bức thư, hay đúng hơn nó là một bản án tử hình dành cho Tề Ninh còn hơn.
Bức thư là một trang giấy khổ A4 phổ thông, bên trên có in vài câu bằng mực đen thông thường:
Tề tiên sinh, tất cả những gì ông làm tại hội chợđấu giá đã khiến chúng tôi vô cùng thất vọng. Chúng tôirất tiếc khi phải thông báo với ông rằng, sinh mệnh củaông đã đến hồi kết thúc. Vợ và con ông cũng phải theo ông rời khỏi thế giới này. Hãy nghĩ mà xem, người vợ xinhđẹp của ông, con trai đáng yêu của ông, họ đều vì ôngmà phái kết thúc cuộc sổng tươi đẹp.
Nếu ông được coi là thông minh, nếu ông vẫn chưamất hết lý trí, thì chúng tôi khuyên ông tốt nhất nên tựmình kết liễu mạng sống, như vậy thì mọi chuyện sẽ đượccoi như chưa từng xảy ra. Chúng tôi tiếp tục kế hoạchcủa chúng tôi, vợ, con và người nhà ông cũng chỉ phảichịu đựng đau khổ trong một thời gian ngắn, vì chỉ cóông từ bỏ thế giới này. Ra đi là sự lựa chọn đau khổ,nhưng đối với ông mà nói, điều này là bắt buộc và xứngđáng. Ông hãy suy nghĩ cho kĩ, tuyệt đối đừng có ý đồđịnh báo cảnh sát, nếu không chúng tôi không chắc cóThể đảm bảo an toàn cho gia đình ông.
3
Trên phong bì thư không có gì cả, không tem, không dấu bưu điện, không có người gửi, không có người nhận. “Thế này là thế nào? Sao trên phong bì này không ghi gì cả” – Triệu Vĩnh hỏi.
“Thế mà cũng hỏi, chắc chắn là do Vương Khải làm, anh ta trực tiếp in bức thư này, sau đó đặt nó lên bàn làm việc của Tề Ninh, hoặc là chỗ nào đó mà Tề Ninh có thể nhìn thấy, khả năng là sau hôm đấu giá, nhưng cũng có khả năng là ngay tối hôm đó. Tề Ninh đã nhìn thấy bức thư này, bởi vậy sáng hôm sau ông ấy đã chọn cách nhảy lầu tự tử.” – Đường Phong giải thích.
“Chính bức thư này đã lấy mạng Tề Ninh!”, Triệu Vĩnh xuýt xoa.
Hàn Giang đính chính: “Không phải bức thư này lấy mạng Tề Ninh, bức thư này chỉ là viên đạn cuối cùng bắn vào Tề Ninh. Tôi cũng đồng ý với cách phán đoán của Đường Phong, bức thư này là của Vương Khải. Vậy thì vấn đề lại đến rồi, từ nội dung của bức thư, kết hợp với tình hình mà chúng ta nắm bắt được, thì Vương Khải đại diện cho tổ chức bí ẩn đó đạo diễn cuộc đấu giá kệ tranh ngọc, vậy mục đích của chúng là gì? Vì tiền? Tất nhiên không phải, rất rõ ràng mục đích của tổ chức này không phải vì tiền, mà là vì đoạt được kệ tranh ngọc, sau đó vén mở bí mật của kệ tranh ngọc, rồi chiếm được kho báu của vương triều Tây Hạ”.
“Là như thế, nhưng điều này cũng không thể giải thích việc tại sao họ lại hao tổn tâm sức cho kế hoạch đấu giá lần đó, cũng không thể lí giải được về cô ả tóc vàng.” – Đường Phong nói.
“Quả thực kỳ lạ, nếu như mục đích của họ là vén mở bí mật của kệ tranh ngọc, thì họ phải trực tiếp giải mã những văn tự trên kệ tranh ngọc và tìm kiếm những kệ tranh ngọc khác mới đúng, tại sao lại phải như vậy để tổ chức đấu giá chứ? Mục đích của họ là gì..- Hàn Giang lại lần nữa chìm trong suy tư.
“Mặc kệ mục đích của chúng là gì, từ tình hình sau này cho thấy, lần đấu giá này đã vượt qua tính toán của tổ chức bí ẩn đó, bởi vậy mới có vụ ép Tề Ninh tự vẫn, Lương Vân Kiệt bị đâm chết, cuộc bắn giết tranh giành kệ tranh tại Hồng Kong và hàng loạt những sự việc sau đó”, Đường Phong nói.
Hàn Giang xua xua tay: “Không hẳn vậy, trực giác mach bảo tôi rằng, những việc phát sinh sau này không hẳn đều là do kết quả của việc vượt qua dự liệu của tổ chức bí ẩn đó, bởi có những việc là do số phận an bài ăt phải xảy ra. Đương nhiên, cuối cùng vì việc Lương Vân Kiệt mua kệ tranh ngọc quả thực đã vượt qua dự liệu Của Vương Khải và tổ chức bí ẩn đó, bởi vậy, chúng đã nhanh chóng triển khai một loạt cách chữa cháy. Một mặt, chúng ép Tê Ninh tự sát, mà dựa vào thực lực của đám người đó thì việc giết Tề Ninh dễ như trở bàn tay; còn mục đích ép Từ Ninh tự sát chính là không muốn để cảnh sát nghi ngờ, bởi vậy chúng không đi báo thù người nhà của Tề Ninh; mặt khác, bọn chúng tổ chức truy sát Lương Vân Kiệt để giành lại kệ tranh ngọc. Đương nhiên, cha con Lương Vân Kiệt cùng không vừa, vì thế mà bọn người đó mãi vẫn không thực hiện được ý đồ. Sau này, khi bọn chúng ra tay tại Hồng Kông, chúng ta đã kịp thời đến đó nên bọn chúng đã không đạt được mục đích”..
«Đội trương nói có lý, nhưng tôi vẫn chưa hiểu, cô ả tóc vàng trong cuộc đấu giá hôm đó thì nên giải thích như thế nào đây?” – Đường Phong lại nhớ tới người phụ nữ tóc vàng.
“Hiện giờ tôi quả thực không sao giải thích được về cô gái tóc vàng đó… có lẽ cô ta chỉ là một quân cờ do tổ chức bí ẩn đó cài tại cuộc đấu giá. Như tôi vừa nói ban nãy tuy chúng ta không biết mục đích lên kế hoạch đạo diễn cuộc đấu giá của tổ chức bí ẩn đó và Vương Khải là gì nhưng có một điều chắc chắn, chúng không hy vọng kệ tranh ngọc sẽ rơi vào tay ai đó được định sẵn, như Lương Vân Kiệt chẳng hạn. Thế nên có khả năng chúng cũng đã cài cắm thêm một số người trong cuộc đấu giá, để đến lúc cần thiết sẽ không tiếc tiền bạc mua kệ tranh ngọc về.” – Hàn Giang suy đoán.
