Sóng Ngầm (Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2)
Chương 56
Bạc Cận Ngôn khẽ “ồ” một tiếng. Thân thể Giản Dao vẫn lạnh toát. Sau một hồi trầm mặc, cô cúi đầu nói khẽ: “Để em dẫn anh đi “xem”.”
Mới nhất là một thi thể đàn ông treo ở ngoài cùng, đang bắt đầu thối rữa, có thể phán đoán thời gian tử vong đã hơn một tháng. Anh ta mặc quần áo nguyên vẹn, là bộ đồ rằn ri hơi cũ, chân mang giày việt dã.
Người đàn ông này khoảng hơn bốn mươi tuổi, vóc dáng cao lớn, khuôn mặt cương nghị, sắc nét. Giản Dao để ý thấy xương cốt anh ta chắc khỏe, cứng cáp, mắt vẫn còn trợn trừng kinh sợ. Hình vẽ bươm bướm phía sau anh ta ngông nghênh, diễm lệ, tư thái bay bổng, phóng khoáng.
“Anh ta không phải người bình thường.” Giản Dao chia sẻ trực giác của mình với Bạc Cận Ngôn. “Anh ta bị giết nhất định có nguyên nhân sâu xa nào đó.”
Bạc Cận Ngôn đeo găng tay, chạm vào ngón tay và xương của thi thể, gật đầu nói: “Gọi pháp y đến, xem trên người anh ta có gì dị thường không.”
Pháp y nhanh chóng kiểm tra và báo cáo kết quả. Trên thân người này có vài vết chém sâu hoắm, không phải do hung thủ để lại, có lẽ đã có từ trước đó.
“Lý thú đây!” Bạc Cận Ngôn nhận xét.
Thi thể thứ hai cũng là đàn ông, thời gian tử vong hơn một năm, đã thành một cái xác khô. Tuy vóc dáng trung bình nhưng thể trạng cũng rất rắn chắc. Xương ngón tay phải từng bị gãy, trên vai phải có vết trúng đạn lâu năm. Bươm bướm phía sau đen tuyền, vừa dữ tợn lại bình thản.
Người đàn ông thứ ba có thời gian tử vong sớm hơn, tình trạng phơi khô rõ ràng hơn. Mũi xỏ khuyên, toàn thân đồ hiệu, đeo ba sợi dây chuyền vàng to xù. Dưới chân đặt hộp gỗ, bên trong chất đầy vàng thỏi của ngân hàng XX.
“Điều tra xem những miếng vàng này có phải bị mất trộm hay không.” Phương Thanh dặn dò một cảnh sát hình sự.
Thi thể thứ tư là một phụ nữ, toàn thân trần trụi giống như Phùng Duyệt Hề, nhìn xương cốt ước chưng hơn ba mươi tuổi. Nhưng tư thế tử vong của cô ta mang sắc thái nhục nhã hơn, hai chân gập lại, mở rộng, đầu ngẩng cao, tay chắp trước ngực. Trong hộp gỗ dưới thân cô ta đặt một bộ phận cơ thể người đã khô lại, kiểm tra cho thấy là cắt từ thân thể đàn ông.
Bên cạnh cô ta là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, tư thế quỳ lạy cúi đầu, bộ phận quan trọng của phái nam đã bị cắt đứt.
…
Đến thi thể thứ chín, mười và mười một thì tình huống bắt đầu thay đổi.
Thời gian tử vong của họ đều trên mười năm, có thi thể người già đã qua bảy mươi, có nam nữ thanh niên hơn hai mươi. Hình bươm bướm phía sau họ cũng đã mờ, nhưng họ không phải bị “đóng” trên tường mà là treo rũ, nhìn thoáng qua rất yên bình. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ càng thấy kinh hãi bởi thật ra họ đã bị chặt thành mười mấy mảnh, cả thi thể được ghép nối lại.
“Nói cách khác, cách thức tử vong của những nạn nhân thời kỳ đầu khác với những người thời kỳ sau.” Giản Dao kết luận.
“Hắn không ngừng tiến hóa, thành thạo, ổn định.” Bạc Ngôn đánh giá. “Mức độ biến thái của hắn ngày càng cao.”
Thi thể cuối cùng khiến mọi người đều bất ngờ. Bởi vì tử thi đó nhỏ nhất, được pháp y khám nghiệm sơ bộ, xác định là một cậu bé mười mấy tuổi, cũng là người nhỏ tuổi nhất trong tất cả nạn nhân.
