Nghe Lời Anh Nhất - Chương 47: Khiển trách
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Nghe Lời Anh Nhất


Chương 47: Khiển trách


Edit: Mộc Tử Đằng

Trình Tư Miên cùng Tra Dịch Quang cố gắng muốn nghe tiếng động bên trong phòng nhưng nghe hồi lâu cũng không nghe được cái gì có giá trị.

“Bộp!” Đột nhiên từ trong phòng truyền ra một tiếng như vậy.

Trình Tư Miên và Tra Dịch Quang trố mắt nhìn nhau, sau đó chợt nhảy cỡn lên đập cửa, “Chú, chú đang làm gì vậy hả?”

Tra Dịch Quang, “Trình Tần, bình tĩnh lại đi, đừng làm loạn nữa.”

“Tô Hiển Ngôn anh mở cửa nhanh lên! Tô Hiển Ngôn?!” Trình Tư Miên luống cuống tay chân, kéo tay Tra Dịch Quang hỏi, “Sẽ không có chuyện gì đúng không? Chắc sẽ không có chuyện gì đâu.”

Tra Dịch Quang vỗ vỗ vai cô, “Đừng hoảng đừng hoảng, cùng lắm là hai người đánh nhau một trận thôi.”

“Vớ vẩn!” Tuy Trình Tư Miên nói như vậy nhưng sâu trong lòng cô lại đồng ý với lời giải thích của Tra Dịch Quang, tiếng động vừa rồi…chắc không đánh nhau thật chứ. Chú ơi là chú, đây là ông chủ của chú đó, chú còn cần công việc này nữa không! Làm sao chú có thể nói đánh là đánh được!

Trình Tư Miên và Tra Dịch Quang đi tới đi lui ngoài cửa một lúc lâu, ngay lúc Trình Tư Miên muốn nổi điên lên rốt cuộc cửa phòng đã được mở ra.

Trình Tư Miên không nói hai lời liền đi vào bên trong, nhưng lại bị Trình Tần xách cổ áo kéo ra ngoài, “Cháu tới đây cho chú.”

Trình Tư Miên không chịu đi, cô nhìn về phía Tô Hiển Ngôn đứng trong phòng, anh chỉ lẳng lặng đứng đó, dường như không xảy ra chuyện gì lớn, nhưng cô thấy được cổ áo của anh hơi nhăn nhúm, còn bên khóe miệng có một vết bầm tím…

“Chú! Chú sao lại đánh người hả!”

Trình Tần hừ lạnh một tiếng, “Trình Tư Miên, chú còn chưa tính sổ với cháu đâu, mau đi ra cho chú.”

“Ôi ôi ôi! Chú! Trình Tần! Ôi chú đừng kéo cháu mà!”

Trình Tư Miên bị Trình Tần kéo ra khỏi phòng, Tra Dịch Quang từ từ đi vào nhìn Tô Hiển Ngôn một cái, rồi lại vỗ vỗ vai anh, “Ôi thần linh, đúng là hiếm thấy, bình thường Trình Tần luôn đối xử tốt với cậu, nhưng nói đến động thủ liền không nói hai lời…Hai người thật sự đánh nhau à?”

Tô Hiển Ngôn giơ tay lên lau khóe miệng một cái, cười nhạt, “Nói chính xác thì không phải đánh nhau mà lại bị đánh.”

Tra Dịch Quang, “Bị đánh…cậu không đánh trả lại?”

Ánh mắt Tô Hiển Ngôn sâu thẩm, “Chuyện này đúng là tôi không đúng, đây xem như cho cậu ấy một câu trả lời công bằng đi.”

“Đúng là anh em tốt.” Tra Dịch Quang lặng lẽ giơ ngón cái lên, “Nhưng mà hai người ngây người ở trong phòng lâu như vậy là nói gì hả?”

Tô Hiển Ngôn nhìn anh ta, “Chẳng qua chỉ để câu ấy tiếp nhận thôi, cũng là để cậu ấy tin tưởng tôi.”

Tra Dịch Quang gật gật đầu, “Nhìn dáng vẻ vừa rồi của cậu ấy chắc là tiếp nhận được rồi. Ấy mà, cậu là người gian trá như vậy, nhất định cậu đã lừa cậu ấy đến khi tiếp nhận mới thôi.”