Đường Phong nghe xong, lắc đầu đáp: “Giải thích này không hợp lý, bởi nếu chúng vì không muốn kệ tranh ngọc rơi vào tay người khác, cố ý cài cô gái đó đi tranh giá vậy thì tại sao cuối cùng cô ta lại chần chừ do dự. Điều này không hợp logic. Tài chính của tổ chức bí ẩn đó chắc chắn hùng mạnh hơn Lương Vân Kiệt rât nhiều, mà kệ tranh ngọc quan trọng như vậy, nếu như nhất định phải đạt được, thì 10 triệu tệ đối với tổ chức bí ẩn đó chắc không phải là con số lớn”.
“Đúng vậy! Điều này không giải thích được. Hàn Giang cũng thừa nhận quan điểm của Đường Phong.
“Còn nữa, ban nãy anh vừa nói ‘chúng không hy vọng kệ tranh ngọc sẽ rơi vào tay ai đó được định sẵn, vậy ai là người mà anh gọi là ‘ai đó được định sẵn’? Là Lương Vân Kiệt? Vậy tôi thì sao? Nếu như ban đầu tôi mua được kệ tranh ngọc đó, vậy thì có phải cũng vượt qua dự liệu của Vương Khải và tổ chức bí ẩn đó? Chúng cũng sẽ đến truy sát tôi sao?” – Đường Phong hỏi lại.
“Nếu như cậu mua được kệ tranh ngọc thì tôi nghĩ, để cướp lại được kệ tranh ngọc, chúng sẽ khiến cậu rắc rối đấy!” -Hàn Giang nói.
Nhưng bọn chúng đem kệ tranh ngọc tới hội chợ để đấu giá thì cũng đồng nghĩa với mạo hiểm, vì sẽ bị người khác mua mất, trừ khi họ sắp xếp một người phía dưới đấu giá vượt qua tất cả những khách đấu giá khác. Cô gái tóc vàng rõ ràng không làm được đến bước đó.” – Đường Phong quả thực không hiểu nổi.
“Tôi cũng không hiểu luôn, nói một hồi thì vấn đề này lại lòi ra: Vương Khải và tổ chức bí ẩn hao tổn tâm sức, mạo hiểm lớn như vậy, lên kế hoạch đấu giá kệ tranh ngọc rút cuộc vì cái gì?” Hàn Giang xoa xoa thái dương đang căng lên, chán nản hỏi.
4
Đường Phong ngẫm nghĩ một hồi rồi nói ra quan điểm của mình: “Có lẽ vẫn còn một khả nàng như thế này, cô gái tóc vàng vốn không phải là người do tổ chức bí ẩn bố trí hay ít nhất là không phài trong lúc đó”.
“Ô! Đường Phong, sao cậu lại nói vậy?” – Hàn Giang chau mày.
Đường Phong lắc đầu: “Tôi cũng không biết, chỉ là cảm giác thôi. Cô gái đó rõ ràng là cùng hội với Stephen. Cô ta đứng sau đại diện cho tổ chức bí ẩn đó truy sát chúng ta, nhưng cho đến giờ, chúng ta vẫn chưa nhìn thấy chân tướng của tổ chức bí ẩn đó. Tôi nghĩ Stephen vốn không phải là người thực sự đứng phía sau, người thực sự đứng phía sau chắc phải là người khác.
Hàn Giang nghe suy đoán của Đường Phong liền gật đầu, ra điều tán đồng: “Cậu nói tiếp đi!.
“Chúng ta cứ giả dụ, cô gái tóc vàng xuất hiện trong cuộc đấu giá không phải tay sai do tổ chức bí ẩn cài cắm, vậy thì phải chăng có thể suy luận rằng: tổ chức bí ẩn vốn không quá quan tâm rút cuộc ai là người mua kệ tranh ngọc đó” – Đường Phong nói.
“Vậy Lương Vân Kiệt thì sao?” – Triệu Vĩnh hỏi.
“Rõ ràng Lương Vân Kiệt là một ngoại lệ!’ – Đường Phong khẳng định.
“Ý cậu là, đám người đó chỉ không muốn kệ tranh ngọc bị Lương Vân Kiệt mua mất, còn không quá quan tâm bị người nào khác mua? Lương Vân Kiệt chính là‘ai đó được định sẵn’ mà cậu nói?” – Triệu Vĩnh ngạc nhiên.
Đường Phong gật gù: “ừm, hoàn toàn có khả năng này. Tôi có một cảm giác: nếu như là tôi hoặc người khác mua được kệ tranh ngọc, đối với đám người đó mà nói hình như không phải là kết cục xấu nhất, và có lẽ sẽ không có vụ tự sát của Tề Ninh sau này. Như vậy mới dễ giải thích cho việc tại sao Tề Ninh lại khủng hoảng đến vậy trước khi gõ búa! Đương nhiên, đây chỉ là trực giác của tôi nên không có chứng cứ xác đáng”.
“Cách giải thích này ngược lại rất thú vị đây. Lương Vân Kiệt, Lương Dũng Tuyền rút cuộc liên quan thế nào tới toàn bộ sự việc? Tại sao đám người đó khi thấy Lương Vân Kiệt có được kệ tranh ngọc lại hoảng loạn như vậy? Có lẽ… – Hàn Giang lẩm bẩm trong miệng, đột nhiên anh quay lại hỏi Đường Phong: “Lương Viện gần đây khỏe không? Lâu lắm rồi tôi không gặp cô ấy?” “Đội trưởng, sao đột nhiên anh… anh lại hỏi thế?Đường Phong bất giác thắc mắc.
“Tôi chỉ hỏi thăm thôi, đừng quên cô ấy cũng là người nhà họ Lương đấy!”
“Cô ấy rất khỏe, sau khi từ Hồng Kông về, tôi thấy tinh thần cô ấy tốt hơn trước rất nhiều.” – Đường Phong đáp lại.
“Nếu như cô ấy có gì bất thuờng, anh phải báo ngay cho tôi biết!”, Hàn Giang nói bằng giọng mệnh lệnh.
