Mợ Hai Nhà Họ Dương - Phần 60
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1664


Mợ Hai Nhà Họ Dương


Phần 60


Má Lớn từ trên lầu đi xuống, bà ấy nhìn thấy Chính Vũ bị đánh ngã ra sàn nhà, giọng điệu có chút bực dọc:
– Vẫn chưa kí xong à?
Chính Uy gật đầu:
– Mẹ giải quyết mẹ con bà ấy xong chưa?
Má Lớn khẽ gật:
– Có gì mà không xong hả con, trói lại rồi nhét giẻ lau vô miệng là được mà.
Lại nhìn về phía tôi, bà ấy chau mày khó chịu:
– Còn An Lâm với thằng nhóc này… con định thế nào?
Chính Uy che chắn tôi lại, anh ta nhàn nhạt cất giọng:
– An Lâm… mẹ đừng đụng đến, còn về phần thằng bé… cứ cách cũ mà dùng.
Tôi cả kinh nhìn chằm chằm về phía mẹ con bọn họ… cách cũ… cách cũ…
– Chính Uy, anh nói cách cũ là cách gì? Anh định làm gì cu Gin… anh định làm gì thằng bé?
Chính Uy đi tới ngồi xuống bên cạnh tôi, anh ta dịu giọng nói:
– An Lâm… Chính Quân chết rồi, sau này em và anh sẽ xây dựng một gia đình mới. Thằng nhóc này là con riêng của Chính Quân chứ có phải con của em đâu mà em thương xót nó làm gì?
Tôi hoảng loạn ôm chầm lấy con, giọng khẩn trương:
– Anh… anh không được đụng đến thằng bé… anh mà đụng đến con tôi… tôi chết cho anh vừa lòng…
Chính Uy bóp chặt lấy eo tôi, anh ta chau mày bực dọc:
– Em đang uy hiếp anh đó hả?
Tôi trừng mắt:
– Tôi không uy hiếp anh, tôi nói hoàn toàn là sự thật… Cu Gin là tất cả những gì tôi đang có, anh dám đụng đến con tôi… tôi liều mạng với anh.
Lực siết ở eo càng lúc càng mạnh, anh ta nhìn tôi, tôi cũng không sợ hãi mà trừng mắt nhìn lại anh ta. Trước mắt phải cố tỏ ra ngoan cường như vậy mới có thể cứu được cu Gin…
Tôi bị siết ở eo, dưới bụng lại đột nhiên truyền đến trận đau khó tả. Tôi cố vùng vẫy nhưng vẫn không thoát khỏi bàn tay của Chính Uy. Cố hít vào một hơi rồi thở ra thật mạnh để lấy lại bình tĩnh. Tổ lúc này không được để lộ là tôi đang có thai… nhất định không được…
– Nếu biết rắc rối như vậy thì trước kia mẹ đã nói con A Mỹ thủ tiêu luôn thằng nhóc này rồi. Vẫn là con thương xót cho nó… bây giờ thấy lắm chuyện chưa?
Sao cơ? A Mỹ? Thủ tiêu? Bà ta đang nói cái gì vậy? Bà ta có phải là đang nhắc đến việc hãm hại cu Gin hay không? Có phải không?
Tôi quay phắt sang nhìn bà ta, tôi run rẩy hỏi lớn:
– Bà vừa nói gì? Bà nói… bà nói… bà là chủ mưu trong vụ bỏ kratom vào trong sữa của con tôi?
Má Lớn có chút giật mình nhìn tôi, ánh mắt toát qua vài tia tán thưởng:
– Đúng là thông minh, như vậy mà cô cũng nhìn ra được… thông minh… rất thông minh. Nếu con Loan mà được một góc như cô thì tôi đã không ghét nó đến như vậy rồi…
Lại quay sang Chính Uy, bà ta lắc đầu nói:
– Đã như vậy thì mẹ và cô ta sẽ không bao giờ sống chung với nhau được. Con nghĩ cô ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời con hả Chính Uy… chuyện này con nên suy nghĩ lại đi.
Tôi gào lên:
– Bà nói đi… có phải là bà chủ mưu không? Có phải không? Là bà giết A Mỹ… cũng chính là bà giết cô ấy?