Cậu thiếu niên này cũng bị chặt thành rất nhiều mảnh, ăn mặc chỉnh tề, tư thái ôn hòa. Bươm bướm sau lưng đã không còn thấy rõ. Trên mặt đất dưới chân cậu ấy, cách ba thi thể trước không xa còn có một lư hương. Trong lư hương đã đóng đầy tro nhang, còn có bốn cây nhang đã cháy tàn. Trước lư hương có dấu tích đốt giấy vàng mã.
Giản Dao nghĩ, có khi nào sát thủ hồ điệp thật sự chính là người bị hại trong vụ hung án mà Trần Cẩn chứng kiến năm đó không? Rồi sau đó, Trần Cẩn sợ đến mức chết khiếp, từ đấy cảnh này đã khắc sâu vào tâm trí hắn ta. Trần Cẩn cũng bị hung thủ tập kích, nhưng vì hai người bạn kịp thời chạy đến nên mới may mắn thoát nạn?
An Nham đứng trong góc bỗng ngẩng đầu: “Em điều tra ra ai đã mua mấy mảnh đất xung quanh đây rồi.”
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cậu.
Ạn Nham cung cấp thông tin: “Hồ Kỳ Dũng, người thành phố Đồng, sinh ngày 29 tháng 4 năm 1965. Trong thập niên 80, ông ta vô công rồi nghề, nhiều lần bị bắt giam vì tội đánh nhau. Năm 1981 cướp bóc bị kết án 7 năm tù. Năm 1995 tham gia vào vụ án sát hại đội phó đã lập nhiều công lao của đội cánh sát hình sự thành phố Đồng – Giản Dực và cha mẹ của ông – nên bị phán tử hình, tước bỏ quyền lợi chính trị suốt đời, lập tức thực thi.”
Phương Thanh khẽ giật mình trầm tư: “Như vậy, có người dùng thân phận người chết mua mảnh đất này? Quy định hộ tịch ở nước ta những năm 90 khá lỏng lẻo, đây lại là đất hoang vùng nông thôn nên thực hiện việc này vô cùng dễ dàng. Hơn nữa, như vậy sẽ tránh được nguy cơ có người muốn khai phá mảnh đất này…” Anh chợt im bặt, quay đầu nhìn Giản Dao, toát mồ hôi lạnh.
An Nham vẫn chưa hiểu gì, cũng nhìn về phía cô.
Giản Dao mắt mở lớn, sắc mặt trắng bệch, hai tay siêdt chặt thành nắm đấm. Có một bàn tay vững chãi choàng qua vai cô, Bạc Cận Ngôn nói với mọi người: “Giản Dực là bố của Gian Dao, cũng là bố vợ tôi.”
* * *
Màn đêm đặc quánh, ánh sao lác đác trên nên trời thăm thẳm ngoài cửa sổ. Giản Dao thẫn thờ ngồi trong phòng họp tạm thời dưới chân núi. Bên bàn tròn cách đó không xa, nhóm cảnh sát hình sự vẫn tra xét suốt đêm, từng manh mối nóng bỏng tay lần lượt được phân tích.
“Thân phận nạn nhân số một được xác nhận là tội phạm cấp A bị Bộ Công an treo thưởng truy nã, nửa năm trước bỏ trốn rồi mất tích.”
“Khốn kiếp, hay quá nhỉ, tội phạm bị sát thủ liên hoàn làm thịt!”
“Nạn nhân thứ ba cũng là tội phạm Bộ Công an truy nã.” “Số hai cũng vậy, mất tích ba năm.”
“Số bốn, số năm là tội phạm trốn trại. Sau khi hai người giết chết vợ cả và cha vợ của người đàn ông thì ôm tiền bỏ trốn, không ngờ rơi vào kết cục như vậy!”
“Số bảy cũng là tội phạm trốn trại, phạm tội cưỡng hiếp giết người.”
“Ông lão số mười là người dân bình thường ở thành phố Đồng, đã mất tích 12 năm, người nhà vẫn luôn tìm kiếm nhưng không có tin tức gì.”
“Cậu bé số mười hai cũng là dân thường, sống tại thành phố Đồng, năm đó chỉ 15 tuổi, đã mất tích nhiều năm. Người nhà vẫn luôn tìm kiếm, cho rằng cậu ấy bị người ta lừa bán, không ngờ lại bị chôn giấu ở ngọn núi cách nhà không xa này.”