“Đội trưởng, lẽ nào anh nghi ngờ Lương Viện có vấn đề? Nhưng không phải anh đã từng nói với tôi lúc ở Mã Khúc rằng không nghi ngờ Lương Viện sao? Đường Phong tranh luận thay Lương Viện.
“Tôi đâu có nghi ngờ Lương Viện, tôi chỉ tiêm vắc xin cho cậu thôi mà. Được rồi, không nói tới cô ấy nữa..- Hàn Giang nói đến đây liền chau mày, cười đau khổ: “Vẫn không tránh được Lương gia. Tôi nói tiếp một chút về phân tích của mình: giả sử việc Lương Vân Kiệt mua được kệ tranh ngọc là kết cục mà tổ chức bí ẩn đó không mong muốn, vậy thì người xuất hiện bên cạnh hội trường đấu giá có thể là ai? Tôi nghĩ đó có thể là người hy vọng Lương Vân Kiệt sẽ mua được kệ tranh ngọc.
“Ừm, rất có khả năng là người của Lương Vân Kiệt.” – Triệu Vĩnh mạnh dạn suy đoán.
“Nói như vậy thì Lương Vân Kiệt cũng gây áp lực rất lớn cho Tề Ninh. Tề Ninh rút cuộc đã bị hai luồng áp lực to lớn đó đè bẹp?” – Hàn Giang nghi ngờ nói.
“Ý anh là, tổ chức bí ẩn và Lương Vân Kiệt vì mục đích của riêng mình đều đã tăng thêm áp lực khổng lồ cho Tề Ninh, thậm chí có những uy hiếp chết chóc?” – Đường Phong hỏi Hàn Giang.
Hàn Giang phẩy tay nói: “Tôi vốn không khẳng định là Lương gia, chỉ có điều hiểu rõ về kệ tranh ngọc thì chỉ Lương Vân Kiệt, Lương gia là khả năng cao nhất.
Đừng có quên, Lương Vân Kiệt là người may mắn sống sót của đội thám hiểm năm nào.”
“Nhưng Lương gia luôn luôn tuân thủ pháp luật, chưa từng nghe thấy họ có dây dưa gì với xã hội đen, họ làm cách nào để tăng thêm áp lực với Tề Ninh? Hơn nữa, cứ cho là Lương Vân Kiệt muốn giải mã bí mật của kệ tranh ngọc, nhưng sau khi ông ta chết, Lương Dũng Tuyển hình như cũng không hứng thú với việc của cha mình…” – Đường Phong nói.
“Tôi phát hiện lập trường của cậu bây giờ có vấn đề rồi đấy, sao lại thay Lương gia trình bày nhỉ! Đừng quên cậu là người của chúng tôi, cậu phải luôn luôn đứng về phía chúng tôi!” – Hàn Giang nghiêm túc nói với Đường Phong.
“Tôi không nói giúp Lương gia, tôi chỉ có gì nói nấy!” – Đường Phong có chút kích động tranh luận lại.
Hàn Giang vỗ vỗ Đường Phong, cười nói: “Được rồi! được rồi! Không nói về Lương gia nữa, hiện giờ chúng ta có thể khẳng định, trong hội chợ đấu giá ít nhất đã xuất hiện hai thế lực vô cùng lớn mạnh. Hai thế lực này âm thầm giao đấu trong bóng tối và đều ảnh hưởng lớn tới Tề Ninh, cuối cùng cuộc đấu giá đã đi đến kết quả không có lợi cho Vương Khải và tổ chức bí ẩn của anh ta”.
“ừm! Cái này thì rõ ràng rồi!” – Đường Phong và Triệu Vĩnh đều tán đồng kết luận này. Đường Phong không ngừng xuýt xoa: “Không ngờ cuộc đấu giá tưởng chừng bình thường đó mà lại phức tạp đến vậy, các nhóm thế lực đều tham gia vào đó.”
“Đúng vậy! Ban đầu chúng ta đã bỏ qua quá nhiều chi tiết trong cuộc đấu giá, đến nỗi đã mất đi vài đầu mối quan trọng để tháo gỡ đống rối rắm đó. Mấy hôm nay ngẫm nghĩ lại những chí tiết trong cuộc đấu giá, tôi mới phát hiện ra một vài chỗ sơ hở!” – Hàn Giang chậm rãi nói.
“Tôi vẫn còn một nghi ngờ, tổ chức bí ẩn khác kia đã đạt được mục đích khi cuối cùng Lương Vân Kiệt đã mua được kệ tranh ngọc trong cuộc đấu giá, vậy tại sao sau đó chúng ta lại không cảm nhận được sự tồn tại của thế lực này?” – Đường Phong lại đưa ra một câu hỏi khó cho Hàn Giang.
“Đúng vậy! Ngoài sự việc trong hội chợ đấu giá ra, thì sau đó chúng ta đã không cảm nhận được sự xuất hiện của thế lực đó. Giả sử thế lực này chính là Lương gia vậy thì mục đích của họ lẽ nào chỉ đơn thuần là đoạt được kệ tranh ngọc? Và Lương Vân Kiệt thì lại biết được một chút bí mật về kệ tranh ngọc”, Triệu Vĩnh phân tích.
“Cái này cũng dễ giải thích phải ban nãy cậu đã nói rồi sao? Giả sử đấy chính là Lương gia thì việc này giải thích thông rồi đấy thôi? Họ vốn dĩ muốn đoạt được kệ tranh ngọc, bóc gỡ bí mật của kệ tranh ngọc, nhưng đó Lương Vân Kiệt bị hại nên sau đó Lương gia quyết định rút lui, vì dù gì sức họ cũng không thể chống đối lại tổ chức bỉ ẩn đó. Nếu không phải là chúng ta kịp thời nhảy vào thì có lẽ tổ chức bí ẩn đó đã sớm đạt được mục đích rồi”. – Hàn Giang nói.
Đường Phong nghe xong những phân tích của Hàn Giang liền đáp: “Nghe anh phân tích như vậy tôi mới nhớ ra, lúc tôi gặp Lương Dũng Tuyền ở Hồng Kông, qua những gì ông ta nói thì gần như có thể thấy rằng ông ta cũng nắm bắt được một chút nội tình. Lúc đó, rất có khả năng ông ta đã dự cảm được sự uy hiếp to lớn nên đã không để tôi phải lãng phí nhiều lời, nhẹ nhàng giao nộp kệ tranh ngọc đáng giá 10 tỷ. Hơn nữa… hơn nữa tôi cảm thấy ông ấy không hy vọng lắm vào việc bắt được hung thủ giết hại cha mình”.