Tô Hiển Ngôn, “…”

Bị Trình Tần khiển trách một trận xong, Trình Tư Miên liền lén lút chạy đến phòng Tô Hiển Ngôn để xem anh thế nào rồi, nhưng ai mà biết được chưa đi tới cửa đã bị Trình Tần kéo trở về.

“Hơn nửa đêm rồi cháu muốn làm gì?”

Trình Tư Miên liếc mắt, “Chú, chú cũng biết hơn nữa đêm à, vậy sao chú còn không đi ngủ.”

“Trình Tư Miên, lăn về phòng ngay cho chú, con gái phải biết dè dặt một chút.”

“Trước kia cháu cũng hay đến phòng anh ấy mà.” Trình Tư Miên nhướng mày, “Lời này của chú có lẽ đã quá muộn rồi.”

Trình Tần nghẹn họng, “Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, cháu đừng hòng giở trò xấu dưới mắt chú.”

“Chú! Mẹ cháu còn không quản cháu như vậy, chú có nghe buổi sáng bà ấy đã nói không, chú cò phong kiến hơn bà ấy nữa!” Trình Tư Miên nói xong liền ngẩn người, sao cô lại nhắc tới Tưởng Vân Lam thế này…

Trình Tần hừ lạnh, “Phong kiến thì thế nào, đây cũng là vì lo cho cháu thôi.”

“Chú nghĩ nhiều rồi, Tô Hiển Ngôn sẽ không tùy tiện làm chuyện xấu đâu, tình yêu của chúng cháu là tình yêu trong sáng.”

Mặt Trình Tần không hề thay đổi nói, “Chú tin tưởng cậu ấy nhưng chú không tin cháu nổi. Cho nên cháu ngoan ngoãn về phòng đi.”

Trình Tư Miên, ha?

Ngày hôm sau thức dậy, năm người cùng ngồi ăn sáng bên bàn ăn.

Sau khi ăn xong, Tưởng Vân Lam thu dọn bàn ăn, còn bốn người còn lại thì đi ra khỏi nhà, ba người đi làm còn một người đi học.

Tô Hiển Ngôn, Trình Tần và Tra Dịch Quang mỗi người đều có xe riêng, Trình Tư Miên chỉ cần tùy tiện chọn một chiếc xe đã có thể thuận lợi đi đến trường học, dựa theo bình thường cô đều đi xe của Tô Hiển Ngôn, nhưng mà hôm nay có hơi do dự một chút, trước khi lên xe cô còn liếc nhìn Trình Tần một cái, đúng lúc anh ta cũng đang híp mắt nhìn cô.

Trình Tư Miên nuốt nước bọt, kéo kéo ống tay áo của Tô Hiển Ngôn, “Anh nói xem, em có nên ngồi xe của chú…”

Tô Hiển Ngôn duỗi tay sờ đầu cô, “Không cần, cậu ấy sẽ không để ý đâu.”

Trình Tư Miên: Ánh mắt đó không giống như không để ý.

Tra Dịch Quang đã lái xe ra gần cổng đột nhiên hô lên, “Hiển Ngôn, bây giờ cậu không đi đến EV nữa mà đi đến Tô thị, đã không còn thuận đường nữa rồi.”

Trình Tư Miên sửng sốt một chút, ngước mắt nhìn anh, “Đúng rồi, em quên mất anh đã đổi chỗ làm.”

“Không sao, không tốn bao nhiêu thời gian.” Tô Hiển Ngôn giúp cô mở cửa bên ghế phụ ra, trong mắt toàn bộ đều là dịu dàng, “Lên xe thôi.”

Trình Tư Miên mím môi cười, cô dĩ nhiên muốn anh đưa mình đi học rồi. Anh đã kiên quyết như thế nên cô liền bỏ qua ánh mắt thận trọng của người nào đó!

Trình Tư Miên ngồi vào trong xe Tô Hiển Ngôn, sau đó xe nghênh ngang rời đi.

Tra Dịch Quang nhìn Trình Tần không chịu lái xe đi, hơn nữa trên mặt còn lộ ra biểu cảm rất quái dị, anh ta liền trêu nói: “Sao vậy chú, còn nhìn gì nữa,người cũng đã đi rồi.”

Trình Tần trừng mắt với anh ta một cái, rốt cuộc cũng chạy xe đi.

