Nghe Lời Anh Nhất
Chương 50: Họa sĩ
Edit: Mộc Tử Đằng
Trải qua 3 năm phát triển, quy mô của công ty EV lại phát triển thêm một bậc. Người quản lý hiện tại là Trình Tần và Tra Dịch Quang, phía sau tất nhiên là có Tô Hiển Ngôn chống đỡ, Tô Hiển Ngôn có một tình cảm đặc biệt với công ty này cho nên anh rất xem trọng nó.
Mặc dù anh không thường xuyên đến công ty nhưng khi có hội nghị lớn hoặc cần đưa ra quyết định gì thì anh đều xuất hiện.
Sau khi EV đổi mới cải tiến thì trong mắt nhiều người, Tô Hiển Ngôn chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Trình Tư Miên xuống xe trước cửa EV, khi ngước mắt nhìn lên, nơi này đã không chỉ có một tầng như trước kia nữa, bây giờ cả công ty phát triển vô cùng lớn. Cô cười một tiếng rồi đi vào trong.
“Xin chào, xin hỏi có thể giúp gì cho chị?” Cô gái lễ tân đã đổi người mới, nhìn dáng vẻ hoàn toàn xa lạ, Trình Tư Miên nói, “Tôi là họa sĩ mới tới, bên bộ phận thiết kế.”
“Vâng xin chị chờ một chút, tôi sẽ liên lạc giúp chị.”
Cô gái lễ tân gọi điện thoại, không bao lâu sau có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi xuống đón tiếp cô, “Cô chính là Trình Tư Miên?”
‘Vâng, xin chào.”
Người đàn ông đó cười cười, mang theo một cảm giác thật thà, “Tôi tên là Từ Phồn, hãy đi theo tôi. Viên Quả nói căn cơ của cô rất tốt, cô ấy hết sức đề cử cô.”
Trình Tư Miên cười khiêm tốn, “Có tốt hay không còn cần được các anh công nhận mới được.”
Từ Phồn nói, “Chỉ cần giám đốc của chúng tôi công nhận thì cô sẽ trót lọt.”
“Giám đốc của các anh rất nghiêm khắc sao?”
“Ừ…có hơi chọn lựa. Đúng rồi, lát nữa nếu anh ấy có bắt bẻ cô cái gì thì cũng đừng buồn, tính anh ấy vốn là như vậy.”
Trình Tư Miên gật đầu, “Không sao, chỉ cần vẽ đến khi anh ấy hài lòng mới thôi.”
Từ Phồn dẫn Trình Tư Miên lên tầng 3. Bộ phận thiết kế nằm ở đây, vừa bước vào cửa cô liền thấy từng hàng máy vi tính dài thật dài, còn có mấy chồng giấy trắng…Phần lớn người ngồi trong đây đều vùi đầu thiết kế, phía trước còn có vài người đang vây lại một chỗ, không biết đang thảo luận cái gì.
“Giám đốc Chương, ở đây có một đồng nghiệp mới tới.” Từ Phồn nói với mấy người ở đó.
Mấy người bên kia lập tức ngừng cuộc thảo luận lại, tất cả đều nhìn sang phía Trình Tư Miên, sau đó một người đàn ông mặc áo sơ mi xám nhạt bước ra, anh ta khoảng chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, trên mặt đeo một cái kính không gọng, nhìn qua vô cùng lịch sự tuấn tú.
Trình Tư Miên biết anh ta chính là giám đốc phòng thiết kế, Chương Hàm, vì vậy liền đi lên chìa tay ra, “Xin chào giám đốc, tôi tên là Trình Tư Miên.”
Chương Hàm quan sát Trình Tư Miên mấy lượt, “Cô là họa sĩ mới tới?”
“Đúng vậy.”
Chương Hàm nhéo mi tâm, “Sinh viên?”
“Chuẩn bị học năm thứ ba.”