“Đúng.” Ông ta cũng khiến chúng tôi cảm thấy như vậy. Nhưng tỏ ra yếu đuối có phù hợp với tính cách của Lương Dũng Tuyển không nhỉ? Làm vậy có thể thoát khỏi sát thủ của tổ chức bí ẩn đó không? Theo như tôi biết, trên thương trường, ông ta vốn nổi tiếng là người không biết khuất phục là gì!”, Hàn Giang nói.
“Nhưng lần này, tổ chức bí ẩn đó quả thực quá lớn mạnh, e rằng ngay cả người bản lĩnh như Lương Dũng Tuyển cũng không làm gì được, sợ chưa!” – Triệu Vĩnh suy đoán.
“Xem ra chúng ta cần phải nói chuyện lần nữa với Lương Dũng Tuyển, ít nhất cũng để ông ấy nói hết ra những gì mình biết.” – Hàn Giang cất bức thư đi, nói.
5
Không biết tự lúc nào tuyết lại rơi trong không trung. Đường Phong và Hàn Giang đi về phía cầu thang, nhưng hai người đi được một đoạn mới phát hiện ra Triệu Vĩnh vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không hề di chuyển, dáng vẻ giống như đang suy ngẫm điều gì. Hai người quay về chỗ cũ, Hàn Giang lớn tiếng hỏi Triệu Vĩnh: “Cậu đang nghĩ gì đấy? vẫn nghĩ tới buổi đấu giá đó sao?”
Lúc này Triệu Vĩnh mới định thần lại, đáp: “Không! Tôi không nghĩ về buổi đấu giá đó, tôi đang nghĩ…”
Hàn Giang thấy điệu bộ ấp úng của Triệu Vĩnh liền nghiêm giọng nói: “Có gì thì nói đi, đừng có úp úp mở mở nữa!”
“Là thế này, đội trưởng có còn nhớ lần trước lúc còn ở Mã Khúc, khi anh chat với tôi không? Khi ấy tôi đã từng nói với anh, là tôi đang rất lo lắng. Thật ra điều mà tôi lo lắng nhất không phải là hành động của các anh mà là nội bộ của chúng ta”.
“Nội bộ của chúng ta? Cậu nghi ngờ nội bộ của chúng ta có nội gián?” – Hàn Giang rất nhanh hiểu ý Triệu Vĩnh.
Triệu Vĩnh nặng nề gật đầu, Hàn Giang thở một hơi dài, nói: “Điều cậu lo lắng rất trùng với suy nghĩ của tôi. Chuyện này, lúc ở Mã Khúc tôi cũng đã từng nói với Đường Phong. Tôi đã sớm nghi ngờ nội bộ của chúng ta có vấn đề từ lâu rồi, nhưng tôi và Đường Phong lại không thể xác định được là ai, bởi vì chẳng ai tỏ ra có vấn đề cả”.
“Đúng vậy! Trong lòng tôi cũng nghĩ tới từng người từng người một, thậm chí cả anh nữa đội trưởng, nhưng không một ai tỏ ra có vấn đề cả!” – Triệu Vĩnh nói.
“Hừm! Cái cậu này, đến tôi mà cậu cũng nghi ngờ sao? Cậu được đấy! Khá lắm! Nhưng cũng cần phải có dũng khí để nghi ngờ như vậy. Không được loại trừ ai khỏi vòng nghi vấn. Nhưng sau này tôi cũng đã ngẫm nghĩ kĩ vấn đề đó, có lẽ do tôi nghĩ nhiều quá, lúc tìm kiếm ở Hắc Đầu Thạch Thất, chúng ta đã biết bao lần gặp gỡ với bọn áo đen, có lẽ là do Stephen tồn tại trong bóng tối, và cũng có thể là do mục tiêu của chúng ta và bọn chúng quá giống nhau, thế nên tôi mới luôn gặp chúng.” – Hàn Giang vỗ vai Triệu Vĩnh nói.
“Vậy bước tiếp theo chúng ta làm gì?” – Triệu Vĩnh hỏi.
“Bước tiếp theo, một mặt chờ đợi Từ Nhân Vũ, chỉ cười đợi anh ấy thám thính được tin tức phía Saint Petersburg là chúng ta sẽ hành động, mặt khác, cậu phải tăng cường âm thầm giám sát Lương Dũng Tuyển, như vậy vừa bảo vệ ông ấy, vừa cũng có thể phát hiện ra manh mối có giá trị từ ông ấy.” – Hàn Giang dặn dò.
Triệu Vĩnh gật gật đầu: “Tôi hiểu rồi!”
Ba người cùng nhau đi vào buồng cầu thang, Đường Phong móc chìa khóa ra, chuẩn bị khóa cửa. Lúc này, điện thoại của Hàn Giang đột nhiên vang lên, rồi phía bên kia là giọng của Từ Nhân Vũ, chỉ thấy Hàn Giang nói vài câu. “ừrn! Được!” xong liền ngắt điện thoại.
Hàn Giang nhìn Đường Phong và Triệu Vĩnh, bình tĩnh nói: “Phía tiến sỹ Từ có tin tức rồi, chúng ta mau về thôi.”
Khi ba người quay về tổng bộ thì Từ Nhân Vũ đã đợi cả tiếng đồng hồ rồi. Anh vừa nhìn thấy ba người liền tuyên bố ngay lập tức: “Tung tích của kệ tranh ngọc đó rút cuộc cũng được sáng tỏ rồi!”
“Ồ! Ở đâu?” – Đường Phong cuống cuồng hỏi.
“Ở Saint Petersburg chính xác mà nói thì ở trong két sắt của Cục an ninh Liên bang Saint Petersburg, Từ Nhân Vũ nghiêm túc nói.
“Sao cơ? Trong két sắt của Cục an ninh Liên bang Saint Petersburg! Nói như vậy thì đúng là do hội Yelena lấy đi?” – Đường Phong vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ.
“Theo tôi biết, không phải là Yelena, càng không phải Makarov, vì Makarov lúc đó cũng đã ngã và bị thương rồi, mà là họ đã phái nhóm đặc công thứ hai đi.
Sau khi Yelena bị bắt làm tù binh, họ đã mất liên lạc với cấp trên, bởi vậy, cục an toàn liên bang đã lại phái thêm một nhóm khác đi tìm kiếm Yelana và Makarov!” – Từ Nhân Vũ giải thích.
“Như vậy thì đúng rồi… thế nên họ đã lấy đi kệ tranh ngọc, cứu Makarov, nhưng lại không quan tâm Đường Phong sống chết thế nào! – Hàn Giang khẳng định lại phán đoán trước đây của mình.