Làm thế nào đây! Hoàn toàn không có cách nào thích ứng được! Nhìn ánh mắt Tô Hiển Ngôn và động tác của cậu ấy với cháu gái mình, trước kia thì không thấy gì, nhưng từ khi biết được hai người có một chân, anh ta nhìn thế nào cũng không nghĩ thoáng được!

Từ đầu anh chính là đàn anh mà anh ta kính trọng và bội phục nhất…Cuối cùng lại bị cháu gái nhà mình nắm trong tay, thế giới này đúng là cái quái gì cũng có thể xảy ra!

Hơn nữa còn có cuộc sống ở tương lai, Tô Hiển Ngôn muốn xưng hô với anh ta thế nào đây? Nếu như hai người đó tiến đến bước cuối cùng, vậy Tô Hiển Ngôn chẳng phải sẽ thấp hơn anh ta một bậc, còn gọi anh ta bằng chú sao?

Trình Tần rùng mình một cái, thật đáng sợ…

Từ khi mối quan hệ giữa Tô Hiển Ngôn và Trình Tư Miên bị bại lộ ở nhà, Trình Tư Miên bắt đầu giở thủ đoạn bịp bợm, tàn sát chó độc thân.

Ví dụ như thiên vị.

Trước kia Trình Tư Miên hiếm khi xuống bếp làm món gì, vì không để người khác phát hiện cô làm riêng cho Tô Hiển Ngôn nên sẽ làm dư ra một chút để cho Trình Tần, còn Tra Dịch Quang thì hoàn toàn được cho ăn bơ.

Nhưng còn bây giờ, Trình Tư Miên đã hoàn toàn không còn cố kỵ  Trình Tần nữa, cô nướng chút bánh quy hoặc làm bánh ngọt gì đều sẽ bỏ vào trong một cái hộp tinh xảo, sau đó đưa hết cho  Tô Hiển Ngôn, Trình Tần không hề có miếng nào. Đối với lần này, Trình Tần bị Tra Dịch Quang cười nhạo rất lâu, đây chính là điển hình của việc gả cháu gái ra ngoài như bát nước hất đi…

Còn khi xem tivi. Bây giờ Tô Hiển Ngôn bận rỗn nhiều việc, đã không còn thường xuyên về đây nữa, cũng không có nhiều thời gian cùng Trình Tư Miên xem talk show nữa, nhưng phàm là anh ta, Trình Tư Miên đều sẽ ghét bỏ ngồi xem cùng.

Trình Tần và Tra Dịch Quang có đi tới, Trình Tư Miên sẽ làm như không thấy, còn Tô Hiển Ngôn tới thì lại khác, anh vô cùng dung túng cho cô, thỉnh thoảng lại đút cho cô mấy quả nho, một chút dáng vẻ sếp lớn cũng không có…

Tra Dịch Quang bày tỏ mình bị tổn thương nghiêm trọng, anh ta phải đi tìm Diệp Hiểu Hiểu để trấn an tâm hồn nhỏ bé của mình thôi. Còn Trình Tần lại tỏ ra không thể nhẫn nhịn được! Nhưng mà anh ta còn có thể nói gì nữa! Lần trước đánh Tô Hiển Ngôn, anh ta đã dùng hết dũng khí và xung động cả đời mình rồi! Anh ta cũng không dám bứt râu trước mặt cọp đâu!

Nghỉ hè năm lớp 11.

Trình Tư Miên đi học vẽ, yêu cầu này là do chính miệng cô nói ra, bởi vì sau khi học được từ Tra Dịch Quang và nghiêm cứu thêm nhiều nội dung về phương diện này, cô thật sự vô cùng thích vẽ.

Còn Tưởng Vân Lam, cả kỳ nghỉ hè này dường như đều bầu bạn với cô, buổi sáng đưa cô đến lớp mỹ thuật, bà chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô còn đưa cô đi học, tối đến lại đón cô về nhà. Trình Tư Miên nói bà không cần phí tâm như vậy nhưng bà nói mình không sao, ngược lại còn rất vui vẻ, bà muốn bù đắp lại tất cả mất mác trước kia của cô.