Nước mắt Giản Dao bỗng tuôn rơi. Những ký ức mơ hồ, xa xôi, ấm áp và đau đớn bỗng ùa về, nhất thời khiến cô khó kiềm chế. Sợ bị người ta nhìn thấy, cô vội vã đứng dậy đi đến trước cửa sổ, hai tay che kín mặt.
Có người nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau. Giản Dao lập tóc lau khô nước mắt, vừa định cất lời thì Bạc Cận Ngôn đã lên tiếng trước: “Thỉnh thoảng, anh thật sự muốn ngồi cỗ máy thời gian, quay về xem thử Giản Dao thuở bé trông thế nào.”
Giản Dao cúi đầu im lặng.
Thế nhưng anh lại mỉm cười: “À, nhất định là cô bé dũng cảm, lương thiện, cơ trí và có chút quật cường nhỉ. Anh có đầy đủ luận cứ đấy! Sự bướng bỉnh hiện tại của em chính là bộc lộ bản tính vốn có. Còn bé như vậy mà em đã có thể nghe theo lời bố, bảo vệ tốt bản thân và em gái. Từ bé, em đã có thiên phú đả kích tội phạm, giống như anh vậy. Chúng ta quả là trời sinh một cặp mà.”
Giản Dao tâm trạng nặng nề cũng bị anh làm bật cười.
Bạc Cận Ngôn nắm tay cô, vuốt ve lòng bàn tay như xoa dịu: “Có một quan điểm trong tâm lý học trẻ em: Bản tính của tất cả trẻ con thật ra đều được định hình trước năm 6 tuổi. Một người cuối cùng sẽ trở thành kiểu người gì đã được quyết định bởi môi trường sống và sự giáo dục trước thời điểm này. Mặc dù trong khoảng thời gian dài đằng đẳng sau này thiếu vắng hình bóng bố bên cạnh em, nhưng anh dám chắc, giai đoạn quan trọng đầu đời, bố đã làm tròn trách nhiệm khi ở cùng em và còn hơn thế nữa. Anh biết điều đó đối với em là vô cùng quý báu.”
Nước mắt Giản Dao lại rơi. Phát hiện cô khóc dữ dội hơn, bên cạnh vẫn còn những cảnh sát khác, Bạc Cận Ngôn lại không có thứ gì có thể che chắn ánh mắt mọi người, anh đành dứt khoát kéo màn cửa sổ che kín họ, sau đó vỗ nhẹ lưng cô.
Khóc đi, cô vợ nhỏ bé của anh. Anh biết đây là vết thương sâu nhất trong lòng em, cho dù em rất ít nhắc với anh. Bây giờ, rốt cuộc vết thương này lại bị vạch ra bằng cách thức khó tưởng tượng nổi. Chúng ta nên đối mặt thế nào đây?
“Đừng sợ nhìn thẳng vào vết thương của mình.” Bạc Cận Ngôn khẽ khàng khích lệ bên tai cô. “Người dũng cảm nhất, dù trong lòng rơi lệ và thương tích đầy mình vẫn phải tìm bằng được chân tướng.”
Lòng Giản Dao xao động. Cô ngẩng đầu nhìn anh, nhìn cặp kính râm, khuôn mặt gầy gò và cây gậy dò đường anh đặt bên tường. Cô vươn tay ôm chặt anh.
** *
“Chúng ta cần tìm một người đàn ông từ 35 đến 45 tuổi, người thành phố Đồng, vóc dáng cao ráo rắn chắc, thường xuyên tập thể thao, vì vậy thể lực không thể coi thường. Như vậy, hắn mới có thể hoàn thành việc đi bộ vận chuyển thi thể đến địa điểm mục tiêu trên núi.
Hắn từng học đấu vật hoặc võ thuật như Taekwondo, hơn nữa còn là cao thủ. Tâm tư kỹ lưỡng, giỏi lên kế hoạch. Hắn có kênh tìm hiểu thông tin vụ án của cảnh sát, hơn nữa còn nắm rõ kỹ năng điều tra, cho nên mới có thể thành công truy tìm được nhiều tội phạm truy nã và tiến hành sát hại như vậy.
Hắn có điều kiện kinh tế khá giả, gia cảnh tốt, hoặc có một công việc thu nhập cao.