“Nhưng sao họ có thể tìm được địa điểm chúng tôi rơi xuống vực nhanh chóng như vậy nhỉ? – Đường Phong không hiểu.
“Điều này tôi cũng không rõ lắm, chăc là họ có cách của họ, có khả năng tại Mã Khúc, Makarov đã nối được liên lạc với cấp trên của ông ta.” – Từ Nhân Yũ suy đoán.
“Tạm thời không quan tâm đến những việc này, tiến sỹ, anh nói tiếp về tình hình hiện nay của kệ tranh ngọc đi!” – Hàn Giang thúc giục Từ Nhân Vũ.
Từ Nhân Vũ từ tốn giới thiệu tiếp: “Tôi huy động tất cả mối quan hệ của mình, cuối cùng mới biết rõ được, sau khi người của họ đem kệ tranh ngọc thứ hai về Saint Petersburg thì đáng lẽ sẽ trả lại cung điện Mùa Đông, kết thúc vụ án này, nhưng chuyên gia của cung điện Mùa Đông sau khi xem qua kệ tranh ngọc đó lại nói rằng: kệ tranh ngọc này mặc dù là thật, nhưng không phải là kệ tranh ngọc mà cung điện Mùa Đông đã bị mất cắp, bởi vậy vụ án này vẫn chưa thể kết thúc. Vậy là, Cục an toàn Liên bang đã cất giữ kệ tranh ngọc đó trong két sắt”.
“Đợi đã, tiến sỹ, anh có chắc người Nga chỉ muốn lấy lại kệ tranh ngọc đã bị đánh cắp trong cung điện Mùa Đông, và không có mục đích nào khác?” – Triệu Vĩnh nghi ngờ hỏi.
“Điều này… điều này tôi không thể chắc chắn được, nhưng từ những bằng chứng hiện giờ cho thấy quả thực là như vậy”, Từ Nhân Vũ nói.
Triệu Vĩnh lại không cho là như vậy, anh quay lại hỏi Hàn Giang: “Đội trưởng, ban nãy chúng ta đã phân tích qua, ngoài tổ chức bí ẩn đó ra vẫn còn một thế lực tham gia vào, và người Nga năm đó biết rất nhiều nội tình liên quan tới kệ tranh ngọc, thậm chí tôi cho rằng họ có thể còn biết nhiều hơn chúng ta, bởi vậy..
“Bởi vậy anh nghi ngờ mục đích của người Nga không đơn giản chỉ là lấy lại kệ tranh ngọc?” – Hàn Giang tiếp lời.
Triệu Vĩnh gật gật đầu, Đường Phong phản bác: “Không phải chứ? Chúng ta tiếp xúc với lão Mã và Yelena, cảm thấy mục đích của họ quả thực rất đơn giản, chính là tìm lại kệ tranh ngọc, còn những thứ khác… tôi vẫn chưa nhìn ra. Từ góc độ học thuật mà nói, ban nãy Triệu Vĩnh nói người Nga có lẽ hiểu biết về kệ tranh ngọc còn sâu hơn cả chúng ta, nhưng tôi lại không cho là vậy. Không sai, vì kệ tranh ngọc, thứ nhất quả thật là do Coats Ivanov phát hiện ra đầu tiên, sau đó, đối với công việc nghiên cứu nó cũng đều do người Nga thực hiện, điều này có thể biết được qua bảy bức thư tuyệt mật của KGB. Nhưng sau đó, do sự thất bại của đội thám hiểm, rồi một số người hiểu biết nội tình hay các học giả người Nga nghiên cứu về kệ tranh ngọc gặp nạn, cộng thêm việc KGB cất giữ bí mật kệ tranh ngọc, thì tôi cho rằng: người Nga chưa chắc đã biết nhiều hơn chúng ta”.
“Chúng ta không biết người Nga đã hiểu biết được bao nhiêu nội tình, còn về động cơ của người Nga, chúng ta chỉ có cách tới Saint Petersburg mới có thể làm sáng tỏ được. Hiện giờ họ đã cất giữ kệ tranh ngọc trong két sắt của Cục an ninh Liên bang, cũng không hành động bước tiếp theo, họ đang định làm gì nhỉ?” – Hàn Giang đưa câu hỏi này ra ọi người.
6
“Không phải đợi chúng ta cắn câu chứ?” – Triệu Vĩnh nghe xong câu hỏi của Hàn Giang, cảnh giác hỏi lại.
“Câu này là sao?” – Đường Phong ngạc nhiên, chằm chằm nhìn Triệu Vĩnh.
Triệu Vĩnh nói rất chắc chắn: “Không phải là đã bày rõ ra rồi đấy thôi? Vì nếu họ đã biết kệ tranh ngọc này không phải là kệ tranh ngọc bị đánh cắp tại cung điện Mùa Đông thì cũng nên trả lại chúng ta. Đương nhiên, họ có thể che giấu lương tâm mà coi kệ tranh ngọc đó là vật bị mất của cung điện Mùa Đông, như vậy họ cũng có thể báo cáo lên cấp trên là đã hoàn thành nhiệm vụ. Hiện giờ, cả hai con đường đó họ đều không đi, mà lại giữ kệ tranh ngọc trong két sắt, án binh bất động, thế không phải là đợi chúng ta đến sao? Họ đã dự liệu được chúng ta sẽ không cam chịu từ bỏ, nên nhất định đã chuẩn bị giăng lưới đợi chúng ta. Bất luận chúng ta có khéo léo đoạt được hay cứng rắn cướp lấy, thì e rằng cũng đều lành ít dữ nhiều!”
Triệu Vĩnh nói xong, Đường Phong lại cười nói: “Sao cậu lại biết được là chém chém giết giết, nghĩ ngay đến việc đi cướp lại ngay kệ tranh ngọc đó về? Dựa vào phân tích của tôi, mục đích mà người Nga làm như vậy không nhiều hơn hai điều: một là đợi chúng ta đến, giao dịch với họ, dùng kệ tranh ngọc trong tay chúng ta đổi lấy kệ tranh ngọc trong tay họ; hai là, giống như ban nãy Hàn Giang vừa nói, có thể bọn họ còn có mục đích lớn hơn, mà không chỉ là giao dịch đơn giản như vậy. Điều đầu tiên, chúng ta chắc chắn sẽ không đồng ý, vì tôi nghĩ biện pháp tốt nhất là vẫn muốn làm rõ mục đích của người Nga, tốt hơn hết là cùng hợp tác với họ, đây mới là kế hay!” “Hợp tác với người Nga? Việc chẳng có lợi lộc gì thì họ có làm không?” – Triệu Vĩnh tỏ vẻ không tin,
“Đối với họ, việc giải mã bí mật của đội thám hiểm gặp nạn năm nào, đồng thời tìm thấy hài cốt của những thành viên trong đội thám hiểm, chính là lợi ích lớn nhất mà họ có thể đạt được. Đồng thời, đây cũng là lợi ích lớn nhất mà chúng ta có được, còn về kho báu như trong truyền thuyết, thì vẫn còn rất nhiều yếu tố không chắc chắn, nhưng hiện giờ nói những điều này vẫn còn khá sớm” – Đường Phong phân tích.
Hàn Giang nghe Đường Phong phân tích xong, gật đầu nói: “ừm! Phân tích của Đường Phong rất có lý, nếu như người Nga không có mục đích gì khác vói kệ tranh ngọc thì việc hợp tác với họ quả thực là kế sách hay nhất. Chỉ là… bên trong kéo theo rất nhiều vấn đề, nói sao cho dễ đây?”.
Mọi người trầm ngâm một hồi, đều đang ngẫm nghĩ phân tích của Đường Phong. Từ Nhân Vũ đột nhiên cười lạnh lùng, nói: “Hợp tác, quả thực rất khó, sao các anh không nghĩ xem, cứ nói rằng trước đây người Nga không nắm rõ bí mật của kệ tranh ngọc, nhưng các anh và Makarov đi cùng nhau cả quãng đường thì ông ta cũng đã biết được rất nhiều bí mật về kệ tranh ngọc!”.
Lời của Từ Nhân Vũ đã thức tỉnh mọi người. Đường Phong lẩm bẩm trong miệng: “Không biết lão Mã và Yelena hiện giờ ra sao?”
“Đúng vậy! Chúng ta không biết lời nói của lão Mẵ và Yelena bên đó có tác dụng không, nếu như lời nói của họ bên đó có trọng lượng, vậy thì hợp tác với người Nga sẽ tốt hơn rất nhiều!” – Hàn Giang nói.
Đường Phong ngẫm nghĩ: “Lão Mã là thiếu tướng, Yelena là đặc công át chủ bài của họ, chắc là lời nói cũng có trọng lượng!”.
Không ngờ, Từ Nhân Vũ lại châm chọc: “Thôi đi, Makarov là thiếu tướng, không sai, nhưng đã về hưu hơn chục năm nay rồi. Nếu như không phải năm đó ông ấy đã từng tham gia vào đội thám hiểm, từng nhìn thấy kệ tranh ngọc thì người Nga đã không phái ông lão già cả đấy đi. Còn Yelena là đặc công át chủ bài cũng không sai, nhưng rõ ràng phải nghe lệnh cấp trên. Thế nên, tôi khuyên các anh đừng hy vọng quá nhiều vào hai người họ”.
“Được rồi! Muốn tìm hiểu ý đồ thật sự của người Nga thì phải tới Saint Petersburg một chuyến, ngồi đây mà tiếp tục phân tích thì cũng chẳng có tiến triển gì.” – Hàn Giang vừa nói vừa tức tốc suy ngẫm vấn đề. Anh ngừng lại một lúc, nói tiếp: “Mục đích lần này của chúng ta rất rõ ràng là lấy lại kệ tranh ngọc thứ hai. Tôi hy vọng giống như Đường Phong nói, có thể hợp tác cùng họ, nếu như vậy thì chuyến đi lần này của chúng ta sẽ nhẹ nhàng rồi nhưng nếu như hợp tác không thành thì sẽ giống như Triệu Vĩnh nói, mềm nắn rắn cướp. Các anh thấy sao?” Triệu Vĩnh và Từ Nhân Vũ bày tỏ ý tán đồng, còn Đường Phong lại bổ sung: “Biện pháp này khả thi, nhưng đừng quên đối thủ quen của chúng ta, nếu chúng không có được kệ tranh ngọc thứ hai thì cũng sẽ không thể tiến hành kế hoạch tiếp theo, và chắc chắn chúng còn sốt ruột hơn chúng ta. Với kinh nghiệm và sự nhạy bén thì chúng không thể không biết về tung tích của kệ tranh ngọc đó. Thế nên, chuyến đi tới Saint Petersburg lần này vẫn phải đề phòng chúng”,
Hàn Giang vỗ vai Đường Phong nói: “Tiểu tử cậu bây giờ trưởng thành rõ rệt rồi đấy, không sai, những gì cậu nói rất quan trọng. Bọn áo đen đó nhất định cũng đã đánh hơi thấy, không biết chừng chúng cũng hành động đến nơi rồi, bởi vậy chúng ta cũng phải tăng tốc thôi.” – Hàn Giang nói đến đây, quay lại hỏi Từ Nhân Vũ: “Tiến sỹ, anh nhanh chóng giúp tôi làm mọi thủ tục để đi Saint Petersburg càng nhanh càng tốt”.
Từ Nhân Vũ gật đầu: “Yên tâm, không vấn đề gì, tôi có thể khoác cho Đường Phong thân phận học giả đến viếng thăm, còn khoác cho anh… nếu như anh lấy thân phận công khai đi, thì tôi có thể làm cho anh hộ chiếu ngoại giao, anh thấy sao?”
“Hộ chiếu ngoại giao? Vậy thì tốt quá, lúc qua hải quan không bị kiểm tra, như vậy là có thể mang theo súng rồi!” – Không đợi Hàn Giang kịp lên tiếng, Triệu Vĩnh phấn khởi nói.
Hàn Giang liền lườm Triệu Vĩnh một cái, nghiêm giọng nói: “Lần này tôi đi với thân phận công khai, coi như là đồng nghiệp với Yelena và lão Mã để nói chuyện với họ. Nhưng bất luận có phải là hộ chiếu ngoại giao hay không thì tôi cũng không định mang vũ khí theo, thứ nhất là để biểu đạt thành ý của tôi, thứ hai là một khẩu súng cũng không giải quyết được vấn đề gì. Nếu như cần thiết, tôi hoàn toàn có thể lấy được vũ khí ở đó”.
“Như thế này… tôi luôn cảm thấy không tin tưởng lắm, ngộ nhỡ bàn hỏng chuyện thì sao?” – Triệu Vĩnh hỏi lại.
“Cho dù hỏng đi chăng nữa, chúng ta đi với thân phận công khai thì họ cũng không dám làm gì chúng ta cả!” – Hàn Giang tự tin nói.