Trình Tư Miên không thể nào không cảm động được, sâu trong nội tâm của cô đã khát vọng tình thương của người mẹ từ rất lâu, bây giờ lại được nhận được…Sống chung một khoảng thời gian như vậy cô đã có thể đón nhận bà, thậm chị còn mở miệng gọi bà là mẹ.

Sau khi kỳ nghỉ hè trôi qua, cuộc sống lớp 12 bắt đầu, ý nghĩa của lớp 12 đối với mọi người mà nói chính là phấn đấu hết mình. Nhưng vừa mới bước vào học kỳ đầu tiên của lớp 12, Trình Tư Miên đã phải đổi mặt với một lựa chọn khó khăn trước mắt.

“Tư Miên, mẹ không ép con, nhưng mà mẹ cảm thấy con đi theo mẹ qua bên đó có thể học được nhiều thứ hơn.” Tưởng Vân Lam dịu dàng nói, “Mẹ biết con rất thích vẽ, mẹ có một người bạn tốt ở Mỹ, anh ấy là một nghệ thuật gia rất giỏi, con có thể vừa học văn hóa vừa học vẽ ở bên đó.”

Trình Tư Miên dựa vào ban công, hơi cau mày.

“Là không muốn rời xa Tô Hiển Ngôn à?”

Trình Tư Miên ngẩn ra, phản ứng nhỏ bé này cũng lọt vào trong mắt Tưởng Vân Lam, bà thở dài, duỗi tay ra sờ đầu cô, “Không sao, nếu con không muốn đi với mẹ, vậy mẹ về bên kia hoàn thành công việc rồi từ chức, sau đó sẽ về nước chăm sóc con.”

“Đừng…” Trình Tư Miên rũ mắt, “Mẹ không cần hy sinh vì con lớn như vậy, con biết mẹ rât thích công việc bên đó, vì con mẹ đã trì hoãn mấy tháng rồi.”

Tưởng Vân Lam nhẹ nhàng ôm Trình Tư Miên vào ngực, “Bây giờ đối với mẹ mà nói con là người quan trọng nhất.”

Trình Tư Miên tựa lên vai bà, từ từ đỏ mắt, “Mẹ…”

“Tư Miên, con có quyết định thế nào mẹ cũng đều tôn trọng con.”

Trình Tư Miên mím môi, cô biết cô rất muốn giữ lại phần ấm áp này, nhưng cô cũng không đồng ý Tưởng Vân Lam chiều cô một cách miễn cưỡng như thế. Ban đầu là bởi vì cha nên bà không có cái gì ở trong nước cả. Sau khi đến Mỹ bà đã mua nhà, có công việc, có bạn bè, bên kia mới là điều khiến bà thật sự lưu luyến…

Tô Hiển Ngôn ngồi lên vị trí cao nhất của nhà họ Tô mới không bao lâu, anh cần xử lý rất nhiều chuyện. Anh bận rộn ở nơi cao nhất, cô thường không nhìn thấy anh, nhưng cô lại không có cảm giác mất mác gì, bởi vì cho tới bây giờ anh chưa từng quên cô.

Chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, anh đều sẽ ở cạnh cô…

Trình Tư Miên không muốn rời xa anh nhưng cô cũng không quên yêu cầu đối với bản thân của mình, cô phải trở nên lớn mạnh và ưu tú hơn.

Tưởng Vân Lam nói đến việc xuất ngoại đã hơn một tuần, Trình Tư Miên cũng do dự suốt cả tuần. Cô đi theo Tưởng Vân Lam ra nước ngoài theo lời bà nói thì một mặt có thể ở chung với Tưởng Vân Lam, mặt khác cô sẽ có cơ hội học tập ở Mỹ. Tưởng Vân Lam nói vị nghệ thuật gia mà bà biết vẽ rất đẹp, nếu có thể trở thành học trò của ông ấy cô hẳn là cách ước mơ của mình càng gần hơn nữa…

“Trình Tư Miên.” Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên từ phía trước, Trình Tư Miên lập tức ngẩng đầu nhìn qua, Tô Hiển Ngôn đang đứng trước cổng trường, vẫn đẹp trai ngất trời như mọi khi….

“Sao anh lại tới đây, hôm nay anh lại không nói cho em biết anh đến đón em.”

Tô Hiển Ngôn cười nhạt, “Chỉ là quyết định đột xuất thôi, muốn đi ăn tối với em.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN