Dục Vọng Thằng Hề!
Phần 7
A…A…Đúng rồi anh
Trong ánh nến mập mờ …Trong tiếng thở hổn hển của Yến khi Thành một tay đang bóp bầu ngực phải ,bên ngực trái miệng anh ta đang mút vẻ nhớp nháp lên đầu vú của Yến…
-Đúng rồi anh,đúng như vậy em thích lắm,thề đấy
-Em đẹp lắm…
Yến cười nhẹ vẻ sung sướng…cô ta tay sờ lên dương vật của Thành,của anh ta cửng lên rồi lại xỉu ngay tức khắc…
Thành tỏ vẻ ái ngại Yến xua tay…
-Mới có hai buổi được thế này là tốt rồi,anh đừng lo rồi sẽ khỏi anh ạ
-Cám ơn em đã hiểu và không có ánh mắt như vẻ khinh rẻ anh…
-Dung thường dùng ánh mắt đó nhìn anh sao
-Phải,mỗi khi anh không thể,anh cảm nhận được vợ anh đang khinh anh
Yến nắm tay Thành thật chăt
-Đối vs em anh thực sự là một người đàn ông,chuyện này do anh bị thuốc quá liều thôi mà…em tin anh sẽ làm được
-Yến này em tại sao lại tin anh khỏi bệnh
-Vì em yêu anh,chỉ có tình yêu mới mang lại niềm tin anh ạ,Dung đói vs anh chưa chắc đã là tình yêu,vì tình yêu phải bao dung và thấu hiểu chia sẻ cùng nhau
Yến cúi xuống ôm Thành,ánh mắt Thành như đang suy nghĩ lời Yến nói về việc Dung có thật sự yêu anh ta không?
Nụ cười nham hiểm của Yến bên bờ vai Thành,cô ta dường như đánh trúng tâm lý của Thành…
Tôi gọi cho mẹ đẻ bà có vẻ gấp gáp
-Mẹ ra sân bay luôn đây mai con về sau vậy nhé
-Sao gấp vậy mẹ
-Bố mẹ về nhà mai có việc,con và các em về sau nhé
-Vâng vậy cũng được…
Em gái của Dung là Linh cởi bỏ đồ xuống biển nghịch nước…sóng lớn cứ kéo cô gái càng lúc càng xa bờ…Linh bơi bơi nghịch sóng…đúng lúc cô ta chuột rút…Linh hét “ Cứu…cứu”
Tuấn đang đứng trông bờ biển thấy liền chạy ra…chợt con sóng to ập tới chân ào ào…Tuấn run lên anh ta như bị ám ảnh chuyện ngày trước khi con sóng lớn lúc nửa đêm
“ mẹ…mẹ ơi…con sợ lắm…mẹ đâu rồi”
Hình ảnh Tuấn khi ba tuổi ngồi bên bờ biển sóng đập vào chân làm anh ta ám ảnh cho tới lúc trưởng thành…đột nhiên lùi lại k dám bước qua ngọn sóng để lao ra biển…
Linh vẫn kêu “ Cứu…”
Tuấn vã mồ hôi anh ta cứ chạm vào sóng là sợ thụt lại “ Cố lên nào Mai Anh Tuấn có người đang nguy hiểm…chỉ là biển đêm thôi mà”…
Anh ta đang run thì từ sau Dung phi ầm ầm chạy qua Tuấn và lao xuống biển bơi ra tóm lấy tay Linh và đưa vào bờ…
Vào bờ Linh nằm sõng xoài thở hổn hển …cô ta hét lên “ Thằng khốn nạn này rõ ràng nghe tôi gọi rồi sao anh k xuống hả”
Dung xua tay “ Thôi em giữ hơi đi,này anh tại sao anh ra đến bờ rồi còn k cứu em tôi,anh làm nhân viên quan sát phải bơi rất giỏi tại sao lại thấy chết không cứu,tôi k ngờ đấy”
Tuấn ấp úng rồi quay đi thật nhanh,bạn anh ta đi ra “ Xong rồi về đi may quá nhờ dc mày trông hộ tí để đi vệ sinh”