Trước mắt chưa xác định được hắn có liên quan đến vụ án của Giản Dực năm đó hay không. Nhưng thời thiếu niên, hắn nhất định đã chịu kích thích tinh thần to lớn, sau đó bắt đầu giết người. Quá trình giết người của hắn từ hỗn loạn đến thành thục. Ban đầu, hắn lựa chọn đối tượng sát hại hoàn toàn không theo quy luật, đâm chém loạn xạ đến chết và chỉ vẽ bươm bướm sau lưng. Theo thời gian, hắn bắt đầu săn giết tội phạm, thậm chí là tội phạm tội ác tày trời, hơn nữa còn sử dụng hình thức đóng đinh, hoàn toàn biến thành “người chấp pháp”.
Thời gian gây án của hắn không có quy luật hay chu kỳ rõ ràng, có quãng thời gian vài năm đứt đoạn. Tôi nghi ngờ có khả năng hắn bị nguyên nhân khác quấy rối, ví dụ như ở tù, xuất ngoại hoặc nằm viện.
Lư hương ở hiện trường và cách xử lý hai kiểu thi thể khác nhau cũng xác thực tâm lý áy náy đối với các nạn nhấn ban đầu. Tuy hắn biến thái, nhưng vẫn còn lương tri và sự giằng xé trong tâm thức. Sau khi trở thành “người chấp pháp”, tôi nghĩ hắn cảm thấy được giải thoát nhiều hơn, trạng thái tinh thần cũng gần như ổn định. Bởi vì rốt cuộc, hắn đã tìm được phương thức cân bằng giữa nhu cầu giết chóc và lương tri.
Nhưng từ góc độ tâm lý học, kiểu ổn định này chỉ là bề ngoài và tạm thời thôi. Giết chóc càng nhiều, mức độ biến thái càng cao. Đã nhiều năm trôi qua như thế, tôi có thể khẳng định tinh thần của hắn đã đền bờ vực sụp đổ, giờ chỉ cần một đỉnh điểm bộc phát thôi.
Mà gần đây, đỉnh điểm ấy đã xuất hiện. Biểu hiện chính là hắn công khai giết chết kẻ đồng lõa bắt chước mình trong vụ án hồ điệp.”
Bạc Cận Ngôn kết thúc phần suy luận. Tất cả cảnh sát hình sự đều không ai lên tiếng. Giản Dao có chút bất an khó hiểu. Đó là gì nhỉ? Luôn cảm giác có chi tiết nào đó quen thuộc, có người và việc quan trọng gì đó được phác họa rất sống động. Nhưng bản thân đang ở trong lưới nên cô không thể nhìn rõ.
Cô nhìn Bạc Cận Ngôn, nhớ đến nhũng lời anh vừa nói, nội tâm từ từ bình tĩnh trở lại.
Đừng sợ nhìn thẳng vào vết thương, bởi vì chân tướng vĩnh viễn tồn tại, ở ngay dưới vết thương của chúng ta, chờ đợi ta tìm đến.
* * *
Vài ngày sau, tất cả tin tức về vụ án này đều lan truyền rầm rộ, buộc phải báo cáo lên Bộ Công an và liệt vào danh sách những vụ án lớn gây chấn động cả nước, cấp trên cử thêm cảnh sát đến phương Nam, thành lập tổ chuyên án, phân ra nhiều tổ nhỏ làm việc. Còn tổ của Bạc Cận Ngôn trở thành nhóm nòng cốt kiêm vai trò cố vấn. Nhóm cảnh sát hình sự bắt đầu điều tra từ nhiều phương diện: Bối cảnh của mười hai nạn nhân, giám định tỉ mỉ hiện trường, kiểm tra đối tượng khả nghi…
Lúc này, Bạc Cận Ngôn trực tiếp xác định mục tiêu đầu tiên của tổ chuyên án là thành phố Đồng, vụ án Giản Dực hai mươi năm trước.
Anh không bao giờ làm chuyện vô ích mà chỉ đi đường tắt thôi. Việc này nói rõ điều gì? Chính là trong lòng anh đã sớm nhận định, sát thủ hồ điệp có liên quan một cách bí ẩn đến vụ án của Giản Dực.
Gió thu thổi ào ạt qua bờ tường xám đen dài miên man bao quanh nhà tù. Phương Thanh và An Nham ôm một chồng tài liệu đi ra. Nhìn thấy Giản Dao và Bạc Cận Ngôn, anh trao đổi ngay; “Vụ án năm đó điều tra ra hung thủ có 8 người, trông đó 3 tên thủ phạm chính đều bị phán tử hình, 1 kẻ chung thân, 4 kẻ có kỳ hạn. Hai trong số đó đã qua đời trong tù giam, hai trong số ba tên mãn hạn tù đã chết vào 10 năm trước, chỉ còn Từ Hồ Cường còn sống.”