Má Lớn không còn kiêng kỵ bất cứ ai, bà ta lớn tiếng thừa nhận:
– Là tôi đó thì sao nào? Cô làm gì được tôi? Sống ở hào môn mà không có những chuyện này thì còn gọi là hào môn sao? Con trai tôi chưa có được con nối dõi thì đám chó các người được quyền có con sao? Là cô, là con Nhi hay là bất kỳ con nào khác đều không có cái quyền qua mặt được tôi… các người sinh ra đứa nào, tôi giết chết đứa đó.
Tôi muốn đứng thẳng dậy nhưng lại bị Chính Uy kéo giữ lại. Bị giam ở ghế, tôi tức đến run người, giọng khàn đi:
– Thì ra… con của Châu Nhi cũng là do bà hại chết?
Bà ta cười phá lên:
– Chuyện bình thường… dù sao thì qua đêm nay, đám chó các người cũng không còn sống được bao lâu nữa nên tôi mới không ngại mà trả lời cho cô biết. Còn về phần cô, nếu muốn sống tốt thì nên biết điều mà phục vụ con trai tôi… chỉ cần cô sinh được một đứa con trai… tôi và Chính Uy sẽ không phụ công lao của cô… ha ha…
Tôi giãy giụa, bao nhiêu chất chứa trong lòng đều vì sự thật này mà bùng phát ra:
– Bà là con quỷ đội lốt người… quỷ máu lạnh… khốn kiếp… thối tha… người như bà sẽ bị chó tha… chuột xé… chết tức tưởi vì tủi nhục… khốn kiếp… khốn kiếp!
“Chát”
– Mẹ… đừng đánh cô ấy…
Tôi bị tát vào mặt, móng tay của bà ta trượt qua da thịt non nớt của cu Gin khiến thằng bé vì đau mà khóc ré lên. Tôi ôm chặt con vào lòng, môi nở nụ cười khinh miệt:
– Rồi bà sẽ biết hai chữ “quả báo” được viết thế nào… để rồi coi!
Má Lớn vả vả vài cái vào má tôi, giọng bà ta kệch cỡm:
– Quả báo? Trên đời này làm gì có quả báo? Làm gì có quả báo? Nếu có quả báo thì mẹ chồng của mày đã không chết mất xác đến bây giờ mới tìm đuợc. Mà nghĩ cũng hay, bọn mày cũng tài đấy, ông Nguyên chôn xác kỹ càng tới như vậy mà bọn mày cũng tìm ra… coi như tao đánh giá thấp tụi mày rồi.
Tôi gằn từng chữ, sự tức giận đã không thể kìm nén được nữa rồi:
– Bà thì có tư cách gì nhắc đến mẹ chồng tôi?
Tôi cười khằng:
– Bà… không xứng!
Bà ta quay mặt nhìn chằm chằm vào phía tôi, đôi mắt đanh lại, cười hả hê:
– Tao không xứng… cũng phải thôi… cái thứ bỏ chồng theo trai thì ai mà dám nhắc tới… ha ha… mày quên mẹ chồng mày là thứ nhơ nhớp của cái xã hội này hả?
Tôi cười lớn:
– Bỏ chồng theo trai? Bà tưởng tôi tin vào cái lý do nhảm nhí đó à? Nói không chừng… tất cả đều do một tay bà dựng lên cũng nên… tôi thấy bà coi bộ rành chuyện của Đinh Nguyên quá. Hay là… hai người cùng một phe?
Má Lớn trừng mắt nhìn tôi, bà ta đi nhanh về phía tôi, tay siết chặt má tôi, giọng chua ngoa:
– Tao thấy mày nói quá nhiều rồi đó… mấy đứa nói nhiều tốt nhất đừng nên để cho nói nữa…
Bà ta quay sang Chính Uy, ra lệnh:
– Con muốn giữ con ranh này bên cạnh phục vụ cho con cũng được… nhưng tốt nhất nên nhốt nó vào phòng, xích chân nó lại… đợi khi nào nó có thai thì tính tiếp. Đàn bà khôn ranh như nó, con mà dung túng thì trước sau gì nó cũng hại chết con mà thôi.
Chính Uy chau mày nhìn tôi, ngập ngừng do dự:
– Nhưng mà…
Bà Lớn gằn tiếng:
– Đừng cãi lại mẹ, cái chuyện mà con không giết thằng nhãi con này đã đủ phiền phức rồi… làm việc nên dứt khoát gọn gàng vào… hiểu chưa?
Tôi nhìn bà lớn, trong mắt giờ đây chỉ toàn có thù hận. Đến cuối cùng thì người độc ác nhất nhà này lại là bà ta, loại đàn bà mở miệng thì đạo lý công dung ngôn hạnh nhưng trong bụng chỉ toàn muốn tìm cách hãm hại người. Mẹ chồng tôi không phải tự dưng mà bị bắt quả tang bỏ chồng theo trai đâu, nhất định là do bà ta bày mưu bày kế… nhất định là do bà ta…
Nghĩ một lát, nếu mọi chuyện đã đến nước này, cũng không biết ngày mai còn được sống hay phải chết… vậy thì hôm nay ân oán nên được giải quyết hết một lần luôn đi. Nếu số kiếp tôi ngắn ngủi thì khi tôi chết đi, xuống dưới suối vàng, tôi nhất định đem tội trạng của mẹ con bà ta trình báo cho tổ tiên nhà họ Dương rồi cầu xin bọn họ trừng trị khích đáng. Chỉ hy vọng sau tất cả, Chính Quân phải còn sống… Chính Quân phải cố gắng còn sống!
Tôi nhìn bà lớn, cười lợm giọng:
– Tôi nghe bà nói cũng đúng đó, mà tốt nhất nếu chồng tôi đã chết thì bà cứ giết tôi chết luôn đi, chứ nếu để tôi sống… dù chỉ có một hạt cát trong tay… tôi cũng sẽ dùng nó mà giết chết bà.
Bà ta bĩu môi tỏ vẻ bất cần:
– Mày vẫn nghĩ là giết được tao à con ranh con? Trước khi được như bây giờ, tao cũng từng như mày đấy, cũng từng khí thế ngất trời, chính nghĩa cương trực… nhưng cuối cùng rồi sao… Dương Chính Tân vẫn cưới thêm vợ hai vợ ba. Đã vậy, hắn ta còn bắt buộc tao phải đem cau trầu qua đón mẹ chồng mày về. Mày thấy phi lí không, thấy khốn nạn cho tao không? Nếu đã không xem tao là quan trọng vậy thì những thứ mà hắn ta yêu thích… tao bóp chết hết…
Nước mắt vì phẫn uất chảy dài ra, tôi gào lên trong tức giận:
– Rồi bà sẽ phải hối hận… kẻ độc ác như bà sẽ phải trả giá. Bà thấy Đinh Nguyên chưa… rồi bà cũng sẽ giống lão ta mà thôi… sự nghiệp tiêu tán, gia đình tan hoang, con cái khốn khổ… ha ha… rồi bà sẽ phải sống trong đau đớn dày vò đến hết đời này cho mà coi…
Bà ta siết chặt hóp má tôi thêm lần nữa, lần này bị siết đau còn hơn gấp mấy lần khi nãy. Giọng bà ta khàn đặc, đầy sự thách thức:
– Vậy à? Tao cũng đang trông mong đây… những chuyện tao đã làm thì tao không sợ quả báo. Để tao nói cho mày biết chuyện này luôn… mẹ chồng mày… là do tao hại đó… ha ha… thế nào?
Tôi run rẩy, run đến cả cu Gin cũng sợ hãi theo:
– Tôi biết ngay mà… chỉ có bà… chỉ có bà thôi…
Bà lớn cười ha hả:
– Tao không muốn giấu gì mày đâu, vì dù sao đám bọn mày cũng chẳng làm được gì tao nữa… Mà dù tụi mày có sống được đi chăng nữa thì cả đời này cũng chỉ có thể ôm cục tức mà chấp nhận thôi. Tụi mày phải trả lại đúng vị trí của tao và con trai tao chứ? Chiếm hết vinh hoa phú quý của mẹ con tao quá lâu rồi…
Ông nội chồng tôi đã cạn nước mắt, ông run rẩy quát to:
– Sao phải như vậy hả con? Con có thiếu thốn cái gì đâu hả con?