“Cái gì?!” Chương Hàm nâng cao âm lượng, rồi quay sang nhìn Từ Phồn, “Đây là chuyện gì hả, tôi nói tôi cần một người có kinh nghiệm làm việc, một họa sĩ có năng lực chuyên môn vững chắc, chứ không phải muốn một thực tập sinh. Cậu tìm một sinh viên năm hai đại học là sao?”
Từ Phồng bối rối, “Giám đốc, không phải anh nói tìm Viên Quả để nhờ cô ấy tìm người sao, đây là người mà cô ấy đề cử…”
“Cậu có nói điều kiện của tôi cho cô ấy nghe không, sao cô ấy lại tùy tiện nhét váo một người chưa tốt nghiệp thế này, thật là quá đáng!”
“Giám đốc Chương.” Trình Tư Miên cắt ngang lời anh ta nói, “Tôi cảm thấy anh quá mức độc đoán rồi, tôi nghĩ thực lực cá nhân của một người không nên dùng thời gian để cân nhắc, tôi không có kinh nghiệm làm việc nhiều nhưng không có nghĩa là tôi không làm được.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt tại chỗ, ngay cả người người xung quanh đang vùi đầu vẽ cũng ngẩng phắt đầu lên nhìn Trình Tư Miên.
Được đó, có người dám trực tiếp làm cho giám đốc Chương nghẹn họng như vậy, đừng nhìn thấy tướng mạo anh ta lịch sự mà lầm, tính khí nóng nảy không phải hạng thường đâu!
“Ý cô là gì, cô rất giỏi?” Chương Hàm híp mắt lại.
Trình Tư Miên, “Có giỏi hay không hy vọng sau khi anh xem tôi vẽ hẳn đưa ra quyết định.”
“Được.” Chương Hàm tùy ý lấy hai tờ giấy trắng đưa cho cô, “Cô chắc đã biết gần đây chúng tôi đang thiết kế nhân vật cho trò chơi mới, tuyển dụng cô cũng là vì cái này, cho nên bây giờ cô mô phổng một nhân vật cho tôi xem, để tôi khảo sát tài nghệ của cô như thế nào.”
Trình Tư Miên nhận lấy tờ giấy, “Được, nhưng mà trước khi vẽ tôi muốn đọc miêu tả nhân vật trò chơi một chút.”
Chương Hàm nhìn cô một cái, “Tiểu Trương, đưa cho cô ấy xem.”
“Vâng.”
“Bên kia đều có đầy đủ dụng cụ, tôi cho cô một ít thời gian, cô cứ tùy ý mà phát huy.”
“Cảm ơn.” Trình Tư Miên nhận lấy văn kiện được đưa tới, rồi ngồi vào bàn vẽ.
Chương Hàm hừ lạnh một tiếng, “Các cậu lại đây, tiếp tục thảo luận.”
Trình Tư Miên không vội vẽ mà cô mở văn kiện miêu tả nhân vật ra đọc một lượt. Trò chơi này cô đã nghe Tô Hiển Ngôn đề cặp tới hồi đầu năm, có thể nói nó khiến anh suy nghĩ và đặt tâm huyết vào rất nhiều.
Sự yêu thích với hội họa của Trình Tư Miên được nhen nhóm từ nhân vật trò chơi, cô vẫn luôn có một nguyện vọng, đó là thiết kế các nhân vật trò chơi cho Tô Hiển Ngôn, cô muốn đặt một miếng ngói trong thế giới sáng tạo của anh. Cho nên lần này cô đến đây là muốn tạo cho anh sự ngạc nhiên và mừng rỡ.
Một lúc sau.
Trình Tư Miên đứng lên, cầm hai tờ giấy trên tay đi về phía Chương Hàm và mấy người kia.
Cô đứng trước bàn làm việc, chìa hai tờ giấy vẽ ra, “Bởi vì vừa rồi nghiêm cứu trong văn kiện mất một chút thời gian nên tôi chỉ vẽ hai nhân vật. Một nam một nữ, các anh nhìn một chút xem có hài lòng hay không?”
Chương Hàm nhận lấy tờ giấy, dưới ánh mắt của mọi người từ từ mở ra.
Tờ thứ nhất vẽ một người đàn ông, tay cầm thanh kiếm dài, tóc dùng vải ngọc cột lại, quần áo màu đỏ hơi lung lay, trong mắt mang tia dịu dàng nhưng lại mang theo cảm giác hào hùng chính nghĩa, nhìn vào cả người toát lên mùi vị của một hiệp khách trong giang hồ kết hợp với công tử nhà giàu.
Bức tranh thứ hai vẽ một cô gái, trên lưng đeo một cây đàn cổ, mái tóc dài còn được vẽ cho nó bay phiêu phiêu theo gió rất sinh động, cả người mặc quần áo màu trắng, còn vẽ thêm áo lụa bên ngoài như ẩn như hiện, chắc chắc là một giai nhân khuynh quốc khuynh thành trong cổ phong.
Mọi người yên lặng nhìn một lúc lâu, trong con ngươi Từ Phồn lóe lên sự kích động và kinh hãi, không nói đến kỹ thuật vẽ thế nào, chỉ cần nhìn vào hình tượng của hai nhân vật, đơn giản là đẹp đến cực điểm!
“Các anh, cảm thấy thế nào?” Trình Tư Miên hỏi, “Đây chỉ là hình vẽ đại khái thôi, nếu như các anh không hài lòng đến khâu hậu kỳ tôi có thể vẽ lại.”
“Tại sao lại thiết kế như vậy?” Trình Tư Miên nói còn chưa hết câu, Chương Hàm đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô.
Trình Tư Miên ngẩn người, nói: “Tôi dựa theo miêu tả tính cách nhân vật, bối cảnh còn có vũ khí hữu dụng để thiết kế, có chỗ nào sai sao?”
“Giám đốc, tôi cảm thấy cô ấy vẽ rất tốt, nhân vật được thiết kế như vậy nếu tung ra ngoài sẽ thu hút được rất nhiều người.” Từ Phồn không tiếc lời khen ngợi, “So với bản thiết kế của họa sĩ trước đó có thể nói là tốt hơn nhiều, anh cảm hấy thế nào?”
Chương Hàm lại nhìn mấy lần, lúc này mới nghiêm túc nhìn về phía Trình Tư Miên.
Cô gái trước mắt trẻ trung xinh đẹp, nhìn một cái liền thấy người này không giống người có kinh nghiệm, đây cũng là nguyên nhân đầu tiên vì sao anh ta cảm thấy cô không làm được, nhưng bây giờ nhìn lại, còn có hai bức vẽ này..
“Cô học trường nào?”
“Yale.”
“Bộp” Có người làm rơi bút vẽ xuống đất.
Trong con ngươi Chương Hàm thoáng hiện qua một tia kinh ngạc, “Cô nói cô mới học năm ba, vậy tại sao cô đột nhiên lại muốn đến công ty chúng tôi thiết kế nhân vật trong trò chơi?”
Trình Tư Miên suy nghĩ một chút rồi bịa ra lý do, “Đang là kỳ nghỉ hè nên tôi muốn về nước tìm một công việc làm thêm, ừ…sinh viên mà, muốn kiếm chút tiền sinh hoạt.”
Từ Phồn vỗ vai cô một cái, “Không ngờ cô lợi hại như vậy, à, là sinh viên của khoa nghệ thuật đại học Yale sao? Khó trách Viên Quả muốn tiến cử cô tới đây.”
Trình Tư Miên gật đầu, nhìn về phía Chương Hàm với đôi mắt đầy khao khát, “Giám đốc Chương, vậy tôi…”
Chương Hàm rũ mắt, không nóng không lạnh nói, “Không có vấn đề gì muốn hỏi nữa thì đến phòng nhân sự báo cáo đi, Từ Phồn, cậu dẫn cô ấy đến đó đi.”
Từ Phồn vội nói, “Vâng!”
Trình Tư Miên cong môi, “Cảm ơn giám đốc.”
Sau khi nói xong cô liền đi theo Từ Phồn đi ra ngoài.
Chương Hàm nhìn theo bóng lưng cô, còn đặc biệt nhìn thêm hai lần.
Một tuần tiếp theo, Trình Tư Miên đều không cho bất kỳ ai tiết lộ tin tức cô đã về nước, cũng may quy mô của EV rất lớn, cô chỉ là một họa sĩ nhỏ bé nên không đụng mặt hai nhân vật lớn là Trình Tần và Tra Dịch Quang.
Đoán chừng là bên trên muốn bản vẽ gấp nên mấy ngày nay mọi người trong phòng đều vô cùng bận rộn, hiệu suất làm việc của Trình Tư Miên rất cao, cho nên thường hoàn thành công việc trước, còn rất rảnh rỗi đi mua bữa trưa bữa tối cho mọi người, nên liên tiếp vài ngày như vậy cô đã có quan hệ rất tốt với nhân viên trong bộ phận thiết kế.
“Mỏi cổ quá…tôi ra ngoài đi bộ chút đây, ôi, mọi người có cần mua gì không?” Trình Tư Miên duỗi người ra, đứng lên khỏi chỗ ngồi.
“Trà sữa!”
“Mua cho tôi một phần sandwich là được.”
“Tư miên, mua cho tôi phần cơm của cửa hàng kế bên công ty được không?”
“Tôi muốn mua…”
Trình Tư Miên ghi từng lời dặn lại, “Khoan đã, dặn nhiều quá một mình tôi không thể mang về hết được, mọi người tự gọi đồ ăn ngoài đi.”
Nói xong cô liền cầm ví tiền đi vào thang máy.
“Tiểu Trương.”
“Vâng giám đốc, có chuyện gì ạ?”
“Gọi Trình Tư Miên cầm bản vẽ vào đây cho tôi, tôi muốn xem thiết kế nhân vật Boss phụ thế nào.”
“Vâng.” Tiểu Trương đi ra khỏi phòng làm việc của Chương Hàm, anh ta nhìn một vòng bên ngoài lại không thấy Trình Tư Miên đâu, “Từ Phồn, Tư Miên đi đâu rồi?”
“Đi ra ngoài mua đồ ăn rồi, sao vậy?”
“Ồ không có gì, tôi có việc cần gặp cô ấy.” Tiểu Trương đi đến bàn làm việc của Trình Tư Miên tìm một vòng cũng không tìm thấy tập bản vẽ đâu, anh ta nhìn cái túi lớn để bên cạnh, trong túi xách có một ít bút vẽ tranh, anh ta thấy được một góc của bản vẽ lộ ra ngoài liền đưa tay đến lấy ra.
“Này? Tập bản vẻ này hình như không giống…” Mặc dù là tập bản vẽ nhưng không giống loại chuyên dụng ở công ty, Tiểu Trương hơi nghi ngờ lật mở nó ra.
“Ai đây? Khoan?!”
Từ Phồn đứng một bên nhìn cậu ta, “Sao hả?”
“Các cậu nhìn cái này đi.”
Mọi người nhìn vào dáng vẻ hoảng hốt của tiểu Trương thì vội vàng đi đến gần nhìn, “Cái gì vậy?”
Sau khi nhìn một cái, bọn họ đều có cùng biểu cảm như tiểu Trương, vô cùng kinh ngạc.
Trong tập bản vẽ này, tất cả mỗi một trang giấy đều vẽ cùng một người.
Góc mặt nghiêng, góc chính diện, toàn thân, ngồi, đứng, thậm chí là nằm…Đều là cùng một người có dáng dấp an tĩnh nhưng lại là một người đàn ông đẹp trai. Nếu chỉ là một nhân vật tưởng tượng thì mọi người cũng không cần phải kinh ngạc như vậy, nhưng vấn đề ở đây chính là bọn họ đều biết người mà Trình Tư Miên vẽ này, đó chính là ông chủ của bọn họ, Tô Hiển Ngôn!
“Tiểu Trương, chuyện gì hả, lề mề ở đó.” Chương Hàm không chờ được nên tự đi ra tìm anh ta.
Tiểu Trương sững sờ đưa tập bản vẽ trong tay ra, “Giám đốc, hình như em cầm nhằm rồi.”
Chương Hàm nhíu mày đi lên phía trước, anh ta cúi đầu nhìn một cái, “Xảy ra chuyện gì?”
“Đây là bản trong túi xách của Trình Tư Miên, tôi cứ nghĩ là bản vẽ nhân vật trò chơi nên lấy ra xem, không ngờ…trong đó đều là vẽ Tô tổng.”
“Các anh vây lại chỗ tôi là gì thế?” Hai tay Trình Tư Miên xách theo đồ ăn mang vào, “Này, mau tới cầm giúp tôi với.”
Vừa nói xong cô chợt phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn mình. Trình Tư Miên ngẩn người, rồi lại chú ý tới tập bản vẽ trên tay tiểu Trương. Lúc ở Mỹ, cô thường dùng Tô Hiển Ngôn để luyện tay, mọi dáng vẻ của anh ở trong trí nhớ của cô đều được cô vẽ ra, bất tri bất giác đã vẽ được mấy tập, đây là tập bản vẽ gần đây cô vẽ, ngày hôm qua chỉ tiện tay bỏ vào trong túi xách, không ngờ lại bị mở ra thế này..
Trong lòng Trình Tư Miên hoảng sợ, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh bỏ đồ trên tay xuống, cô tiến lân lấy lại tập bản vẽ trong tay tiểu Trương, “À, sao cậu lại cầm cuốn này của tôi, chắc cậu muốn lấy tập bản vẽ trò chơi đúng không, à, nó ở đây.”
Trình Tư Miên lấy một quyển khác trong túi xách đưa cho tiểu Trương.
“Không phải..Tư Miên, đây là chuyện gì vậy?”
“Chuyện gì là chuyện gì?”
“Sao cô toàn vẽ Tô tổng trong đó thế?”
Một người đứng cạnh tiếp lời, “Ra là thế, Tư Miên, cô thầm mến Tô tổng của chúng tôi đúng không?”
“Oa, lá gan thật lớn nha, đại boss cao cao tại thượng của chúng tôi mà cô cũng dám thích.”
Trình Tư Miên ho khan vài cái, “Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ là, là..ừ,..chỉ thần tượng anh ấy thôi, chính là như vậy.”
“Thần tượng?” Tiểu Trương nghi ngờ nói, “Tư Miên, cô đã gặp Tô tổng rồi sao, hình cô vẽ với người thật quá giống đi.”
Trình Tư Miên thầm nghĩ, không chỉ thấy thôi đâu, mà đã sớm chung đụng rồi…
“Chỉ may mắn gặp một lần.” Trình Tư Miên không ngờ mọi ngời cứ quấn lấy vấn đề này không buông, “Được rồi được rồi, tôi không phải chỉ vẽ thần tượng của mình thôi sao, không đến nỗi kinh ngạc vậy chứ, giải tán giải tán thôi, thức ăn để ở đằng kia, mọi người mau tới lấy đi.”
Trình Tư Miên không nói nhiều nữa, mọi người chỉ đùa một chút rồi tản đi ngay, nói là thần tượng, mọi người đều có thể hiểu, cho dù Trình Tư Miên có nói thầm mến thì mọi người cũng hiểu được, dù sao trong công ty này, nữ nhân viên thầm mến anh không chỉ có một hai người.
Chương Hàm nhìn Trình Tư Miên thận trọng bỏ tập bản vẽ vào túi xách, ánh mắt anh ta lạnh lẽo, “Trình Tư Miên, mang bản vẽ nhân vật trò chơi vào phòng làm việc của tôi.”
“Vâng giám đốc.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!