Triệu Vĩnh muốn nói thêm gì đó, nhưng ngó nhìn Hàn Giang, rồi lại nuốt lời. Lúc này, Hàn Giang đưa ra mệnh lệnh ọi người: “Lần này chúng ta tới Saint Petersburg phải phân công hành động. Một mình tôi đi với thân phận công khai, còn những người khác không cần công khai thân phận. Đường Phong và Từ Nhân Vũ đi với thân phận học giả đến viếng thăm. Đường Phong, nhiệm vụ chủ yếu của cậu ngoài việc giúp tôi phân biệt kệ tranh ngọc thật giả ra, thì còn phải gắng hết sức tiếp xúc với những học giả nghiên cứu kệ tranh ngọc tại Saint Petersburg, đặc biệt là những học giả lớn tuổi, vì có thể họ sẽ tiết lộ một số đầu mối có giá trị”.
Đường Phong nhận lệnh đáp: “Tiếp xúc chắc là không khó, những học giả nghiên cứu kệ tranh ngọc tại Saint Petersburg cũng chỉ có vài người, nhưng muốn lấy được những manh mối có giá trị từ miệng họ thì cái này tôi không dám đảm bảo”.
“Không ai cần cậu phải đảm bảo, vì chúng ta đều là dò dẫm tìm đường đi. Còn Triệu Vĩnh, cậu tạm thời không cần tới Saint Petersburg, tổng bộ bên này vẫn còn một số việc cần cậu giải quyết. Ngoài ra, vì là trước dùng lễ nghĩa sau dùng vũ lực – nên nếu như đàm phán thành công thì cậu không cần đi nữa, nếu như đàm phán hỏng thì lúc đó cậu xuất hiện và thể hiện bản lĩnh cũng không muộn.” – Cuối cùng Hàn Giang dặn dò Triệu Vĩnh, tuy vẫn chưa yên tâm về kế hoạch của Hàn Giang nhưng Triệu Vĩnh cũng đành phải gật đầu nhận lệnh.
7
Mọi việc chuẩn bị xong xuôi, nhưng trước khi xuất phát, Triệu Vĩnh nhận được fax của tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế. Anh chỉ liếc qua một cái liền chạy vội tới phòng làm việc của Hàn Giang. Vừa đẩy cửa vào, Đường Phong cũng ở đây, Triệu Vĩnh phấn khởi báo cáo với Hàn Giang: “Đã có manh mối về hai tên đó rồi!”.
“Ai?” – Hàn Giang và Đường Phong đồng thanh hỏi.
“Stephen và cô ả tóc vàng đó!”
“Ồ! Mau đưa tôi xem!” – Hàn Giang vội vã đón lấy tờ fax.
Triệu Vĩnh trình bày tiếp: “Stephen là người Mỹ gốc Hoa, còn ả tóc vàng tên là Fanny. Theo tình hình tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế nắm được thỉ hai tên này đang đứng đầu một tập đoàn buôn lậu văn vật quốc tế, chuyên ăn cắp, buôn lậu văn vật và đồ mỹ thuật công nghệ đắt giá, cũng đã từng gây nên rất nhiều vụ án trộm cắp và cướp bóc đồ mỹ thuật công nghệ rung động thế giới. Tuy bị rất nhiều quốc gia truy nã, nhưng bọn chứng vẫn cứ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật”.
Hàn Giang đọc xong bản fax, đưa cho Đường Phong, băn khoăn nói với Triệu Vĩnh: “Tin tức liên quan đến tập đoàn này mà tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế fax cho chúng ta cũng không nhiều lắm, đặc biệt là Stephen và Fanny. Thông tin cụ thể liên quan đến chúng càng ít hơn, ví dụ chi tiết chiều cao, cân nặng, nhóm máu, dấu vân tay và cả kinh nghiệm của chúng nữa đều không có. Sở thích… vân vân, cũng không cụ thể, cả tấm ảnh này hình như cũng là chụp trộm, nhìn không rõ”.
“Đúng vậy, hai tên này võ công rất khá, tính cảnh giác cũng cao. Cảnh sát các nước đều chưa từng tóm được chúng nên cũng không có thông tin cụ thể về chúng. Bức ảnh này chính là bức ảnh mà hai năm trước chúng ở Paris với ý đồ ra tay trộm cắp tại bảo tàng Louvre và đã bị cảnh sát Pháp theo dõi chụp được.” – Triệu Vĩnh đáp.
“Vậy sau đó thì sao?”, Hàn Giang truy hỏi.
“Sau đó gì cơ?” – Triệu Vĩnh không hiểu Hàn Giang định hỏi việc gì.
“Ý tôi là sau bức ảnh này.”
“Sau này… sau này nghe nói Stephen và Fanny đã phát hiện ra chúng bị theo dõi, vậy nên đã hủy kế hoạch ban đầu. Hai bọn chúng đã đánh lạc hướng và cắt đuôi được sự theo dõi của cảnh sát Pháp rồi lặn mất tăm.
“Bọn này nhất định đã qua tập huấn quân sự chuyên nghiệp, thậm chí là huấn luyện đặc công.” – Hàn Giang phán đoán.
Đường Phong đọc xong bản fax, quay lại hỏi Triệu Vĩnh; “Những ghi chép liên quan tới tổ chức này hai năm qua ở bản fax gần như trống trơn à?”
“Cái này tôi cũng để ý tới rồi, hai năm gần đây tập đoàn này hình như giảm thiểu hoạt động, hầu như không có thông tin gì của chúng cả.” – Triệu Vĩnh đáp.
“Lẽ nào bọn chúng cải tà quy chính, từ ác phục thiện?
“Rõ ràng không có đâu!” – Đường Phong lắc đầu nói.
“Đương nhiên là không phải chúng cải tà quy chính. Tôi cho rằng chúng tạm thời im hơi lặng tiếng là để kế hoạch âm mưu và hành động lớn hơn. Hành động ” lần này là vì kệ tranh ngọc, chúng ta đã từng lĩnh giáo rồi.” – Triệu Vĩnh nói ra suy đoán của mình.
Hàn Giang chau mày, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi mới mở miệng: “Các cậu cho rằng bọn người áo đen truy sát chúng ta chính là tập đoàn buôn lậu văn vật do Stephen và Fanny lãnh đạo sao?”
Đường Phong và Triệu Vĩnh nghe thấy vậy giật bắn mình, “Ý anh là vẫn còn bọn khác nữa?” – Đường Phong hỏi.