Bà lớn quay sang nhìn ông, thái độ hách dịch:
– Không thiếu thốn… ba nghĩ thế nào mà nói không thiếu thốn? Người lớn như ba không biết dạy con trai mình, để hắn ra đường trêu hoa ghẹo nguyệt, năm thê bảy thiếp về làm khổ vợ con. Tôi sống tủi nhục cực khổ, mang tiếng là vợ lớn nhưng có được yêu thương, có được tôn trọng không? Trong mắt ba lúc nào cũng chỉ có Chính Quân, lão Tân thì yêu thương cưng chiều mẹ con con Nhàn… à quên… nếu mà con Diễm không chết, chắc giờ này cũng đã không đến lượt tôi làm chủ cái nhà này, đó là tôi còn chưa nhắc đến mẹ con con Phương. Ba có thấy sự sai trái, sự ngu dốt của ba chưa? Con trai ba có bao nhiêu bà vợ? Bao nhiêu? Rồi vợ lớn như tôi… sống héo úa héo mòn, thanh xuân của tôi, tuổi trẻ của tôi sung sướng được mấy ngày? Được mấy ngày đâu hả ba nói đi?
Dừng một chút, bà ta lại chỉ tay vào trán ông nội, hốc mắt đỏ hoen, lời nói trách móc:
– Tôi sinh ra Chính Uy… thằng nhỏ không may bị tật nhẹ ở chân… tôi đã van xin ba thế nào? Tôi xin ba thế nào? Xin ba cứu giúp đôi chân tội nghiệp của con trai tôi, tôi không cần gì nữa hết… danh vọng, tiền tài, quyền lực… tất cả tôi đều không cần. Nhưng đổi lại… ba cho tôi được cái gì? Ba dùng ngọc quý của mình để cứu Chính Quân nhưng lại thẳng thừng từ chối cứu Chính Uy… ba có thương con trai tôi không? Ba có không? Cả đời này tôi hy sinh thân mình vì lợi ích của Dương gia… nhưng đổi lại các người cho tôi được những gì? Những gì?
Ông nội uất giận nghẹn ngào:
– Ngọc quý là để cứu mạng người… đâu phải dùng để làm những chuyện không đáng hả con? Một lần dùng ngọc… vinh hoa của nhà họ Dương về sau sẽ giảm xuống một bậc… con nói ba phải làm sao? Phải làm sao?
Bà lớn sừng sộ:
– Không đáng? Ba nói tương lai của Chính Uy không đáng? Cũng đúng thôi… ba làm gì thương thằng Uy mà đáng với không đáng. Các người chỉ chăm chăm vào Chính Quân, các người nghĩ là nó tội nghiệp đáng thương nên luôn xem nhẹ những đứa trẻ khác. Tôi… nếu công sức của tôi đã không được các người tôn trọng… vậy được… tôi sẽ không để cho ai được sống tốt… kể cả là ba!
Ông nội gào lên thảm thiết:
– Oan nghiệt… oan nghiệt của tôi gây ra mà!
Bà lớn cười hả hê:
– Đúng, đó là oan nghiệt mà cha con các người đã gây ra… nhà họ Dương này cũng nên đổi chủ rồi… nên đổi chủ rồi…
Dứt lời, bà ta quay người nhìn về phía Chính Uy, lạnh giọng:
– Con mau để thằng Vũ kí vào giấy tờ nhượng quyền lại đi, cũng nên để con Lâm kí luôn vào giấy tờ sang lại cổ phần. Về phần ba con, mẹ giải quyết được, ông ấy giờ cũng không còn chống đối được mẹ con mình đâu.
– Mẹ con mày đã làm gì thằng Tân? Tụi mày làm gì?
Chính Uy lúc này mới chịu đứng dậy, giọng anh ta lạnh lùng:
– Ông Nội yên tâm đi, con dù có tán tận lương tâm thế nào cũng không dám giết ba giết ông nội đâu. Nhưng để đảm bảo cho tương lai của con sau này… quãng đời về sau… cực khổ cho hai người một chút vậy. Bù lại con sẽ để cho hai người được sống an nhàn hưởng già, vui vẻ bên con bên cháu. Nội già rồi, ngày ngày tụng kinh niệm Phật là được, còn về ba con… vẫn là nên để ông ấy nằm trên giường hưởng thụ đi.
Ông nội vùng vẫy đến run cả ghế gỗ:
– Mày… sao mày làm vậy với ba mày? Mày có biết nó thương mày như thế nào không?
Chính Uy cười khẩy:
– Thương con? Ông nội đừng chơi tâm lý với con nữa, những chữ như là thương, yêu, chăm sóc quan tâm gì đó… con không muốn nghe nữa đâu. Kể từ sau chuyện của Chính Thành bị lộ ra đến giờ, các người đối xử với con như thế nào… con đây cảm nhận đủ cả…
Tôi nhìn anh ta, thì ra là vì chuyện lần trước mà khiến anh ta trở nên biến chất như ngày hôm nay. Nhưng trách ai được, Chính Quân đã chịu đựng thay anh ta đủ rồi, cũng đến lúc công lý được trả về cho người vô tội chứ?