* * *
Đây là một garage sửa chữa ô tô vô cùng bình thường, có bốn, năm nhân viên miệt mài làm việc. Từ Hồ Cường tóc đã hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, lưng hơi còng nhưng vẫn rửa xe như những người trẻ tuổi, có thể thấy cuộc sống của ông ta rất khổ cực. Từ xa, Giản Dao nhìn một trong những tên hung thủ ngày trước, lòng chợt đắng chát.
“Em có tha thứ cho ông ta không?” Bạc Cận Ngôn bỗng hỏi.
“Có thể bỏ qua nhung không thể tha thứ.” Giản Dao lẳng lặng đáp.
Lúc bị dẫn đến trước mặt cảnh sát, Từ Hồ Cường nơm nớp lo sợ: “Tôi không phạm tội, sao lại bắt tôi?”
Phương Thanh lạnh lùng đe dọa: “Đàng hoàng một chút, tìm ông hỏi mấy việc, là chuyện rất quan trọng. Không nghiêm túc trả lời thì theo chúng tôi về Cục Cảnh sát.”
Người đã ra tù tuyệt đối không bao giơ muốn quay trở lại, huống chi Từ Hồ Cường cũng sợ mất công việc này liền vội vàng gật đầu. Nhưng phải hỏi từ đâu đây? Năm đó, những cảnh sát hình sự xuất sắc rất phẫn nộ vì vụ án, đã hỏi đi hỏi lại cả trăm lần, tất cả chi tiết đều được ghi cặn kẽ vào hồ sơ. Chỉ sợ Từ Hồ Cường cũng khai nhận vô số lần rồi.
Chỉ thấy Bạc Cận Ngôn bình tĩnh nhìn về phía ông ta, đôi mắt giấu kín sau cặp kính râm.
“Hôm đó còn có một cậu thiếu niên mười mấy tuổi đi theo các người đến nhà họ Giản. Cậu ta tên là gì?”
Từ Hồ Cường thoáng giật mình. Những ký ức kia đã rất xa xôi và mơ hồ, nhưng chuyện này đã thay đổi cuộc đời ông ta khiến ông ta hối hận và sợ hãi cả đời. Vì thế, khi Bạc Cận Ngôn hỏi xoáy vấn đề như vậy khiến một vài hình ảnh vốn đã bị quên lãng bỗng loáng thoáng hiện ra trong tâm trí, giống như những thước phim ngắn vỡ nhòe thi nhau lóe lên trước mắt.
“Sao cậu biết?” Ông ta bật thốt.
Nhóm Giản Dao, Phương Thanh chợt kinh hoàng, Bạc Cận Ngôn cười nhạt: “Dĩ nhiên tôi biết rồi, như tận mắt nhìn thấy vậy.”
Tại sao lại giết Giản Dực? Những năm 80, 90 của thế kỷ trước là thời đại xã hội đen hoành hành. Đám côn đồ muốn giết một người có thể đơn giản chỉ vì lời qua tiếng lại hay nhìn đối phương không vừa mắt mà thôi.
Mà con người cùa Giản Dực đã khiến đám xã hội đen toàn thành phố đều không ưa. Ông ghét cái ác như thù, còn vô cùng tài ba, liên tục phá biết bao sòng bạc lậu của bọn chúng, tóm gọn rất nhiều băng nhóm đánh nhau. Khi đó, mấy tên đàn anh xã hội đen nổi tiếng có tên nào chưa từng giết người mà leo được đến vị trí này? Nhưng ở thành phố Đồng thì không, bởi Giản Dực quả thật là tâm gương “án mạng tất phá”. Nếu hôm trước có một tên côn đồ giết người, mới có được địa vị giang hồ thì ngày hôm sau đã bị Giản Dực lần theo dấu vết, bắt giữ đưa vào trại tạm giam, không tử hình thì cũng chung thân.
Bọn côn đồ hận Giản Dực đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng thời đó, không ai dám cả gan trêu chọc cảnh sát, mà cảnh sát cũng không phải dễ bắt nạt. Nhưng đêm đó, một đám lưu manh từng bị Giản Dực bắt giữ đã uống rất nhiều rượu. Trong đó có hai, ba tên là nhân vật “nổi tiếng” trong thành phố. Chúng cảm thấy “phải cho Giản Dực biết tay”, “chém chết cái thằng nhãi ranh đó”… Cuối cùng, chúng xách dao đến nhà ông.