Thấy mặt Tuấn tái đi người bạn lay nhẹ vai
-Sao vậy
-K sao,k sao…có người suýt chết đuôi
-Hả,thế mà bảo k sao
Bạn Tuấn chạy ra chỗ Linh và xin lỗi “ Xin lỗi tôi vừa đi vệ sinh “
Linh lừ mắt :
-Chẳng phải anh kia là người trông sao
-Bạn tôi chỉ trông được buổi sáng thôi,ban đêm nó sợ biển
Linh cười cợt: Điên à sao lại sợ
-Hồi bé cậu ấy bị bỏ rơi ở ngoài bãi biển,mẹ cậu ấy thấy vậy đưa về nuôi khi thấy ở ngoài biển lúc tối,cậu ấy bị chứng sợ biển buổi tối
Linh cười cợt nhả
-Nói như kể cho trẻ con ý ai tin
-Thật mà
Tôi chợt thấy khi nãy ánh mắt anh ta,vẻ sợ hãi đó hình như tôi đã trách lầm anh ta…trở về phòng tôi gọi điện về nhà cho cô giúp việc
-Chồng cháu về chưa ạ
-Về lâu rồi mà cô
-Cô có nói gọi cho cháu không
-Có cô có bảo
-Vâng vậy dc rồi
Tôi chợt nghĩ từ cuộc gọi nhỡ đến lời nhắn của cô giúp việc mà anh ấy không gọi lại,rốt cuộc có chuyện gì,tôi liền gọi về nhà…Thành nghe máy
-Anh ngủ chưa
-Anh chưa
-Sao anh k gọi lại cho em
-Anh nghĩ muộn nên k gọi lại
-K đúng dù cho em có muộn đến mấy anh chắc chắn sẽ gọi em,anh đang có chuyện gì
-Tại sao em luôn nghĩ trong đầu là anh có chuyện,anh có chuyện em mới vui à ( quát lên)
-Anh đang mất bình tĩnh đấy
-Trong đầu em luôn chỉ vì chuyện chăn gối mà khinh rẻ chồng mình
-Em k có
-Em có thấy như thế thật đê tiện bẩn thỉu k
-Anh ăn nói cho cẩn thận,hôm nay anh sao thế hả
-Anh nghĩ lỗi k phải do anh mà do em k còn hấp dẫn trong mắt anh nữa
-Anh nói gì
-Lỗi ở em,em nên xem lại bản thân đi…
Thành cúp máy Dung cứ đứng nói vào điện thoại “ Alo…alo…anh”…
Dung cảm thấy buồn cô lôi rượu tây ra ngồi uống một mình trong căn phòng rộng lớn …” Mình rốt cuộc đã sai ở đâu”…
Tuấn ngôi co ro ở góc resort …bạn anh ta đi ra vỗ vai ..
-Sao k về nhà
-Mai làm sớm nên ở lại đây luôn
-Khi nãy chắc mày căng thẳng lắm
-ừ tao thấy thật hổ thẹn
-có sao đâu mỗi người một áp lực đừng nghĩ nhiều về nghỉ ngơi đi…
-Ừ vậy tao đi ngủ đây
Tuấn lầm lũi đứng dậy đi ra khu thiên đường gặp Dung tay ôm chai rượu trong tình trạng phê phê ngồi ở giữa đường…Tuấn đi lại gần rồi vỗ vai
-Này cô khu này nhiều khỉ lắm đêm nên vào trong k nên ở ngoài
-Anh đưa tôi vào nhé,tôi k đứng dậy nổi nữa
-À được…cô bám vào vai tôi nhé
Dung loạng choạng bám vào vai Tuấn…vào trong phòng Tuấn ngả Dung vào giường thì Dung nắm tay giật lại
-Đừng đi,ở lại đi…
-Cô say quá rồi
Dung đứng dậy cởi bỏ áo choàng mặc nguyên bộ đồ lót mỏng tang…
-Tôi có còn đủ quyến rũ trong mắt đàn ông k?
Tuấn ánh mắt lạnh tanh nhìn Dung khi đây là lần thứ hai Dung ngỏ lời,liệu Tuấn có từ chối…???
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!