Chính Uy lại gật gù:
– Mà như vậy cũng đúng, con người phải là như vậy… phải nâng cao đạp thấp, dìm chết ai được thì dìm thì mới đúng là bản chất của con người.
Ông nội lắc đầu bất lực:
– Chính Uy ơi… rồi con sẽ hối hận… sai trái quá… sai trái quá rồi con ơi!
Chính Uy cười gượng gạo, anh ta ra lệnh cho đám côn đồ lôi Chính Vũ dậy rồi ép chú ấy kí tên vào giấy nhượng quyền cho bằng được. Đến phiên tôi thì mọi chuyện nhẹ nhàng hơn một chút nhưng tôi lại nhất quyết không chịu kí tên vào. Tôi ôm chặt cu Gin vào trong người, một chữ cũng không chịu ký:
– Chính Uy… anh đừng bắt tôi ký, nếu anh đủ bản lĩnh thì cứ một bước lên làm chủ Dương gia đi. Tôi ký vào giấy tờ này thì có ích lợi gì, đằng nào nó không rơi vào tay anh?
Bà Lớn trừng mắt:
– Hỗn láo! Kêu mày ký thì mày ký đi, nói nhiều làm gì?
Tôi cười nhạt, nhẹ nhàng phun ra ba chữ:
– Tôi… không… ký!
– Mày!
Chính Uy lúc này đi tới vỗ nhẹ lên vai tôi, giọng dịu ngọt:
– Em ký đi, anh không làm khó dễ em và… con. Chỉ cần em ngoan ngoãn ký vào giấy tờ, sau này anh vẫn chu cấp cho cu Gin đàng hoàng, không để cho nó thất học.
Đùa, anh ta định qua mặt tôi hay sao? Nếu tôi ký vào giấy tờ này, anh ta nhất định sẽ bắt tôi phải rời xa cu Gin, dễ dàng gì mà anh ta để cho tôi và thằng bé được ở cùng nhau. Tôi thì không lo cho mình, ít nhất thì Chính Uy vẫn còn tình cảm với tôi, anh ta sẽ không nỡ làm hại tôi đâu. Chỉ là, cu Gin sức khỏe vốn yếu, nếu thằng bé mà rời xa tôi… chắc nó không chịu nổi mất. Khẽ liếc nhìn xuống con, không biết… tôi có nên nói thật về thân phận của cu Gin cho anh ta biết hay không?
Chính Uy lại nhạt giọng nói:
– Ký đi em, trước sau gì cũng là của anh và em… nếu em ngoan ngoãn nghe lời… em muốn gì anh cũng đồng ý hết.
Tôi ngước mắt lên nhìn anh ta:
– Anh nói thật không?
– Anh chưa nói dối em bao giờ…
– Vậy được.
Chính Uy đưa tôi cây bút, tôi nắm chặt cây bút trong tay, trong lúc mẹ con bọn họ háo hức mong chờ tôi sẽ ký tên vào thì tôi lại dùng bút vẽ nguệch ngoạc vài dòng thẳng dài. Vẽ xong, tôi thả cây bút xuống bàn, vui vẻ nói:
– Đó, tôi ký rồi đó…
Bà lớn bị tôi xỏ mũi, bà ta giận đến không kìm chế được, trực tiếp nhào đến chỗ tôi tát vào má tôi vài cái. Máu từ miệng tôi chảy ra, dù rất đau nhưng tôi vẫn không bị khuất phục. Tôi cười lớn:
– Muốn tôi ký à? Ngủ rồi mơ đi…
“Chát”, lại thêm một cái tát giòn tan vang lên, bà lớn lạnh giọng:
– Nếu nó đã cố tình như vậy… được… bắt thằng ranh con kia lại cho ta…
Bà ta vừa dứt lời, hai ba tên côn đồ liền nhào đến chỗ tôi, hai tên giữ tay giữ người tôi lại, còn tên kia thì lôi cu Gin ra khỏi người tôi. Tôi cố vùng vẫy chống đối nhưng vẫn không bằng sức lực của tụi nó. Nhìn cu Gin bị tên côn đồ xách trên tay, nhìn con hoảng loạn quơ quàng mà tôi xót đến từng khóc ruột. Nước mắt rơi lã chã, tôi khóc lớn:
– Bọn mày nhẹ tay với thằng bé được không, thả thằng bé xuống… thả xuống…
Bà lớn bật cười:
– Mày ký vào giấy tờ đi rồi tao tha cho con mày… ký đi…
Cu Gin bị tên côn đồ xách lên, cổ áo va vào cổ đến nghẹt thở. Mặt mày con bắt đầu tái mét, hai chân vùng vẫy quẫy đạp vì không thở được. Tôi… tôi có nên nói ra sự thật hay không… có nên nói ra không?