“Các cậu nghĩ mà xem, vũ khí của một tập đoàn buôn lậu văn vật có thể hiện đại như vậy không? Năng lực thu thập tình báo có thể lớn mạnh như vậy không?”…
Còn cả người của chúng nữa, những phần tử tội phạm thông thường có thể có kỹ năng tốt như vậy không?”.
Một loạt những câu chất vấn của Hàn Giang đã thức tỉnh Đường Phong và Triệu Vĩnh. “Đúng vậy! Nên xem ra, Stephen và Fanny và cả tập đoàn buôn lậu văn vật của chúng nữa cũng chỉ là một phần của băng sơn, còn đối thủ thật sự của chúng ta vẫn nghiễm nhiên ẩn náu đằng sau!”, Đường Phong nói xong cũng rùng mình.
Hàn Giang đọc lại bản fax lần nữa, rồi nói lời cuối cùng: “Bất luận thế nào, bản fax này cũng đã giúp chúng biết được đối thủ của mình là ai, mặc dù chúng không phải là kẻ thực sự đứng đằng sau. Kế hoạch của chúng ta không thay đổi, tất cả cứ theo thế mà tiến hành. Chúng ta chia làm hai nhóm đến Saint Petersburg. Ngày mai, Đường Phong cậu và tiến sỹ Từ đi trước, mấy hôm nữa tôi đi sau, cứ quyết định vậy đi. Còn ai thắc mắc nữa không?
Hàn Giang dặn dò xong, nhìn Triệu Vĩnh và Đường Phong. Triệu Vĩnh không có ý kiến, nhưng Đường Phong lại ấp a ấp úng, xem ra có điều khó nói. Hàn Giang lập tức nghĩ ngay tới Lương Viện, anh cười nói: “Đường Phong, cậu không yên tâm Lương Viện đúng không? Khà khà!”.
Triệu Vĩnh cũng cười theo: “Sao, cậu còn chuẩn bị mang cả Lương Viện theo ư?”
Đường Phong đỏ mặt, đáp: “Đương nhiên tôi không thể mang cô ấy đi cùng, nhưng lần này đến Saint Petersburg cũng không biết đi bao lâu, thì cũng phải cho cô ấy một lý do chứ!”
“Tôi biết thừa tiểu tử cậu đang lo cho Lương Viện. Lý do cái này không dễ bịa sao? Này, cậu để Triệu Vĩnh bịa ra một lý do giúp cậu đi!” – Hàn Giang đẩy vấn đề này sang cho Triệu Vĩnh.
Triệu Vĩnh nghe xong liền cuống lên: “Này! Sao lại để tôi bịa? Làm như là tôi giỏi nói dối lắm ý, quân nhân cách mạng chúng ta từ trước tới nay không nói dối bao giờ.”
“Cậu cứ bốc phét đi, cậu không làm thì ai làm? Chúng tôi đi rồi, đại tiểu thư Lương chắc chắn sẽ tìm cậu đòi người đấy!” – Hàn Giang trêu chọc.
Triệu Vĩnh vừa nghe thấy vậy đầu đã căng lên, nói với Đường Phong: “Thôi cậu cứ bịa ra một lý do để Lương Viện tin đi, tôi thì không nói lại được cô ấy đâu!”
Đường Phong vẫn chưa kịp mở miệng, Hàn Giang đã ngắt lời anh, nói với Triệu Vĩnh: “Lần hành động này của chúng ta phải tuyệt đối bảo mật. Trong kế hoạch không có Lương Viện tham gia, bởi vậy phải giữ bí mật với cô ấy. Đường Phong không được đi nói với cô ấy.
Hơn nữa tối nay nếu Đường Phong gặp Lương Viện để tạm biệt, với tính cách của đại tiểu thư Lương, ngày mai liệu Đường Phong có đi nổi không? Lương Viện nhất định sẽ bám theo cậu ấy. Thế nên chúng ta phải âm thầm lặng lẽ ra đi, nếu như thuận lợi, có lẽ vài ngày sau chúng ta đã có thể về. Sau khi chúng tôi đi, Lương Viện có đến hỏi tung tích của Đường Phong thì vẫn cần cậu bịa ra một lý do để nói với cô ấy!”
Triệu Vĩnh ngẫm nghĩ, nói: “Các anh xem tôi nói thế này được không nhé, tôi sẽ nói với Lương Viện: Đường Phong và giáo sư La đang đóng cửa tu luyện, không gặp gỡ ai, mấy hôm nữa sẽ xuất hiện”.
Đường Phong và Hàn Giang bị lý do giả tạo này của Triệu Vĩnh làm cho khóc dở mếu dở. Hàn Giang tức tối: “Lại còn đóng cửa tu luyện, không gặp ai! Cậu đọc nhiều tiểu thuyết kiếm hiệp quá rồi phải không? Xem ra cậu không biết nói dối thật rồi!”
Triệu Vĩnh nghe thấy vậy, đột nhiên đứng phắt dậy, giậm chân đứng nghiêm: “Cảm ơn đội trưởng khen ngợi!”
“Tôi khen ngợi gì cậu?” – Hàn Giang hơi sững sờ.
“Khen tôi không biết nói dối.” – Triệu Vĩnh lớn tiếng đáp.
“Cái này là tôi khen cậu đấy à? Cậu làm trong ngành này có lúc bắt buộc phải đánh lạc hướng, phải nói dối, cậu không biết nói, cái gì cũng nói thật thì bí mật của chúng ta giữ thế nào được!” – Hàn Giang nghiêm giọng nói.
“Thực ra tôi biết nói dối, chỉ là… chỉ là không giỏi nói trước mặt con gái, đặc biệt là trước mặt gái xinh thôi.”
“Đồ ngốc! Cậu nói luôn với Lương Viện là Đường Phong và tôi đi thực thi nhiệm vụ bí mật, phải bảo mật, không nói được! Đối với những người khác cũng nói như vậy, hiểu chưa hả?”
“Hiểu rồi!” – Triệu Vĩnh lại giậm chân đứng nghiêm.
“Được rồi, mọi người về chuẩn bị đi!” – Hàn Giang nói xong, Đường Phong và Triệu Vĩnh lui ra khỏi phòng làm việc của anh.
Ngày hôm sau, Đường Phong và Từ Nhân Vũ xuất phát trước, chẳng mấy chốc, họ đã báo cáo với Hàn Giang: đã tới Saint Petersburg an toàn, mọi việc đều bình thường.
Vài hôm sau, Hàn Giang cũng một mình lên máy bay tới Saint Petersburg.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!