Vũ khí đánh nhau khi ấy đều là dao bầu, dao cắt dưa, như thể có vậy mới xứng danh là người trong giang hồ. Cả đám hùng hổ kéo đến cửa nhà bố mẹ của Giản Dực, vì có tên lưu manh đã nhìn thấy ông đến đây hôm nay, vẫn chưa trở về ký túc xá cảnh sát.
Giản Dực không hề phòng bị. Người cảnh sát hình sự trẻ tuổi, chiến công hiển hách, vang danh toàn tỉnh không hề có sự phòng bị. Nếu là âm mưu giết ngươi, có lẽ ông sẽ đánh hơi được động tĩnh trước đó. Nhưng đám côn đồ này do say rượu nhất thời kích động, vừa vào nhà liền chém xối xả. Cho dù Giản Dực thân thủ hơn người nhưng vẫn bị chém sau lưng một nhát không tài nào chống cự, huống chi là bố mẹ ông đã lớn tuổi.
Máu tươi chảy lênh láng trên mặt đất, mỗi người đều bị chém thành nhiều mảnh.
Thời ấy xã hội đen đều thịnh hành trào lưu thu nhận đàn em lóc nhóc. Từ Hồ Cường nhớ mang máng, hôm đó, tên đại ca cũng dẫn theo vài “đàn em”, cả đám đông đúc, trông rất có khí thế. Nhưng dù sao, đó cũng chỉ là mấy đứa trẻ đi theo đuôi, chờ nhóm người lớn cầm đầu giết người xong thì đã sợ run cầm cập rồi. Bọn nhóc chạy trốn tứ tán, cuối cùng bị cảnh sát bắt về. Nhưng vì không để lại dấu vết hay vân tay ở hiện trường, thế nên chúng bị đẩy vào trường cải tạo thiếu niên giáo dục mấy tháng rồi thôi.
Từ Hồ Cường kể xong chuyện cũ rồi ngơ ngác không biết rốt cuộc họ muốn tìm cái gì.
Giản Dao ngẩng đầu nhìn ra xa, yên lặng không nói!
Bạc Cận Ngôn trầm ngâm chốc lát rồi miêu tả về người muốn điều tra: “Trong đám đàn em kia, có một người khác hoàn toàn, chắc chắn ông vẫn nhớ. Cậu ta khoảng 15 đến 18 tuổi, gia cảnh rất khá, có thể nhìn ra qua cách ăn mặc. Tính cách cậu ta quật cường, ít nói, nhưng rất có “nghĩa khí” như kiểu của các ông. Tuy nhỏ tuổi nhưng cậu ta đã vào vai “phản diện”, bình thường không động đến ai, song nếu ai chọc vào cậu ta, cậu ta có thể liều mạng với người đó. Cậu ta từng đi chung với bọn ông trong vụ án lần đấy, nhưng sau đó không còn xuất hiện nữa.”
Giản Dao thẫn thờ nhìn anh hồi lâu, ánh mắt lộ rõ vẻ bối rối. Hắn là người như vậy sao?
Từ Hồ Cường trợn mắt nhìn Bạc Cận Ngôn, thình lình hỏi An Nham bên cạnh: “Cậu ta mù phải không? Các người tìm thầy bói hỗ trợ à? Cảnh sát mà cũng tin mấy cái này sao?”
Phương Thanh vỗ mạnh vào vai ông ta: “Nói nhảm nhiều vậy làm gì, khai mau!”
Thật ra, những chi tiết về đám đàn em lóc chóc kia, Từ Hồ Cường thật sự không nhớ rõ. Năm đó, ông ta vốn không phải đại ca, chỉ là lâu la thôi. Nhưng Bạc Cận Ngôn miêu tả quá sống động, quá cặn kẽ, nên nhất thời ông ta thật sự nhớ ra có người như vậy. Đúng là thời gian đó, cậu ta có đi theo băng nhóm của ông ta, nhưng về sau đột nhiên bặt vô âm tín. Về phần cảnh sát bắt được vài thằng nhóc, nhưng quả thật đã bỏ sót tên nhãi kia.
“Thằng Đá Tảng…” Từ Hồ Cường lẩm bẩm: “Tôi chỉ nhớ biệt danh của nó là thằng Đá Tảng…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!