– Được rồi… tôi ký… tôi ký… thả con tôi xuống… tôi ký… tôi ký mà!
Bà Lớn nháy mắt ra hiệu cho tên côn đồ vác cu Gin lên trên vai, thấy con ho đến sặc sụa, tôi vừa thương cho con mà vừa tức cho bản thân mình. Tôi thật sự không muốn nói, không muốn nói sự thật cho mẹ con bà ta biết… cu Gin là con ruột của Chính Uy. Chính Uy không có con, nếu bây giờ biết cu Gin là con ruột của anh ta, mẹ con bà ta sẽ vĩnh viễn không cho tôi tới gần thằng bé nữa. Con tôi đã đủ đáng thương rồi, tốt nhất cả đời này… thằng bé đừng nên biết được mình có một người cha xấu xa, một người bà độc ác như thế…
Chính Uy nhét cây bút vào tay tôi, anh ta khàn giọng:
– Ký đi, để con còn đi ngủ… em không thấy con em đã mệt đến như vậy rồi hay sao?
Tay tôi run rẩy cầm cây bút mà như không vững nữa, ký hay không ký… cái nào rồi cũng chết chứ có được sống hạnh phúc đâu. Chính Quân… anh giờ này đang ở đâu… đang ở đâu?
– Ký nhanh đi!
Nét bút vừa đặt xuống mặt giấy, tôi đã lắc đầu khóc nghẹn lên:
– Không được… đây là công sức của Chính Quân… không được… không thể ký như vậy được…
Chính Uy lúc này gần như phát hỏa, anh ta siết chặt cổ tôi, đè sát tôi dựa vào ghế, hai mắt anh ta long lên xồng xộc, giận dữ quát:
– An Lâm… Chính Quân nó có cái gì hơn anh? Có cái gì hơn anh?
Tay anh ta siết cổ tôi, chân anh ta lại đè xuống bụng khiến tôi đau đến điếng người. Thà là tôi bị siết cổ chết chứ tôi không thể nhìn anh ta giết chết con tôi được… không được…
Tôi cố vùng vẫy, cổ họng nghẹn cứng nhưng vẫn cố gào lên:
– Đau… bụng tôi đau… đau…
Chính Uy lúc này như bị ma quỷ nhập, tôi càng kêu đau, anh ta càng dùng sức mạnh hơn nữa. Cổ tôi bị siết chặt, siết chặt đến mức mắt tôi hoa cả lên, bụng càng lúc càng quặng lên nhiều hơn, quặng đau đến mức người tôi không còn chút sức lực nào nữa cả. Tay tôi bấu mạnh vào người Chính Uy, nước mắt chảy dài ra, nghe được tiếng khóc thét kêu gào của cu Gin, tiếng kêu than của ông nội cùng tiếng cười hả hê của bà lớn… tất cả những gì diễn ra trước mắt tôi đều như biến thành một màn sương mờ ảo. Tôi không thấy thẹn với lòng, không thẹn với Chính Quân vì tôi đã giữ lại được những gì mà anh yêu quý nhất. Chỉ là, ngay trong giây phút này đây, tôi lại hổ thẹn với đứa con bé bỏng vừa mới tượng hình trong bụng mình…
Là mẹ sai… mẹ bất lực… mẹ không bảo vệ được con… mẹ xin lỗi con… xin lỗi con… bé ơi!
– An Lâm… nếu em muốn chết, được… anh cho em chết… cho em chết!
Chân anh ta đè mạnh như muốn xuyên lủng bụng tôi, tay anh ta vẫn không giảm đi một chút sức lực nào. Nước mắt chảy dài xuống, chết như thế này… quả thật đau đớn quá… chỉ hy vọng Chính Quân… anh ấy còn sống… còn sống trở về để cứu mọi người… cứu cu Gin…
– Chết đi!
“Pằng… pằng”
“Hự”
Tiếng súng chát chúa vang lên, lực siết trên cổ đã không còn nữa, bụng cũng không còn bị người khác đè lên. Tôi há hốc miệng ho đến quằng quại, cả thân hình to lớn của Chính Uy lại đổ ập lên người tôi. Thoáng chốc tôi ngửi được mùi máu tanh cùng tiếng rên rỉ khe khẽ của Chính Uy. Được cứu… chúng tôi được cứu rồi… được cứu rồi!
– Ba… ba!
Tiếng hét mừng rỡ của cu Gin vang lên khiến đại não tôi như bừng tỉnh dậy. Ba… là Chính Quân… là Chính Quân!
– Phu nhân… cô có sao không phu nhân… phu nhân?
Trợ lý Minh cùng vài người nữa chạy tới kéo Chính Uy ra khỏi người tôi, trợ lý Minh đỡ tôi ngồi dậy, xung quanh là hàng chục viên cảnh sát đang thâu tóm đám côn đồ, cả bà lớn cũng vừa bị còng tay dẫn đi. Tôi nhìn chưa thấy Chính Quân, vội vàng khóc lớn:
– Chính Quân… Chính Quân… anh đâu… anh đâu rồi?
Trợ lý Minh đỡ tôi đứng dậy, anh chỉ tay về phía cửa, khàn giọng nói:
– Phu nhân… ông chủ ở phía kia…
Tôi xoay người nhìn theo, nước mắt bỗng dưng lã chã rơi xuống, trên môi bất giác lại nở nụ cười hạnh phúc nhất mà tôi từng có. Chính Quân ngồi trên xe lăn, quần áo trên người anh không khác gì là bị chó gặm, đến cả tóc tai cũng bù xù cứ như ở dưới sông vừa chui lên. Mặt anh có vài vết thương, dưới chân lại có vết thương nặng hơn mới được băng bó lại, anh ôm cu Gin ngồi trên xe lăn nhìn tôi, giọt nước mắt trên mặt anh cũng chảy dài xuống, anh thều thào nói:
– Lại đây với anh đi… vợ ơi!
Tôi vừa khóc vừa cười, lết thân tàn ma dại này đến chỗ anh, một tay sờ sờ mặt anh, tay ôm lấy bụng mình. May quá… con tôi vẫn tốt… vẫn tốt!
Tôi vuốt ve gương mặt của anh, nghẹn giọng hỏi:
– Tin nhắn em gửi cho anh… anh có đọc được chưa?
Chính Quân lấy ra cái điện thoại bể nát, anh cười khổ:
– Lần này lại phiền em cho anh tiền mua điện thoại mới rồi.
Tôi bật cười, khẽ kéo tay đặt lên trên bụng tôi, giọng ngọt ngào nhất có thể:
– Anh chưa biết cũng tốt… bây giờ biết… chắc chắn là hạnh phúc hơn…
Chính Quân nhìn tôi, vẻ mặt ngu ngơ ngơ ngác trông buồn cười vô cùng. Anh hết nhìn vào bụng tôi lại nhìn lên mặt tôi, mặt mày méo mó tái xanh:
– Này… em bị đau bụng à?
Tôi cười lớn:
– Ừ, trong bụng có một đứa nhóc… nên giờ em thấy đau bụng…
Chính Quân quát lớn:
– Đứa nhóc?
Cu Gin chau mày nhìn tôi, cu cậu lên tiếng thông não cho ba mình:
– Là em bé đó ba… là em bé đó…
Chính Quân sững người, tay anh run run, giọng ngập ngừng đầy hồi hộp:
– Em bé… thật không? Thật không?
Tôi nhìn anh, khẽ gật gật:
– Thật…
Chính Quân đột nhiên không nói gì, anh xoay đi xoay lại, nửa muốn đứng lên nhưng nửa lại đứng lên không được vì chân đang bị thương. Anh kéo tôi sát lại gần anh, tôi có thể cảm nhận được cái sự vui mừng hạnh phúc này ghê gớm đến thế nào, anh cười lớn, nói trong gấp gáp phấn khích:
– Anh có con rồi… cuối cùng vợ chồng mình cũng có con rồi… cảm ơn em… anh cảm ơn em!

Yêu thích: 3 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN